Triệu Chanh và bà Trương đứng ở đó cứ bà một câu cháu một lời thi nhau oán giận thím Bành. Lâm Kiến Thành ở bên cạnh coi như có thể tận mắt chứng kiến tốc độ trở mặt của phụ nữ, rõ ràng mới vừa rồi còn thím tốt cháu hay trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng chỉ cần một câu không đúng đã có thể trở mặt ngay lập tức.
Mà nói thật, Lâm Kiến Thành lại cảm thấy như vậy khá tốt. Ít nhất sau đó Triệu Chanh vẫn biết giở mặt, oán hận với người khác; sự bực mình sau khi nghe xong lời nói của thím Bành trong lòng cũng dần dần biến mất.
Lâm Kiến Thành bế Lâm Nhị Thuận quăng lên cao hai lần, thành công đánh bay cơn buồn ngủ của đứa nhỏ, làm cho tinh thần của nó phấn khởi trở lại, đôi mắt mở thật to. Lâm Đại Thuận ngửa mặt, nhìn với ánh mắt ước ao.
Lâm Kiến Thành dứt khoát chuyển Lâm Nhị Thuận sang bên tay trái, khom lưng dùng một cánh tay phải bế Lâm Đại Thuận lên.
Kể từ khi lớn, hiểu chuyện đến nay Lâm Đại Thuận chưa từng được ôm như vậy nữa; cho nên hiện tại thấy cực kì hưng phấn. Lâm Nhị Thuận cũng cảm thấy rất thú vị, hai anh em cười toe toét ngồi ở trong lòng ba tiếp tục chơi đùa.
Tất cả mọi người đều vội vã đi mua đồ, vì từ miệng Triệu Chanh biết được cả nhà bốn người bọn họ đã mua đủ rau và đồ ăn rồi cho nên không định vào chợ bán thức ăn nữa. Mấy người bà Trương nói một lát nữa quay lại cửa trấn đi nhờ xe, vậy nên lúc này tách ra nhanh chóng đi mua đồ ăn.
"Ban nãy là tôi chủ động nói khi quay về sẽ cho mọi người đi nhờ xe của anh. Bởi nếu tôi không nói vậy thì chắc chắn sau này mọi người trong thôn cũng sẽ biết chuyện anh đã mua xe. Đến lúc đó thể nào cũng lại bị người ta xì xầm, bàn tán sau lưng."
Triệu Chanh vẫn giải thích một câu với Lâm Kiến Thành.
Không nhìn ra điều gì từ nét mặt của Lâm Kiến Thành, anh không lên tiếng chỉ gật đầu coi như xong chuyện.
Triệu Chanh thấy vậy không khỏi cảm khái, cũng may là cô không thực sự muốn cùng người này ở bên cả đời. Đây là điển hình của kiểu người bị đánh ba gậy cũng không thả ra một quả rắm, mấu chốt Lâm Kiến Thành còn là một người rất có chủ kiến.
Sống cùng một người như thế, cái gì cũng cần phải đoán, vậy thì quá mệt mỏi.
Lâm Kiến Thành còn chưa biết mình ở trong cảm nhận của vợ mới xinh đẹp lại có đánh giá như vậy. Đơn giản anh là người không thích nói chỉ thích làm hơn.
Tiếp theo họ lại đi mua thêm hai cái chăn mỏng, vài bộ quần áo. Khi mua cho Lâm Đại Thuận, Lâm Nhị Thuận Triệu Chanh đều chọn giúp rất tích cực, nhưng không ngờ tới Lâm Kiến Thành còn muốn mua cho cả cô nữa.
Ở trấn Tảo Tử có hai đến ba cái cửa tiệm bán quần áo. Về cơ bản, quần áo của đàn ông, phụ nữ ở mọi lứa tuổi già, trẻ, lớn, bé đều bán cùng một chỗ, ngoài ra còn có cả bít tất các loại. Triệu Chanh lựa cho hai thằng nhỏ mỗi đứa hai bộ, song thì đứng yên, không có động tác tiếp theo.
"Tôi vẫn đủ mặc, không cần mua thêm. Nhanh đi tính tiền đi, nếu không thì anh cũng mua cho mình hai bộ quần áo nữa?"
Triệu Chanh kiên quyết không để anh mua cho mình. Mua nhiều đồ ăn rồi vật dụng hàng ngày về là cả nhà cùng nhau dùng, nhưng nếu bây giờ Lâm Kiến Thành mua quần áo cho cô mặc, vậy chuyện này tính sao?
"Hai bộ kia của cô đều hỏng rồi, nếu đã mua cho cả nhà, vậy thì cũng nên mua cho cô hai bộ."
Chủ tiệm quần áo là một chị dâu khoảng hơn 30 tuổi, mái tóc vấn gọn thoạt nhìn là một người rất lanh lẹ; thấy hai người họ như vậy thì rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên chị ta gặp đàn ông kiên trì muốn mua đồ cho vợ, kết quả cô vợ lại chết sống cố chấp không chịu mua.
Mọi lần không phải đều là vợ nhất định muốn mua, chồng thì đau lòng không chịu trả tiền sao?
Nhưng nhìn chuyện vui thì nhìn, bà chủ vẫn không quên việc làm ăn, cười tủm tỉm vội vàng khuyên nhủ Triệu Chanh: "Em gái cứ mua hai bộ đi. Xem váy bên này này, đều là hàng hôm qua mới lấy ở trong thành phố về đó! Thời tiết dạo gần đây không phải rất nóng sao, mặc váy này vào là thích hợp nhất luôn đó!"
Triệu Chanh vẫn không bị lay chuyển, nhìn bà chủ cười từ chối, xoay đầu lại nhìn Lâm Kiến Thành không kiên nhẫn nói: "Nói không mua là không mua, cũng không phải vì khách khí với anh. Có thấy phiền hay không đây?"
Triệu Chanh ghét nhất là người dây dưa mãi không chịu dừng. Cô đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không bởi vì dăm ba câu khuyên mà thay đổi quyết định.
Bà chủ thấy vậy, được rồi hóa ra là một người ngoan cố tính cách cứng nhắc, tiếp theo sợ rằng người đàn ông sẽ nổi giận.
Bà chủ đi tìm túi nhanh chóng đem bốn bộ quần áo của hai đứa nhỏ đã chọn xong trước đó bọc cẩn thận vào, song còn chuẩn bị tư thế đi lên để khuyên can.
Vạn nhất hai người này cãi nhau ở đây, quần áo đã lựa xong lại không mua nữa vậy thì chị ta mới thực sự là bị thua thiệt!
Nhưng mà Lâm Kiến Thành không tức giận, nâng mắt liếc nhìn Triệu Chanh một lát. Sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào hai hàng quần áo giành cho phụ nữ trẻ, tự mình chọn lựa ra hai kiện áo sơ-mi phối với một cái quần dài và một cái váy nửa thân.
"Hai bộ này cô ấy mặc có lớn quá không?"
Lúc trước ở trấn Hạ Hà, Lâm Kiến Thành không mua được, đó là bởi vì không biết rõ dáng người của vợ mới ra sao. Nhưng bây giờ dùng ánh mắt đánh giá người thật một phen, lấy ra hai bộ quần áo thực sự khá là phù hợp, ngoại trừ cái quần có to hơn một chút.
Bà chủ không nói hai lời, động tác nhanh chuẩn đi về phía giá quần áo cầm một cái quần số nhỏ hơn khoa tay múa chân với Lâm Kiến Thành một hồi: "Vòng eo của vợ em quả thực rất nhỏ, mặc số này thì vừa hơn! Về sau, em chỉ cần nhớ rõ số đo vậy là có thể trực tiếp mua quần áo cho em ấy rồi. Cho dù không vừa người, quay lại có thể đổi một số nhỏ hơn cũng không thành vấn đề!"
Cuối cùng bà chủ cũng nhận ra, người đàn ông này đối với vợ của mình vô cùng hào phóng. Chị ta nói mấy lời này chính là mong để lại ấn tượng tốt, hi vọng người đàn ông này về sau mà muốn mua quần áo cho vợ thì cứ đến cửa hàng của chị ta để mua.
Triệu Chanh bị động tác của Lâm Kiến Thành làm cho trợn tròn mắt lên. Thật không nhìn ra đây lại là một người cứng đầu, thích tiêu tiền đến như vậy. Tức giận xoay người đi ra ngoài cửa tiệm quần áo đứng chờ, mặc kệ anh.
Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận vẫn đang chui tới chui lui đùa nghịch ở dãy treo quần áo trong cửa hàng. Ba mẹ của hai đứa bé này là khách hàng lớn, vì thế bà chủ cũng không mắng, mỉm cười mặc kệ cho thằng bé đùa nghịch.
Lâm Kiến Thành nhìn thoáng qua Triệu Chanh đang thở phì phì đứng quay lưng lại ở trước cửa. Ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, hồi nãy lúc mua đồ chẳng phải cô vẫn rất vui vẻ sao. Tại sao khi mua quần áo cho cô cô lại đột nhiên không bằng lòng? Chẳng lẽ là do không thích quần áo ở chỗ này?
Lâm Kiến Thành nghĩ vậy, trong tiềm thức âm thầm so sánh quần áo ở đây với các mẫu quần áo mặc trên người ma nơ canh anh đã vô tình nhìn thấy qua các ô cửa kính khi đi ngang những gian hàng bày bán trong thành phố. Hình như xác thực không đẹp bằng?
Bà chủ nói đúng, trở về phải nhớ kỹ số đo của vợ. Sau này có cơ hội vào thành phố nhìn thấy đẹp thì có thể dựa vào số đo đó để mua về rồi.
Không biết khách hàng lớn mà mình muốn lôi kéo đã dự tính không quay lại cửa hàng quần áo này nữa rồi, bà chủ vẫn còn ở đó an ủi Lâm Kiến Thành. Miệng không nói gì khác ngoài mấy lời như một vài người phụ nữ tiếc tiền, không muốn tiêu linh tinh vì thế chỉ có thể bạc đãi bản thân mình thôi.v.v.
Nếu đổi lại là người khác thì còn có khả năng, nhưng là Triệu Chanh thì Lâm Kiến Thành không tin. Trước đó thời điểm lúc mua đồ, vợ của anh một điểm cũng không thấy tiếc tiền, hơn nữa quan niệm dùng tiền là thà bỏ ra nhiều hơn chút mua được đồ có chất lượng tốt, dùng thêm được vài năm mới gọi là tiết kiệm tiền thực sự.
Lâm Kiến Thành sợ Triệu Chanh thật sự giận anh rồi bỏ về trước, suy nghĩ vài giây để cho Lâm Đại Thuận dẫn theo em trai đi ra ngoài cửa đứng cùng cô: "Ra bên ngoài cửa chờ ba đi, đừng có chạy lung tung!"
Ở đây bà chủ đã gói xong quần áo, Lâm Kiến Thành bỏ tiền ra, khóe mắt liếc thấy thứ đồ trên giá đỡ đặt ở góc tường, động tác ngừng lại.
Mấy phút sau, Lâm Kiến Thành đỏ mặt đi từ bên trong ra, vừa đi vừa cúi đầu nhét cái bọc đen vào trong túi to.
Triệu Chanh quay đầu nhìn thấy, không kiên nhẫn hỏi anh: "Tại sao lâu vậy mới ra ngoài? Không phải đều đã chọn xong rồi sao?"
Lâm Kiến Thành ho khan "khụ" được một nửa, đoán chừng nhớ tới chuyện ngày hôm qua chính mình giả vờ ho khan bị Triệu Chanh oán giận, thế nên không ho nữa, quơ quơ một cái túi khác trên tay: "Mua cho cô đôi giày. Trời nóng nực như vậy, đi đôi giày đó của cô quả thực là quá khó chịu."
Tối hôm qua, Lâm Kiến Thành len lén quan sát cho nên phát hiện hóa ra lúc mới gặp mặt không phải do Triệu Chanh lười không nhấc nổi chân lên để đi nữa, mà do ngồi ở đó lấy gai chọc thủng bong bóng nước phồng trên chân.
Lúc đó Lâm Kiến Thành thuận thế nhìn thoáng qua giày của Triệu Chanh, nhận thấy hẳn là giày vải tự làm, vì để giữ ấm mà cố tình làm dày hơn hai lớp.
Vừa rồi Lâm Kiến Thành đã muốn mua cho cô một đôi giày, kết quả lúc chọn quần áo xong lại chọc giận cô, vậy nên chỉ có thể nhờ bà chủ ước lượng giùm, chọn cho một số.
Triệu Chanh không nghĩ đến người đàn ông này lại có thể cẩn thận như vậy, tâm trạng đang tràn đầy phiền muộn bị một gáo nước lạnh tạt tắt ngấm.
Triệu Chanh không biết mình nên nói gì, cúi đầu nhìn xuống chân của mình, rồi lại ngẩng lên trợn mắt nhìn anh: "Còn chưa thử làm sao biết liệu có vừa chân hay không? Mua về để chuốc thêm phiền toái vào người à! Mau lấy ra để tôi thử xem, tôi còn muốn nhìn xem kiểu dáng có đẹp hay không nữa."
Đối mặt với tính cách hở ra là oán giận người của cô, Lâm Kiến Thành vẫn bất động như núi, đi vào trong tiệm tìm bà chủ mượn một cái ghế nhỏ, ngồi xổm ở đó lấy đôi giày ra, Triệu Chanh an vị trên ghế thay giày.
Thời điểm đi ra, trên chân Triệu Chanh đã là đôi giày mới mềm mại, thoáng khí.
Giày này có chút giống loại giày vải ở Bắc Kinh cũ, trên mu bàn chân là một dây đeo ngang có khóa ẩn, bề mặt là vải màu xám đen, có thêu thêm hai bông hoa hồng đỏ điểm xuyết lá xanh bên trên.
Triệu Chanh nhìn cảm thấy rất thô tục, may mà hoa rất nhỏ, chỉ rải rác ở sườn giày.
Lâm Đại Thuận nhìn lại cảm thấy rất phù hợp, vẫn luôn cúi đầu nhìn chân Triệu Chanh khen tấm tắc, nói thật là đẹp các kiểu.
Hiếm khi Lâm Kiến Thành cũng ở bên cạnh gật đầu phụ hoạ một câu: "Đúng là rất đẹp mắt."
Kỳ thật chủ yếu là anh thấy chân của vợ anh dễ nhìn, vừa xinh xắn vừa trắng nõn. Ban nãy khi mới nhìn thấy, trước tiên Lâm Kiến Thành nhớ lại hình dáng bàn chân nhỏ xinh, một bàn tay anh đã có thể nắm trọn.
Một đôi giày, đã làm cho tâm trạng của Triệu Chanh tốt lên, sau đó cả nhà cũng không mua thêm gì nữa. Một mình Lâm Kiến Thành đi về phía phố cũ vác theo một bao gạo trở lại, sau đó bốn người quay lại xe - đỗ ở chỗ cửa trấn.
Triệu Chanh sợ một lát nữa mấy người bà Trương nhìn thấy bọn họ mua rất nhiều thứ, nên hỏi thử xem Lâm Kiến Thành có túi da rắn hay không.
Lâm Kiến Thành nhảy lên thùng xe, tìm bên trong lấy ra hai cái túi vải bố dày cực to; Triệu Chanh lập tức đem quần áo đã mua, thịt, rau, gia vị và các vật dụng hàng ngày bỏ tất vào trong đó bọc lại.
Hai cái túi vải bố chất đống trong một góc hẻo lánh trên thùng xe, Lâm Kiến Thành cũng nhìn ra dụng ý của cô. Tuy rằng không nghĩ rằng điều đó là cần thiết, nhưng anh vẫn lấy hai tấm vải dầu[1] dùng để che hàng hóa mỗi khi gặp mưa ra, phủ lên trên góc đó.
[1] Vải dầu: được làm bằng vải sợi bền chắc, tự nhiên; thường thu được bằng cách ngâm vải trong dầu.
Người bên ngoài không biết chỉ cho rằng thứ chất chồng bên trong đều là vải dầu hết, sẽ không có ai đi lật ra xem cả.
Ngồi đợi trong xe thêm một lát, mới thấy mấy người bà Trương mua xong đồ rồi đang vội vàng chạy tới.
Thấy Triệu Chanh ngồi trong xe đang nhô đầu ra nhìn bọn họ cười vẫy tay. Lúc này mấy người mới nhẹ nhàng thở ra, vô cùng vui vẻ tiến lên trò chuyện thêm vài câu, sau đó đám người mới vịn thùng trèo lên xe.
Về phần không có chỗ ngồi? Ôi dào, có xe để ngồi đã cực kì hiếm lạ, ai còn so đo chuyện kia nữa chứ?
Ngồi xe quả nhiên không giống với lúc đi bộ phải mất một tiếng đồng hồ mới đến được sườn núi đường Tiểu Mã. Dù cái mông ê ẩm sắp xòe thành tám cánh hoa, xương cốt đau nhức do đường xóc nảy, nhưng lúc xuống xe, bà Trương vẫn khen xe Đông Phong của họ không dứt miệng.
"Thím Trương à, mọi người cứ đi trước đi. Chúng cháu ở đây còn phải chuyển xe nữa, vậy nên rất phiền phức!"
Triệu Chanh đem người đuổi đi, rồi mới giương mắt nhìn vào hai □□ túi vải bố.
Lúc mua không thấy gì, nhưng hiện tại hay rồi. Nhiều đồ như vậy, làm sao chuyển hết về nhà được đây?
Lâm Kiến Thành không nghĩ nhiều như vậy, đem cái chậu to đưa cho Triệu Chanh cầm. Sau đó tự mình khiêng bao vải bố lên chuẩn bị đi: "Tôi sẽ đi trước, cô cứ từ từ đi ở phía sau. Tôi lập tức quay lại đón ba người sau."