Chương 33: Hai chương gộp một

“Mấy người đang làm gì vậy!”

Do Lâm Kiến Thành đột ngột hét lên; khiến cả ba người Triệu Chanh, Trương Thục Phân và Bành Đại Hoa đều giật mình quay đầu nhìn sang.

Bị ba đôi mắt nhìn vào, Lâm Kiến Thành mới hậu tri hậu giác[1] phát hiện bầu không khí tựa hồ không giống với điều anh đã nghĩ.

[1] Chú thích: Hậu tri hậu giác CLICKHERE (Ai đã biết rồi thì có thể nhẹ nhàng lướt qua không cần để tâm tới)

Bước chân của Lâm Kiến Thành hơi chậm lại, nắm chặt đòn gánh ngừng lại cách đó chừng vài bước. Ánh mắt dạo qua một vòng trên mặt của ba người, cuối cùng dừng lại trên cái túi vải màu đỏ tím mà ba người đang đẩy tới đẩy lui.

Trong cái túi hình như đựng vật gì đó, Lâm Kiến Thành suy nghĩ vài giây, nhận ra trong nhà không có một cái túi vải nào giống vậy; nhưng không chắc là nó có phải do vợ mới mang từ nhà mẹ đẻ tới không.

Khi Lâm Kiến Thành còn đang hoài nghi, Bành Đại Hoa đã cau mày, ánh mắt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, vừa nhìn đã biết giây tiếp theo muốn mắng cho Lâm Kiến Thành một trận.

Tuy rằng ba mẹ con vừa mới đẩy tới đẩy lui túi trứng gà, thái độ giữa hai bên cũng có chút thay đổi, cảm tình tăng thêm nhưng phần thiện cảm này vẫn rất mong manh yếu ớt, ví dụ như Triệu Chanh.

Lúc này nhìn thấy Bành Đại Hoa lại định mắng cha của hai anh em Lâm Đại Thuận trước mặt cô, không nói chuyện khác, vì để ý tới mặt mũi của hai anh em chúng nên Triệu Chanh mới đồng ý làm vậy.

Càng chưa nói vừa rồi Lâm Kiến Thành rõ ràng tưởng mẹ chồng cùng chị dâu hai người muốn tới vơ vét đồ tốt trong nhà của họ, cho nên mới không chút do dự đứng ra giúp cô.

Có điều Bành Đại Hoa dù sao cũng là mẹ của Lâm Kiến Thành, hiện giờ bề ngoài bà vẫn là mẹ chồng của cô vì thế Triệu Chanh không thể vừa tươi cười xong ngoảnh lại đã mắng người được.

Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, chỉ là ý tưởng nảy ra trong chớp nhoáng. Triệu Chanh đoạt lời của Bành Đại Hoa, giành nói trước. Lông mày cô dựng ngược, tức giận mắng Lâm Kiến Thành: “Điếc hay sao mà la to như vậy! Quá dọa người rồi! Không biết hiện tại chị dâu đang mang thai, cơ thể thì yếu không được để chị ấy bị kinh sợ à!”

Nghe mắng xong Lâm Kiến Thành không hiểu cho lắm, còn trong lòng Trương Thục Phân lại thấy rất sốt sắng, chỉ riêng Bành Đại Hoa là yên lặng thu lời vừa định nói về.

Thời điểm em bé còn ở trong bụng mẹ, đột nhiên nói to có thể làm cho đứa bé giật mình, hoảng sợ.

Đối với cháu trai nhỏ chưa ra đời này, Bành Đại Hoa vốn chỉ ôm tâm trạng có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng trải qua trận cãi vã ngày hôm trước với phòng kế hoạch hóa, đứa cháu nhỏ còn chưa sinh ra mà Bành Đại Hoa đã thay đổi thái độ cực kì yêu thương nó.

Một câu nói của Triệu Chanh đã phá vỡ cục diện kinh hãi vừa rồi, tiếp đó cô đứng đó chỉ huy Lâm Kiến Thành đi sang bên cạnh làm nốt công việc dang dở: “Còn chưa xách nước tới bếp, anh dừng lại ở đó làm gì? Đại Thuận, Đại Thuận ơi! Mau ra mở nắp vại nước cho ba cháu kìa!”

Mới vừa ăn cơm xong đang rửa bát trong nhà bếp Lâm Đại Thuận vội vàng thò đầu ra đáp “Đây ạ!” một tiếng, xoay đầu gọi Lâm Kiến Thành: “Ba, để con mở ra cho ba!”

Lâm Kiến Thành còn có thể nói gì, đương nhiên nhìn vợ mới thêm một cái, rồi xoay người ngoan ngoãn gánh hai thùng nước lên lại lần nữa đi về phía phòng bếp.

Anh phản ứng kịp, chắc do bản thân anh hiểu nhầm. Không nghĩ đến chỉ bằng hai, ba câu nói của vợ mới mà đã có thể khiến cho mẹ của anh thu hồi tư thế mắng anh lại.

Lâm Kiến Thành không sợ bị Bành Đại Hoa chửi, hai mươi mấy năm trôi qua cũng tập thành thói quen rồi, đa phần nghe vào tai trái rồi lại chui qua tai phải. Ngày đó còn náo loạn hơn bây giờ nhiều.

Lôi kéo đến cuối cùng, hai bên mỗi người nhường một bước. Triệu Chanh kêu Lâm Đại Thuận cầm một cái chậu tới, từ trong túi nhặt ra mười quả trứng gà, còn dư lại hai mươi quả thì để cho Trương Thục Phân mang đến nhà chị gái.

“Mặc dù là chị em ruột, nhưng phụ nữ đã đi lấy chồng thì phải sống cùng với cả gia đình chồng nhà người ta. Chị dâu, chuyến này chị tới đó là để trốn kế hoạch hóa gia đình. Hơn nữa thai này của chị cũng đã lớn, đến lúc đó chắc chắn có rất nhiều chuyện cần phiền tới nhà chị gái của chị. Cho nên mặc kệ nhà người ta có hiếm lạ hay không, chút lễ này nhà họ Lâm chúng ta vẫn phải làm cho chu toàn trước.”

Nghe xong những lời này mặt mày của Bành Đại Hoa rốt cuộc tươi vui hẳn lên, liếc mắt nhìn con dâu út một cái, nghĩ thầm: Thằng út vậy mà cưới được cô vợ thật hiểu chuyện.

Ba người đứng đó nói chuyện một lúc, Trương Thục Phân nói ra những lo lắng trong lòng, sợ Đặng Hồng Tinh tìm đến gây khó dễ cho Triệu Chanh.

Hai tay Triệu Chanh chống eo, mỉm cười đầy tự tin: “Chị dâu, chị cứ yên tâm. Chuyện này em đều đã nghĩ qua rồi, em với Kiến Thành còn chưa đi lĩnh chứng, vậy thì đồng nghĩa với chúng em vẫn chưa thật sự kết hôn với nhau. Chừng nào trong bụng em chưa có em bé, thì một cán bộ kế hoạch hóa như bà ta có thể làm gì được em chứ?”

Lời này quả thật không sai, cả Trương Thục Phân và Bành Đại Hoa đều hoàn toàn khâm phục.

Ban đầu Bành Đại Hoa vốn định nói ra để cho hai vợ chồng thằng út đi lấy giấy kết hôn, nhưng thấy vậy bây giờ đành tạm thời dừng cái ý tưởng này lại.

Lúc trước Triệu Chanh nghĩ sẽ dùng chuyện này để làm cái cớ, tránh cho Lâm Kiến Thành vừa mới trở về đã muốn đi đăng kí kết hôn cùng cô luôn. Nhưng hiện tại có thể giải quyết ngọn ngành trước mặt mẹ chồng Bành Đại Hoa và chị dâu rồi thì cô không cần phải bận tâm tới nữa.

Hai người Bành Đại Hoa và Trương Thục Phân rời khỏi sân nhà của Lâm Kiến Thành, lúc đi tới bờ ruộng rồi Trương Thục Phân đột nhiên nói: “Mẹ ơi, chờ khi sinh đứa bé ra, nhất định cán bộ kế hoạch hóa gia đình còn đến lần nữa xét nhà. Chúng ta có nên chuyển tất cả mọi thứ sang bên nhà em dâu hay không?”

Lẩn trốn sinh em bé ra không phải là xong chuyện, nếu chưa đóng đủ tiền phạt, đồ đạc trong ngoài nhà đều sẽ bị người ta đập vỡ hết, không khác gì phường trộm cướp ghé thăm.

Nhà cũ của bọn họ là căn phòng tốt, mấy người Trương Thục Phân thương lượng chờ sinh đứa bé ra rồi, họ sẽ nói ra bên ngoài là chia nhà, để Trương Thục Phân và chồng chuyển đến một ngôi nhà rách nát khác ở trong thôn.

Nhưng rõ ràng Đặng Hồng Tinh kia sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, bởi vậy Trương Thục Phân lo đối phương sẽ trực tiếp chạy đến nhà cũ rồi cướp hết mọi thứ đi.

Bành Đại Hoa vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng mới, cho nên chỉ có thể đến lúc đó rồi lại nói sau.

Triệu Chanh không biết suy nghĩ đó của Trương Thục Phân, tiễn bước hai người sau đó để Lâm Đại Thuận đem cất trứng vào trong nhà, còn bản thân cô đi về phía cây hoàng liên ngồi xuống tiếp tục giặt quần áo.

Bên kia Lâm Kiến Thành đã nghe Lâm Đại Thuận trần thuật đơn giản chuyện xảy ra hôm kia, có điều trẻ con thường kể rất khoa trương. Có thể nói rằng đã miêu tả mẹ kế của nó như một người anh hùng với hành động dũng cảm.

Lâm Kiến Thành cầm đòn gánh đứng ở cửa phòng bếp vừa kéo sợi dây vừa hỏi: “Đại Thuận nói ngày hôm kia có người ở phòng kế hoạch hóa gia đình đến đây bắt chị dâu phải không?”

Triệu Chanh vò vò, chà xát quần áo, nghe vậy quay đầu cười tủm tỉm nhìn anh: “Vừa rồi có phải anh cho rằng chị ấy muốn đến cửa cướp đồ nhà ta không? Đột nhiên hét lớn như vậy, ai không biết còn tưởng anh tính cầm đòn gánh muốn đi qua đánh người nữa.”

Lâm Kiến Thành cau mày, anh không nghĩ sẽ làm thế, nhưng bị Triệu Chanh nhìn không chớp mắt như vậy trong lòng thấy không được tự nhiên.

Lâm Kiến Thành cúi đầu đặt đòn gánh lên trên vai, hai cái thùng nước rỗng một trước một sau cứ thế nhẹ nhàng đung đưa: “Lúc ở giếng xưa tôi có nhìn thấy bọn họ đi về hướng này. Mỗi lần tôi về nhà, mẹ tôi đều sẽ đến một chuyến.”

Tới làm gì? Đương nhiên là để xem có cái gì tốt không sau đó sẽ mang hết về nhà mình rồi.

Lần nào cũng vậy, Lâm Kiến Thành đều không để cho bà cầm đi bất cứ thứ gì, mỗi lần như vậy bà phải đứng trong sân chửi cho cả làng đều nghe thấy mới thôi. Không biết làm vậy rốt cuộc có âm mưu gì nữa.

Dù sao Lâm Kiến Thành không hiểu và cũng không muốn biết điều đó.

Ồ, hóa ra là nhìn thấy bóng người cho nên mới gấp gáp quay về nhà sao?

Triệu Chanh nhớ tới ban nãy lúc Lâm Kiến Thành mới vừa về đúng là ra rất nhiều mồ hôi, giọng nói cũng có chút hổn hển. Khi đó còn tưởng anh mệt là do đi gánh nước.

Triệu Chanh gật đầu: “Biểu hiện cũng không tệ lắm, gánh thêm một chuyến nữa thì không cần đi nữa đâu. Tôi giặt xong ngay giờ đây.”

Không đợi Lâm Kiến Thành hỏi lần nữa, Triệu Chanh đã kể lại đầu đuôi câu chuyện ngày hôm trước cho anh nghe: “Lúc ấy chị dâu đi từ trên núi xuống vừa khéo đυ.ng phải nhóm người kế hoạch hóa cho nên bị họ bắt lại, muốn kéo đi nạo thai. Chị dâu cũng đã mang bầu hơn 7 tháng rồi nếu như thật sự phá thai không chỉ đứa bé đáng thương mà đến người lớn e rằng cũng phải chịu tội.”

Trẻ con hơn bảy tháng sinh ra vẫn có khả năng nuôi sống được, lúc này mà phá đi không khác gì gϊếŧ đi một sinh mạng bé bỏng. Thai nhi đã thành hình, trước khi chết sẽ giãy dụa trọng bụng người mẹ, nỗi đau đớn, thống khổ này không thể tưởng tượng nổi.

Còn một trường hợp nữa là đợi khi đứa nhỏ chết rồi, không xử lí sạch sẽ có thể xảy ra vấn đề. Tỉ lệ tử vong của người lớn cũng vô cùng cao.

Lúc đó Triệu Chanh quả thật không đành lòng. Mặc dù bản thân cô không có con, chưa bao giờ nghĩ sẽ sinh con; nhưng sinh ra là phụ nữ, ở phương diện này cảm xúc vốn nhạy cảm hơn và dễ sinh ra tâm lí đồng cảm.

Lâm Kiến Thành nghe xong không nói gì, chỉ gật đầu rồi ra ngoài gánh nước tiếp. Trong lòng nghĩ cái gì thì không ai biết được.

Suy nghĩ gì sao? Kì thật cũng không nghĩ gì nhiều, càng không phải là do xúc động. Anh chỉ đang nghĩ nếu như sau này Triệu Chanh có con nhất định sẽ là một người mẹ tốt.

Lâm Kiến Thành đi trên bờ ruộng từ gánh bằng một vai chuyển qua gánh bằng hai vai, hai cánh tay đặt phía trên, nghĩ thầm cũng không cần phải chờ đến sau này vì hiện tại Triệu Chanh đã làm một người mẹ vô cùng tốt rồi. Thoạt nhìn không quá dịu dàng hay hiền lành, thậm chí là vô cùng hoạt bát, ồn ào nhưng hai đứa con trai đều rất thích cô.

Khụ, chức danh vợ cũng đảm đương khá tốt, mới vừa rồi còn che chở cho anh. . .

Giặt xong Triệu Chanh sai Lâm Kiến Thành đi phơi quần áo, còn cô thì đi vào trong nhà rửa tay lau mặt vuốt lại tóc cho Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận. Xác nhận tuy ăn mặc không được đẹp lắm nhưng chí ít vẫn sạch sẽ, chỉnh tề. Vì thế vỗ vỗ đầu Lâm Đại Thuận, ôm Lâm Nhị Thuận lên, Triệu Chanh nói đã có thể xuất phát rồi.

Lâm Đại Thuận là người phản ứng nồng nhiệt nhất, nhảy cà tưng mà la “Yê yê yê”. Lâm Nhị Thuận thấy vậy cũng vỗ tay cười khanh khách, cái mông nhỏ ngồi trên cánh tay của Triệu Chanh cứ nhún lên nhún xuống. Triệu Chanh bị nó nhảy nhót như vậy khiến người cô cũng lảo đảo theo.

Tức giận bật cười cốc cho hai anh em mỗi đứa một cái, Triệu Chanh thấy Lâm Kiến Thành bưng chậu vào, vội vã bế Lâm Nhị Thuận qua đó: “Mau ôm con trai của anh đi, bây giờ chúng ta sẽ lên đường.”

Dứt lời Triệu Chanh thấy lỗ tai của Lâm Kiến Thành hồng hồng, chợt cảm thấy hiếu kì.

Gặp mặt lần đầu do chưa chuẩn bị sẵn sàng, nên Triệu Chanh mới phải nhanh mồm nhanh miệng giành nói trước. Nay cảm thấy thái độ làm người của Lâm Kiến Thành cũng không tệ lắm, dù sao đàn ông chịu làm việc nhà trong mắt phụ nữ bao giờ cũng được đánh giá cao, để lại ấn tượng rất tốt. Vì vậy, sự cảnh giác, đề phòng đối với Lâm Kiến Thành đã biến mất, Triệu Chanh thấy lạ nên mới mở miệng hỏi nhiều.

Lâm Kiến Thành càng thấy không được tự nhiên, ánh mắt né tránh, xấu hổ không dám nhìn thẳng Triệu Chanh, hàm hàm hồ hồ nói một câu không sao. Sau đó bế Lâm Nhị Thuận xoay người đi ra ngoài: “Đi thôi, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Đi sớm mua sớm, quay về còn phải sửa nốt mái nhà chuồng heo và cả phòng bếp nữa.”

Lâm Kiến Thành muốn đi nhanh để về làm việc, đương nhiên Triệu Chanh sẽ tán thành bằng cả hai tay hai chân, không hỏi đến cùng nữa. Xoay người vươn tay dắt Lâm Đại Thuận, đi ở phía sau khóa cửa lại, rồi đeo chìa khóa vào cổ Lâm Đại Thuận. Vô cùng phấn khởi đi ở phía trước vung vẩy tay: “Đi, đi mua đồ ăn ngon nào!”

Lâm Đại Thuận cũng bắt chước theo, dùng một cánh tay khác vẫy vẫy. Một lớn một nhỏ cười hì hì hấp dẫn Lâm Nhị Thuận đang được ba ôm đi ở đẳng trước, uốn éo cái mông nhỏ duỗi tay gọi “Chanh chanh chanh” muốn Triệu Chanh bế nó.

Lâm Nhị Thuận kêu hai chữ “Triệu Chanh” có chút khó khăn, mỗi lần Triệu Chanh không dẫn dắt là nó lại lười biếng trực tiếp gọi “Mẹ” làm cho Triệu Chanh buồn bực không thôi. Vì thế cô dứt khoát sửa lại dạy nó gọi cô là “Chanh Chanh” luôn. Đối với những đứa trẻ vẫn đang học nói, việc học từ lặp nhắc lại sẽ tương đối dễ dàng hơn.”

Dạo gần đây thằng nhỏ được ăn no ngoài ra còn ăn vặt linh tinh nữa, cân nặng hẳn tăng lên không ít. Trên người có thêm hai miếng thịt, chí ít không như lúc Triệu Chanh vừa xuyên tới cái đầu có vẻ đặc biệt to.

Với Lâm Kiến Thành sức nặng ấy không thấm vào đâu, nhưng anh vẫn quay đầu nhìn vào Triệu Chanh. Triệu Chanh cười híp mắt xua xua tay, không chút đau lòng cho đứa bé sợ bản thân sẽ phải mệt mỏi: “Nhị Thuận, để cho ba cháu bế đi ha. Đợi lát nữa còn phải đi rất lâu, cháu muốn cô ôm không phải là yêu cô mà ghét cô đó biết chưa?”

Lâm Kiến Thành không biết cô lấy ở đâu ra mà có nhiều lí do như vậy. Cho nên hiện tại để anh ôm Nhị Thuận chính là vì ghét bỏ người cha như anh sao?

Tính tình Lâm Nhị Thuận không phải cực kì ngang bướng, mắt thấy những người quen thuộc nhất chính là anh trai và Triệu Chanh đều ở đây vì vậy cũng không bận tâm đến chuyện bị một người không biết bế đi trên đường nữa, vô cùng vui vẻ quay đầu tiếp tục nhìn ngó khắp nơi.

Có trẻ con đi cùng, trên người lại không có sức nặng đè ép, Triệu Chanh đi bộ hơn nửa giờ rồi vẫn thấy rất nhẹ nhàng.

Đi đến đường cái trên núi, Lâm Đại Thuận nhìn thấy chiếc xe tải lớn đỗ ở phía trước hai mắt của nó sáng rực cực kì hưng phấn, không tán gẫu cùng Triệu Chanh nữa, chạy chậm về phía ba của nó, kéo kéo vạt áo của Lâm Kiến Thành ngước cổ lên, vẻ mặt không che giấu được sự sùng bái: “Ba ơi, đây chính là chiếc xe sắp trở thành của ba đó ạ?”

Lâm Kiến Thành thấy bộ dáng của nó như vậy không nhịn được nở nụ cười, xoay đầu lại nhìn Triệu Chanh một cái. Lâm Kiến Thành học theo điệu bộ của Triệu Chanh sờ sờ đầu Lâm Đại Thuận: “Không phải của ba, mà là của nhà chúng ta. Đi nào, ba dẫn con lên xe!”

Đối mặt với chiếc xe thuộc về nhà của bọn họ, trong lòng Lâm Kiến Thành cũng có chút cảm giác kích động, Triệu Chanh vừa nghe đã hiểu rõ.

Nhưng điều này vẫn có thể hiểu được. Hiện nay đối với những người như Lâm Kiến Thành đi ra từ vùng núi hẻo lánh, thời gian hai năm đã có thể cóp đủ tiền mua một cái xe Đông Phong thuộc về riêng mình. Vậy đã rất đáng để kiêu ngạo rồi.

Bây giờ vẫn chưa có cảnh sát giao thông kiểm tra xe chở quá tải, cho nên chẳng sợ phía trước xe Đông Phong chỉ có một ghế kế bên tài xế, Triệu Chanh dẫn theo Đại Thuận và Nhị Thuận chen lấn đi lên. Vóc dáng Triệu Chanh nhỏ nhắn cùng Lâm Đại Thuận hai người chia ra ngồi trên một cái ghế, Lâm Nhị Thuận thì ngồi ở trên đùi Triệu Chanh.

Lâm Đại Thuận muốn ngồi bên cạnh cửa sổ để nhìn ra bên ngoài, Triệu Chanh cũng lo trẻ con không hiểu chuyện, quá tò mò đến lúc đó nghịch ngợm bảng điều khiển trên ghế lái, cho nên Triệu Chanh ôm Lâm Nhị Thuận ngồi ở bên cạnh Lâm Kiến Thành.

Đầu tiên Lâm Kiến Thành cho ba người ngồi lên ghế phó lái, sau đó lại tự mình vòng qua đầu xe mở cửa bên kia ra, ngẩng đầu lên chạm ngay phải ánh nhìn của Triệu Chanh ở khoảng cách gần. Triệu Chanh vẫn luôn dùng ánh mắt đó nhìn anh hết lần này tới lần khác.

Lỗ tai Lâm Kiến Thành đỏ lên, anh không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, cuối cùng chỉ có thể kết luận rằng: Do vợ mới quá dễ nhìn, bị một cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm như vậy, anh có phản ứng như vậy âu cũng là chuyện bình thường.

Lúc này, Lâm Kiến Thành tự nhiên đã quên mất chuyện bản thân mình trong nhiều năm qua, kể cả trước khi kết hôn, làm sao để từ chối một người phụ nữ xinh đẹp muốn mập mờ với anh ở bên ngoài: Tính cách không hợp, tôi không có tiền, cũng không phải là tôi chưa có vợ, hay xinh đẹp chỗ nào?

Khoan khoan.

Gầm của xe Đông Phong khá cao, ngồi ở trên cảm giác như mỗi lần bánh xe chuyển động thì sẽ chạy được một khoảng rất xa. Dọc đường Lâm Kiến Thành lái xa cũng khá ổn, Triệu Chanh thường gọi Lâm Đại Thuận một tiếng để tránh nó vươn người ra bên ngoài. Lâm Nhị Thuận cũng đã chen ra chỗ cửa sổ, được anh trai ôm trong ngực cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thực ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cái gì chứ? Không phải mấy cái cây, mấy ngọn cỏ thôi sao; đến sông suối cũng không có. Chờ đến gần trấn Tảo Tử mới có một hồ chứa nước nhỏ, đây chính là nơi cung cấp nước uống hàng ngày cho người dân ở trấn trên.

Đến cửa trấn, Lâm Kiến Thành đỗ xe sang một bên, còn quay đầu xe trước, vì sợ lát nữa mua xong đồ lúc quay về có cái xe đỗ bên cạnh, khi ấy chỉ e không thể quay đầu nổi.

Tương tự như lúc lên xe, Lâm Kiến Thành nhảy xuống trước. Sau đó đi vòng sang bên kia nhấc Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận ra khỏi xe, đặt chúng xuống đất.

Đến phiên Triệu Chanh thì Triệu Chanh khoát khoát tay ý bảo anh tránh ra, chuẩn bị tự mình nhảy xuống dưới.

Nhưng Triệu Chanh vừa mới chống lên khung cửa sổ cố gắng muốn dùng cái chân ngắn làm bàn đạp, thì thân hình cao lớn của Lâm Kiến Thành đã đi tới, duỗi tay túm lấy thắt lưng của cô dễ dàng ôm xuống, giống như khi ôm một đứa trẻ con vậy.

Triệu Chanh hoảng sợ, hai chân vừa chạm xuống đất thì lập tức ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh chuẩn bị tính sổ. Kết quả sắc mặt của Lâm Kiến Thành vẫn như thường, khom lưng bế Lâm Nhị Thuận.

Dắt Lâm Đại Thuận, bế Lâm Nhị Thuận đi về phía trước hai bước phát hiện Triệu Chanh vẫn còn đứng yên ở chỗ đó. Lâm Kiến Thành xoay đầu, khó hiểu nhìn cô: “Sao vậy? Để quên thứ gì trên xe à?”

Triệu Chanh nhìn chằm chằm anh một lát, không thể nhìn ra vẻ khác thường gì từ trên mặt của Lâm Kiến Thành nên tự nhiên càng buồn bực hơn.

Cũng như vậy, trong mắt Lâm Kiến Thành cô chính là vợ của anh, ôm một cái đương nhiên là chuyện bình thường, anh không thấy có gì là không được cả.

Triệu Chanh thấy rằng cái ôm đó của Lâm Kiến Thành đã phá vỡ toàn bộ sự nhiệt tình với mọi chuyện của cô ngày hôm nay rồi. Chính vì thế lúc này cô không còn tâm trạng để đi dạo mua đồ nữa!

“Trời ơi sốt ớt[2] này! Mua một lọ đi, xào rau không thể thiếu nó được đâu!”

[2] Sốt ớt – Tương ớt: (Bấm zô đây nè)

Lật mặt quả nhiên nhanh như chong chóng. Đến trước quán bán đồ gia vị, Triệu Chanh kéo tay Lâm Đại Thuận lại cầm một lọ sốt ớt đỏ tương đậu[3] quay đầu ánh mắt mong chờ nhìn Lâm Kiến Thành. Hoàn toàn quên mất trước đó chính cô mới kết luận không còn tâm trạng đi mua đồ nữa.

[3] Sốt ớt đỏ tương đậu – Tương đậu biện hay còn gọi là tương Douban. Tương Douban được làm từ 4 nguyên liệu chính: Đậu răng ngựa (hay còn gọi là đậu tằm – fava bean), ớt cay, muối và bột mỳ. Tương khá là đặc, trong đó nhiều hạt đậu vẫn còn nguyên, ớt cũng vậy, màu đỏ nâu, thơm nồng mùi đậu lên men, có vị mặn và cay.

Khi xào rau Triệu Chanh có thói quen bỏ thêm ớt khô vào giúp tăng hương vị. Nhưng từ khi xuyên không đến giờ, mấy ngày nay cô gần như đã quên cái cảm giác hạnh phúc mà chỉ có ớt mới có thể mang lại.

Lâm Kiến Tành nhìn các loại gia vị khác, đưa tay nhặt một gói mì chính lên, lại hỏi Triệu Chanh: “Có muốn mua thêm hạt tiêu không? Một nửa đem giã nhuyễn có thể ăn chung với mì, còn một nửa để nguyên hạt bỏ vào khi xào rau.”

Người thích ăn cay dĩ nhiên cực kì chung tình với cảm giác cay nồng, tê dại mà nó đem lại. Triệu Chanh ngạc nhiên mỉm cười, mắt cũng cong lên liên tục gật đầu. Miệng thì lầm bầm nói về tình cảnh thê thảm lúc cô mới đến đây.

Ban đầu vốn không cảm thấy mấy ngày đó sống như vậy có bao nhiêu khổ nhưng khi Lâm Kiến Thành nghe cô nói vậy, không hiểu sao lại sinh ra loại tâm trạng áy náy, thấy có lỗi với cô. Cho nên anh bèn thuận thế mua thêm một hũ bát giác dầu ớt khô nữa cho Triệu Chanh.

Thời điểm rời khỏi quán nhỏ, trên tay Lâm Kiến Thành đã nhiều thêm một cái túi.

“Trong nhà chưa có tỏi, có muốn mua một ít không?”

“Gừng muốn lấy không?”

“Gừng hôm qua tôi mua rồi, tạm thời đừng mua vội.”

Dầu gội đầu, bột giặt, xà phòng tắm, lúc mua lược Lâm Kiến Thành còn lấy cho cô thêm một cái gương.

Triệu Chanh phát hiện Lâm Kiến Thành quả thực không tệ lắm. Mỗi lần cô muốn mua gì đó, Lâm Kiến Thành đều không phản đối. Cái cô không nói ra nhưng thấy hữu dụng anh cũng sẽ chủ động đề nghị mua.

Lâm Kiến Thành thấy tâm trạng của Triệu Chanh tốt lên, âm thầm ghi nhớ kĩ. Mấy người Hùng ca nói quả nhiên có đạo lí, phụ nữ hả, chỉ cần mua đồ cho họ là sẽ lập tức vui vẻ trở lại ngay.

Tâm trạng của Lâm Kiến Thành cũng đang rất tốt, tuy mua xe vẫn còn thiếu Hùng ca một khoản, nhưng số tiền kia không phải cứ giữ lại số tiền này mà đủ. Bởi vậy không bằng anh cố gắng chạy nhiều thêm hai chuyến kiếm tiền trả nợ sau.

Mua mấy cái khăn lông, một chậu rửa chân lớn. Mua hơi nhiều rồi, nên Triệu Chanh dắt hai đứa nhỏ đứng ở ven đường chờ, còn Lâm Kiến Thành thì quay lại hướng cửa trấn cất bớt đồ đạc lên xe trước.

Hôm nay chính là ngày họp chợ ở trấn Tảo Tử, trong thôn có mấy người sáng sớm đã ra khỏi nhà để kịp đi chợ. Lúc này đại khái khoảng hơn mười giờ rồi, những người đó mới vừa bán đồ ở phố cũ đằng kia xong. Bây giờ đang đeo gùi đi về cửa chợ vừa khéo nhìn thấy ba người Triệu Chanh đang đứng ở lề đường.

Bà Trương cũng đi cùng họ, vừa nhìn thấy Triệu Chanh tâm trạng đã tốt hẳn lên, ngay lập tức lấy giọng gọi to một tiếng “Vợ Kiến Thành ơi”. Người trong thôn đều gọi cô như vậy hiện tại Triệu Chanh cũng đã quen, vừa nghe cái xưng hô này theo bản năng quay đầu nhìn sang. Vừa lúc nhìn thấy bà Trương ở đối diện đang vẫy tay, cười như một bông cúc già với cô.

Mặc dù Triệu Chanh không hiểu vì sao sau đó bà Trương lại đối xử vô cùng nhiệt tình với cô, nhưng cô cũng không cần biết lí do. Dù sao chỉ cần biểu hiện ra vẻ nhiệt tình tương tự như vậy là có thể ứng phó được hết.

“Ôi, thím Trương! Hôm nay mọi người cũng tới chợ à! Sao không nói sớm chứ! Chúng cháu ngồi xe Kiến Thành lái đến, chốc nữa mọi người đừng lén đi về trước, đợi chúng cháu rồi cùng nhau ngồi xe về!”

Nét mặt Triệu Chanh vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ; trong nháy mắt chào hỏi cùng tất cả mấy người phụ nữ đang đứng cùng bà Trương một lượt.

Nghe Triệu Chanh nói vậy, đừng nói là bà Trương vốn đã rất có thiện cảm với cô, mà ngay cả những người khác nhìn Triệu Chanh cũng là vẻ mặt thân thiết. Càng nhìn càng thấy vợ Kiến Thành tốt bụng, hào phòng lại thẳng thắn; đối với người khác rất cởi mở. Là một người thoải mái!

Thím Bành đã quên chuyện mấy ngày hôm trước, lúc này mỉm cười, nhiệt tình kéo tay hỏi Triệu Chanh chuyện mua xe của Lâm Kiến Thành.

Đây là người đầu tiên mua xe trong thôn của họ, có thể không hiếm lạ chết đi được sao!

Lí do tại sao Triệu Chanh nói điều này sẽ rõ ràng ngay sau đó. Hôm nay đã gặp nhau ở chỗ này, bây giờ cô mà không giành nói trước một bước, xoay đầu đi chắc chắn trong những người đó cũng sẽ có người chủ động mở miệng xin đi nhờ xe.

Nếu đến lúc đó, bất luận cô có đồng ý hay không, trở về thôn vẫn sẽ bị mấy bà mấy dì lắm mồm nói ra nói vào.

Hơn nữa, dù sao bọn họ cũng phải lái xe về, trong thùng xe nhiều thêm mấy người phụ nữ cũng chẳng đáng gì. Chỉ không biết Lâm Kiến Thành có để ý chuyện cô chưa hỏi một tiếng mà đã tự quyết định rồi không thôi.

Nhưng mà nếu thật sự để ý rồi nổi giận, vậy càng hay. Tốt nhất là tức giận rồi sau đó nhanh chóng rời nhà ra bên ngoài chạy xe kiếm tiền đi!

Đi cùng bà Trương tổng cộng có sáu người, đều là người trong thôn.

Đang rụt cổ phía sau bà Trương là Ngưu Tiểu Thảo dáng vẻ bạch liên hoa[4] ngàn năm không đổi là người quen cũ, còn có thím Bành, chị Diệp, ngoài ra ba người trước mặt này thì Triệu Chanh chưa gặp bao giờ.

[4] Bạch Liên Hoa = Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

Một người khoảng năm mươi tuổi là Du Đại Nương – vợ của trưởng thôn, cạnh đó là con dâu cả nhà Du Đại Nương chị Lý, người còn lại là quả phụ Ngô hơn bốn mươi tuổi.

Quả phụ Ngô ở trong thôn là một người có cảm giác tồn tại rất thấp. Mất chồng từ khi còn trẻ, lúc ấy quả phụ Ngô còn chưa được ba mươi tuổi cho nên người nhà mẹ đẻ chủ trương muốn cho bà tái giá. Nhưng nhà trai bên đó không đồng ý nuôi con chồng trước của bà.

Thằng bé lúc ấy mới có bốn tuổi, trong thôn cũng không có anh chị em nào của chồng mà bà có thể tin tưởng, nếu cứ vậy mà xa mẹ ruột làm sao thằng nhỏ có thể sống được.

Thoạt nhìn khuôn mặt quả phụ Ngô lúc nào cũng buồn rầu không khác gì nắm bột nhão, nhưng tình tình lại ngang bướng như bò già. Lúc đó bà buồn bực ôm con trai trong lòng im lặng chết sống không chịu đi, cuối cùng vẫn là trưởng thôn ra mặt bảo vệ cho quả phụ Ngô.

Khi ấy trong thôn còn truyền ra một trận tin đồn, nói trưởng thôn coi trọng góa phụ trẻ, bị Du Đại Nương xách một cái ghế ra ngồi trên đường nhỏ trong thôn mắng liên tục ba ngày liền, những người phụ nữ lắm mồm kia mới xem như ngừng lại không dám nói nữa.

Có thể chính bởi vì như vậy, cho nên quả phụ Ngô đối với cả nhà thôn trưởng vô cùng cảm kích. Qua lại thân thiết với Du Đại Nương, trong nhà có thứ gì tốt đều muốn mang sang cho nhà Du Đại Nương. Mặc cho Du Đại Nương có cười mắng bà thế nào thì bà vẫn kiên trì như vậy suốt hai mươi năm trời.

Đến khi con trai của bà được hơn mười tuổi quả phụ Ngô thường xuyên nói với con trai mình, để sau này nhất định nó phải báo đáp nhà trưởng thôn cho thật tốt, còn thường dẫn con trai đến giúp đỡ cho nhà trưởng thôn.

Vô luận là cấy mạ, xay lúa hay là cày ruộng, làm cỏ quả phụ Ngô đều sẽ dành thời gian mang con trai đến hỗ trợ.

Kết quả mỗi một năm qua đi, con trai quả phụ Ngô – Ngô Trường Giang không biết từ lúc nào đã nhìn trúng con gái nhà trưởng thôn.

Chuyện này bị hai nhà phát hiện, khi đó bên nhà trưởng thôn còn chưa có biểu hiện gì mà quả phụ Ngô lần đầu tiên nổi giận ra tay đánh Ngô Trường Giang, cảm thấy con trai mình là sói mắt trắng, điều kiện của nhà mình thế nào còn không hiểu rõ sao? Không nên hủy hoại cô gái nhỏ thông minh, xinh đẹp của nhà trưởng thôn.

Chuyện này đã truyền xa mười dặm tám thôn ai ai cũng biết. Mọi người lần đầu nhìn thấy chính mẹ ruột ghét bỏ con trai mình không xứng với con gái nhà người ta.

Triệu Chanh đã nghe cho nên đối với quả phụ Ngô có ấn tượng rất tốt. Nhưng thái độ làm người của quả phụ Ngô vô cùng khiêm tốn, không phải ở trong nhà thì là ra ngoài ruộng vậy nên Triệu Chanh đã tới đây một tháng, nhưng vẫn là lần đầu được nhìn thấy người thật.

Trò chuyện dăm ba câu, Triệu Chanh mới biết bà Trương đến đây bán trứng gà. Đã có chuyện lần trước con dâu giấu tiền làm của riêng, bà Trương lo lắng cho nên không để chị ta đi một mình nữa. Nhưng để bà tự đeo gùi đi thì quyết không thể được.

Vì thế bà để Ngưu Tiểu Thảo tay xách trứng lưng mang lương thực đi cùng, bản thân bà thì nhàn rỗi phụ trách bán và thu tiền.

Đối với lần này, Triệu Chanh thực không biết nên nói gì, chỉ có thể nói rằng bà ta là một mẹ chồng lợi hại. Đáng tiếc vẫn không phát hiện rốt cuộc sau lưng bà, con dâu đã vụиɠ ŧяộʍ làm ra những chuyện gì rồi.

Triệu Chanh suy nghĩ muốn đợi tới khi cô chuẩn bị rời đi sẽ nói với bà Trương, miễn để sau này đứa cháu nội mà bà ngàn mong vạn ngóng, nuôi một đời cuối cùng lại không biết có phải con cháu nhà mình không.

Ngoài ra thì thím Bành và chị Diệp đi chợ là để mua chút thịt, không phải cày bừa vụ xuân vừa mới qua đó sao, vậy nên muốn mua chút thịt về để đổi bữa. Cũng cho chồng thêm ít mỡ heo ăn cho ngon miệng.

Ba người quả phụ Ngô và mẹ con nhà Du Đại Nương thì lên trấn trên mua đồ, chuẩn bị cho việc vui vào một tháng sau.

Quả phụ Ngô đánh cho con trai của mình một trận. Về sau, hai nhà ngồi xuống thương lượng lại với nhau về chuyện của đôi trẻ. Nhưng quả phụ Ngô cảm thấy cứ như vậy mà kết hôn luôn thì khẳng định không được. Cho nên lần đầu tiên sau hai mươi năm trời bà chạy về nhà mẹ đẻ mình một chuyến, để tìm một người thanh niên trẻ trong thôn đang làm công ở bên ngoài hỏi thăm tin tức. Quay về, sau đó bà đã quyết định dọn đồ cho con trai để nó đi làm xa nhà.

Đến bây giờ Ngô Trường Giang cũng đã ra ngoài làm công được hơn một năm, đã đứng vững chân trong một nhà xưởng. Thời điểm Tết âm lịch có về nhà một chuyến, mang sinh lễ qua nhà trưởng thôn. Sau đó chờ đến mùa hè sang năm sẽ quay về tổ chức đám cưới, đến khi kết hôn rồi có thể dẫn theo con gái nhà trưởng thôn đến nhà máy làm việc cùng.

Quả phụ Ngô lo lắng sợ con trai mình ra bên ngoài làm việc hơn một năm lại nảy sinh hoa tâm. Không biết nghe ở đâu, người ta nói có vài công nhân lấy danh nghĩa đi làm công nhưng thực chất là đưa cô gái trẻ xinh đẹp ra ngoài gieo họa cho con nhà người ta. Bởi vậy quả phụ Ngô quyết định mùa hè năm sau sẽ đi cùng con trai và con dâu để xem tình hình cụ thể, xác định không có vấn đề gì thì bà mới quay về.

Ngày hôm nay quả phụ Ngô lên trấn trên để sắm sửa đồ đạc, nhưng mục đích chính là muốn hỏi thăm tình hình cụ thể ở Hải Châu[5]. Vì bản thân và vì con dâu muốn chuẩn bị trước cho chuyến đi tới.

[5] Hải Châu (海州) là một quận thuộc địa cấp thị Liên Vân Cảng, tỉnh Giang Tô, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận này có diện tích 159 ki-lô-mét vuông, dân số năm 2005 là 130.000 người. Về mặt hành chính, quận Hải Châu được chia ra các đơn vị gồm 4 nhai đạo, 2 trấn. Nhai đạo: Hạnh Phúc, Hải Châu, Cù Dương, Hồng Môn.

Du Đại Nương cũng quan tâm đến tình huống ở đó cho nên cũng đi theo.

Mấy người phụ nữ đứng ở cửa chợ trò chuyện một hồi, Lâm Kiến Thành đi cất đồ xong quay lại đây. Vốn đang bước nhanh nhưng thấy Triệu Chanh đứng nói chuyện rất ăn ý với mấy người phụ nữ trong thôn thì không khỏi ngẩn người, rồi sau đó yên lặng đi đến đứng bên cạnh Triệu Chanh.

Khóe mắt Triệu Chanh liếc thấy anh, xoay người động tác tự nhiên đem Lâm Nhị Thuận nhét về trong lòng anh: “Mau ôm đi, thằng nhóc này bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi, đùa với nó đừng để cho nó ngủ thật. Bằng không bản thân ôm nó chắc chắn sẽ cực kì mệt.”

Du Đại Nương nhìn thấy động tác giữa Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành thì lộ ra một nụ cười. Thím Bành vốn là người nói chuyện không bao giờ suy nghĩ cho nên lúc này liền cười trêu ghẹo Lâm Kiến Thành: “Lấy được một người vợ trẻ trung, xinh đẹp như vậy có phải rất vui vẻ không? Tôi thấy so với người trước thì Triệu Chanh tốt hơn nhiều, nên càng phải cưng chiều, quan tâm thêm nữa!”

Lời này nói ra khiến người ta thực buồn bực, làm sao trả lời đây. Cũng may Triệu Chanh không thật sự coi mình là vợ của Lâm Kiến Thành, chứ nếu không người phụ nữ nào nghe xong khi đối diện với chồng mà chẳng thấy ngại?

Nhưng mà Triệu Chanh cũng không thích nghe những lời, vẫn may đúng lúc lực chú ý của Lâm Đại Thuận đều tập trung vào ba nó cho nên không nghe thấy. Triệu Chanh nhăn mặt nhìn về phía thím Bành: “Thím Bành thím nói chuyện mà quên mang não à? Mấy lời này cũng nói ra được sao? Không sợ ban đêm mẹ Đại Thuận quay về tìm thím, để thím nói xem chị ấy không tốt ở chỗ nào ư!”

Nét mặt thím Bành cứng đờ, trước hết bà Trương trừng mắt liếc nhìn thím ta, trề môi ra, biểu cảm khuôn mặt cực kì sinh động, mỗi một cái nếp nhăn đều phát ra vẻ khinh thường: “Đúng vậy, không biết nói chuyện thì tốt nhất đừng nói gì; người ta cũng không bảo bị câm đâu!”

Tác giả có lời muốn nói: Ngưu Triệu Thảo: Tôi, tôi cũng phải chăm sóc da cho thật trắng trẻo, để cho mẹ chồng thích tôi a!