Trước hôm quay về, Lâm Kiến Thành chỉ ngủ được hơn ba tiếng, sau đó vẫn chưa có cơ hội ngủ bù, bởi vậy giấc ngủ này thực sự rất sâu, cho dù sét có đánh ngang tai cũng không đánh thức được anh.
Ban đầu, Triệu Chanh còn phòng bị sợ người này thấy sắc nảy lòng tham nửa đêm tập kích cô. Mơ mơ màng màng tỉnh dậy hai lần, sau đó phát hiện Lâm Kiến Thành hoàn toàn không có ý đó, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Lâm Kiến Thành đối với người phụ nữ ở bên ngoài kia là tình yêu đích thực?
Nếu vậy thì, đây tất nhiên là chuyện tốt dành cho cô rồi.
Cô có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng Triệu Chanh không tránh khỏi lại vì hai anh em Lâm Đại Thuận mà lo lắng. Song cô đánh thức Đại Thuận, ôm lấy Nhị Thuận cho cả hai đứa nhỏ đi xả lũ. Lúc trở lại giường nằm xuống, cơn buồn ngủ đánh úp tới áp đảo nỗi lo lắng, nên rất nhanh Triệu Chanh đã chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do kể từ khi xuyên tới đây đến giờ cô không thức khuya nữa cho nên cơ thể và ý thức đã hình thành thói quen. Sáng hôm sau, khi Triệu Chanh tỉnh dậy đã nghe thấy bên phía phòng bếp có âm thanh va chạm của nồi và chảo truyền ra.
Triệu Chanh xoay cổ nhìn sang bên cạnh, thấy trên giường ít hơn một người là Lâm Kiến Thành.
Vì vậy là anh ta đang nấu bữa sáng? Chịu khó vậy sao? Triệu Chanh thấy hơi khó tin, hạt giống nghi ngờ trong lòng cô từ từ nảy mầm bén rễ cũng là chuyện hợp lí.
Lẽ nào Lâm Kiến Thành định dùng bữa sáng để hại chết bọn cô? Hay là muốn biểu hiện trước sau đó mới tìm cô nói chuyện, nói sau này để cho cô một mình ở nông thôn nuôi dưỡng hai đứa bé?
Tuy Triệu Chanh chỉ là một diễn viên đóng thế, nhưng cô đã từng tiếp xúc với không ít loại kịch bản kỳ quặc, cho nên hiện tại những ý tưởng lạ lùng ấy không ngừng ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của cô.
Lâm Kiến Thành còn chưa biết bản thân anh chỉ chuẩn bị một bữa sáng bình thường lại bị cô vợ mới cho rằng anh có âm mưu quỷ kế gì đó. Đúng lúc bưng đĩa thức ăn vào trong nhà, chân mới bước qua cửa vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay ánh mắt quan sát của Triệu Chanh.
Bước chân Lâm Kiến Thành chậm một nhịp, sau đó lại tự nhiên đặt thức ăn lên trên bàn, nói chuyện với Triệu Chanh: “Tỉnh rồi sao? Cơm cũng sắp chín rồi. Tôi thấy nóc chuồng heo và phòng chứa củi đều có lỗ thủng. Có phải lần trước trời mưa to nên mái bị tốc không? Hai ngày này, tôi sẽ tìm người mua chút rơm về đổi.”
Triệu Chanh thầm nghĩ anh nói với tôi những chuyện này để làm gì?
Lâm Kiến Thành đứng tại chỗ nhìn Triệu Chanh, hai người cứ im lặng nhìn nhau như vậy. Triệu Chanh là người đầu tiên không chịu nổi, bởi vì ban đầu cô dùng hai khuỷu tay chống đỡ phía sau cơ thể, cả người duy trì tư thế nửa ngồi.
Đầu óc Triệu Chanh xoay chuyển, thử đáp “Ừ” một tiếng.
Quả nhiên, nhận được câu trả lời Lâm Kiến Thành thỏa mãn mỉm cười. Không tiếp tục đứng đó nhìn cô nữa, xoay người đi ra ngoài bưng bát cháo và bát cơm vừa múc vào trong nhà.
Đây là lần đầu tiên Triệu Chanh nhìn thấy Lâm Kiến Thành cười, nhàn nhạt, nhưng khiến cho khuôn mặt của anh thêm không ít sinh khí, tăng vẻ đẹp trai lên. Bây giờ Triệu Chanh mới phát hiện dáng vẻ trưởng thành của Lâm Kiến Thành rất dễ nhìn, có dáng có vẻ.
“Chuyến này về, nhiều lắm cũng chỉ ở nhà được ba ngày thôi. Đợi lần sau có thời gian, tôi sẽ đi cùng cô về thăm nhà mẹ đẻ.”
Lâm Kiến Thành mong lòng oán hận của vợ mới có thể đừng giận chó đánh mèo lên người anh. Hi vọng cô cố gắng tiếp tục chăm lo, quản lí mọi việc trong nhà.
Triệu Chanh nghe nhiều nhất chỉ có ba ngày, tâm trạng ngược lại thấy cực kỳ vui, đối với sự cần cù của Lâm Kiến Thành coi như hài lòng.
Về phần đưa cô về thăm nhà mẹ một chuyến? Lời này nghe vào tai trái của Triệu Chanh lại lọt qua tai phải.
Nhìn bên ngoài thấy bây giờ mới bắt đầu sáng, vẫn còn sớm nên Triệu Chanh không gọi hai anh em đang ngủ như heo con dậy. Một mình cô xuống giường, ra bên ngoài múc nước, lấy tay chải tóc, rửa mặt, sau đó uống nước súc miệng.
Buổi sáng rời giường, thời điểm đi rửa mặt lại không có bàn chải đánh răng nên Triệu Chanh hoàn toàn không thể thích ứng được. Không có sữa rửa mặt đã đành, nhưng thiếu bàn chải, cô có cảm giác khi ăn điểm tâm trong miệng toàn là mùi hôi.
Sau khi rửa mặt xong thì quay vào nhà thoa kem dưỡng da, đôi mắt Triệu Chanh đảo một vòng, liếc nhìn Lâm Kiến Thành vừa mới rửa tay đang dùng sức vẩy bỏ nước rồi ngồi xuống bàn ăn.
“Này, trong nhà anh thiếu rất nhiều thứ. Anh xem tôi muốn chải đầu đến cái lược cũng không có. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội, xà phòng, bột giặt không có một cái gì. Anh nói có phải chúng ta nên đi mua mấy món đồ đó về hay không?”
Triệu Chanh muốn thử khai thác xem rốt cuộc tính cách của Lâm Kiến Thành là gì.
Trước đó cô cảm thấy người này trở về nhà nhìn thấy con trai mình cũng không gần gũi, chỉ nghiêm mặt, thái độ thản nhiên. Nhưng sáng nay thời điểm bắt gặp anh nấu cơm, rửa nồi động tác rất thành thục, không hề thấy dáng vẻ đại nam nhân cho rằng những việc lặt vặt này là của phụ nữ, đàn ông thì không nên nhúng tay vào.
Lâm Kiến Thành gật đầu: “Đồ vật trong nhà trước đó đều không giữ được, bây giờ đã có cô, những vật này đương nhiên là nên mua. Đợi lát nữa Đại Thuận, Nhị Thuận dậy ăn cơm xong thì chúng ta cùng nhau lên trấn trên, còn mua dự trữ thêm chút lương thực về nữa.”
Nếu không chờ đến khi anh không ở nhà, cô lại phải đi bộ lên trấn trên vác thóc về như vậy quá phiến toái.
Còn mua ở trong thôn, bây giờ đã vào giữa tháng 5, hoa màu vừa mới trồng cho dù nhà người ta có dư gạo nhưng cũng không thể đem bán quá nhiều.
Huống chi so với mua ở trong thôn, Lâm Kiến Thành càng thích mua trực tiếp ở trên trấn trên hơn; vì ở đó anh không quen ai. Lúc mua có thể không cần khách khí cứ thế soi mói, trả giá. Đến khi hai bên thỏa thuận được giá cả hợp lí, cũng không lo trở thành chủ đề tán gẫu lúc rảnh rỗi của người quen sau này.
Triệu Chanh không nghĩ người này còn có thể lo xa như vậy, thu xếp mọi việc rất chu toàn, đâu ra đấy. Nâng mắt quan sát thật giống với mẫu hình người đàn ông lí tưởng của gia đình.
Triệu Chanh ngẩn người, nhịn không được vừa xoa kem lên mặt vừa xoay người qua nhìn anh: “Anh, còn thừa nhận hai đứa con trai Đại Thuận và Nhị Thuận này nữa không?”
Lâm Kiến Thành sửng sốt.
Bưng bát cơm, nắm chặt đôi đũa, Lâm Kiến Thành nâng mắt nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi cách anh vài bước chân. Đối phương mở to đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm anh, đầu ngón tay mảnh mai vẫn đang thoa đều kem trên mặt.
Lúc mua ông chủ đã vặn nắp ra cho anh ngửi thử, hương thơm ngát, nhất định trên mặt của vợ anh hiện tại cũng thơm như vậy.
Hầu kết của Lâm Kiến Thành lăn một vòng, hạ mí mắt xuống nhìn vào trong bát cháo: “Tại sao lại không nhận chứ?”
Đột nhiên nghĩ ra cái gì, Lâm Kiến Thành có cảm giác mình cần phải giải thích rõ ràng với Triệu Chanh. Vì vậy, Lâm Kiến Thành đặt bát đũa xuống, hai cánh tay để lên bàn, nhìn về phía Triệu Chanh nói: “Tôi biết cô vẫn còn oán giận nhà mẹ đẻ mình, nhưng đừng giận cá chém thớt. Chờ lần tới tôi về sẽ dẫn cô về bên mẹ, bởi lần này tôi chưa có thời gian, không đi được rồi. Cô đã gả cho tôi, sau này tôi kiếm tiền nuôi gia đình chắc chắn sẽ không để cô chết đói. Không phải lúc nào tôi cũng có ở nhà, nên hi vọng cô có thể chăm lo tốt cho căn nhà này.”
Lâm Kiến Thành vốn không am hiểu những lời nói kiểu như vậy, cho nên tạm thời không nghĩ ra được nói cái gì tiếp thế là ngừng lại, nhìn Triệu Chanh.
Trước đó cũng thế này, có một lần kinh nghiệm biết rõ ý của đối phương, nên Triệu Chanh hiểu đây là Lâm Kiến Thành đang chờ cô tỏ thái độ.
Một người, nếu không nuôi vợ bé con riêng ở bên ngoài, vậy tiền hai năm qua kiếm được đâu hết rồi?
Triệu Chanh muốn biết, vậy nên trực tiếp hỏi ra.
“Đại Thuận không còn nhỏ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn này có thể chăm sóc cho Nhị Thuận. Về phần tiền, thì dùng để mua xe. Chính là chiếc xe mà ngày hôm qua cô đã nhìn thấy kia.”
Lâm Kiến Thành không nói thời điểm mới bắt đầu chạy xe anh đã có ý tưởng gom tiền mua xe tải chạy riêng – một chiếc xe của chính anh. Những chuyện này đều là chuyện của đàn ông, không cần thiết phải nói cho phụ nữ ở nhà biết.
Triệu Chanh bị câu nói ‘Đại Thuận không còn nhỏ’ hùng hồn của anh ta làm cho bật cười, giọng nói không tự chủ được nâng cao hơn: “Không còn nhỏ nữa là lớn chừng nào? Đại Thuận mới chỉ năm tuổi, anh không sợ hai anh em chúng ở nhà một mình té ngã, rơi xuống sông chết chìm hay khi nhóm lửa không cẩn thận làm mình bị thương hay sao?”
“Những điều ngoài ý muốn không nói vội, chỉ riêng việc để bọn nhỏ chạy chân trần nhông nhông bên ngoài thôi, lỡ như lên cơn sốt lại không có người chăm sóc gặp chuyện không may thì sao. Anh đã từng nghe qua chuyện trẻ con mà sốt quá cao có thể dẫn đến tử vong bao giờ chưa? Coi như không chết, thì cũng bị sốt cao đến hỏng đầu, cả đời trở thành một đứa ngốc?”
Cơn tức của Triệu Chanh rất lớn, hơn nữa một chút ý tứ che giấu cũng không có.
Chân mày Lâm Kiến Thành càng chau chặt hơn, cuối cùng anh ý thức được vợ mới cưới muốn cãi nhau một trận cùng anh.
Lâm Kiến Thành không thích cãi vã, mọi khi gặp phải tình huống thế này, anh đều trực tiếp xoay người rời đi.
Nhưng bây giờ anh còn chưa ăn sáng, mà chờ ăn xong còn định đi lên trấn trên mua đồ nữa.
“Tôi không muốn cãi nhau lúc này. Cô thoa kem xong thì mau tới đây ăn cơm đi.”
Lâm Kiến Thành chuẩn bị chấm dứt đề tài này tại đây, buông mí mắt lần nữa bưng bát cầm đôi đũa lên húp cháo.
Triệu Chanh “Hừ” với anh một tiếng, còn trợn trắng mắt. Nhưng thấy Lâm Đại Thuận trở mình dường như muốn dậy, nên cuối cùng Triệu Chanh vẫn áp trận ầm ĩ này xuống.
Nói cho cùng, đây dù sao cũng là chuyện của nhà họ Lâm. Nếu Lâm Kiến Thành không có một gia đình khác ở bên ngoài, vậy Đại Thuận Nhị Thuận không lo nguy cơ có thêm mẹ kế rồi.
Đáng tiếc cha ruột mà lại không khác gì một ông bố dượng. Triệu Chanh nghĩ không ra tính cách ba dượng này của Lâm Kiến Thành làm sao mà dưỡng thành được vậy.
Nhưng Lâm Kiến Thành có thể có suy nghĩ mua xe tự chạy riêng một mình, xem ra ở phương diện kiếm tiền này vẫn là một người có tính toán từ trước.
Triệu Chanh đi qua ngồi đối diện với Lâm Kiến Thành bắt đầu ăn sáng, nghĩ đến đây nhịn không được lại hỏi anh: “Trước đây trong nhà không có người lớn, tại sao anh không bỏ ít tiền ra thuê một người về chăm sóc cho hai đứa nhỏ Đại Thuận vậy? Kỳ thật một tháng cũng không mất bao nhiêu. Bằng số tiền tiêu vặt trong tay của Đại Thuận là đủ rồi.”
Lâm Kiến Thành có chút không hài lòng, cảm thấy người vợ mới này tính rất hay lải nhải. Nhưng khi nâng mắt lên đối diện với cặp mắt xinh đẹp của Triệu Chanh, những bất mãn vừa mới nảy sinh trong lòng Lâm Kiến Thành lại từ từ phai nhạt.
Nhớ ra năm nay Triệu Chanh mới 20 tuổi so với anh thì nhỏ hơn 6 tuổi thế nên hiếu kì hơn một chút cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Phải nói rằng hầu hết mọi người đều có một điểm chung: Khi đứng trước những điều tốt đẹp, người ta sẽ vô thức bao dung với mọi thứ hơn.
Lâm Kiến Thành là một người đàn ông bình thường, đối mặt với cô vợ mới trẻ tuổi, xinh đẹp theo bản năng cũng bằng lòng bỏ ra nhiều kiên nhẫn hơn để thay đổi.
Vừa ăn vừa trò chuyện về các chủ đề không liên quan đến công việc như vậy, vẫn là lần đầu tiên Lâm Kiến Thành thử, vì thế rõ ràng có thể thấy được vẻ không thích ứng của anh: “Trong thôn này không tìm được người thích hợp, kiếm người ở ngoài thì mẹ tôi không đồng ý, bên chỗ bà ngoại của Đại Thuận cũng vậy, đều ẫm ĩ hết cả lên.”
Trừ phi đưa tiền cho cả hai nhà, nhưng phải cho bao nhiêu mới thỏa mãn được đây? Móc sạch túi của anh xong còn muốn biết anh giấu trong người bao nhiêu tiền nữa.
Khỏi phải nói Lâm Kiến Thành vốn không phải một người có tính tình mềm yếu, dựa vào đâu mà anh phải đưa tiền cho mấy người họ? Tiền trong túi của anh có một phần nào là do bọn họ giúp kiếm sao?
Triệu Chanh chợt gật đầu, nghĩ thầm hóa ra bên trong còn có một tầng nguyên nhân này nữa. Chỉ không biết ông bà ngoại của Đại Thuận là người như thế nào.
Đã nói tới đây, Lâm Kiến Thành nghiêm mặt nhìn Triệu Chanh, nhân tiện tỏ rõ thái độ của bản thân: “Về sau nếu nhà ngoại của Đại Thuận hoặc nhà mẹ tôi bên kia có qua tìm cô muốn đòi tiền, cô cứ nói thẳng là tiền đều ở trong tay tôi, đừng có nhả ra.”
Dừng một chút, Lâm Kiến Thành cố nói tiếp: “Còn phía nhà mẹ đẻ cô, ngày lễ ngày tết chúng ta nên đưa sẽ không thiếu được, nhiều hơn thì đừng nghĩ. Trong nhà chỗ cần dùng đến tiền còn rất nhiều, năm nay tôi tính toán kiếm thêm chút tiền chuyển ra ngoài sống. Có thể đến trấn trên hoặc vào trong thành phố ổn định. Sang năm Đại Thuận cũng chuẩn bị đi học rồi.”
Tháng 7 năm nay Đại Thuận tròn sáu tuổi, sang năm đã bảy tuổi nên Lâm Kiến Thành dự tính để con trai lớn học một kỳ cuối ở mẫu giáo trước khi vào lớp một.
Lúc này ở nông thôn vẫn chưa phổ biến tư tưởng học lớp giáo dục mầm non, có thể do Lâm Kiến Thành chạy xe hai năm ở bên ngoài, kiến thức sâu rộng hơn, nên biết có một số trường tiểu học cứng nhắc đòi hỏi trẻ phải từng đi mẫu giáo mới cho phép lên tiểu học.
Quốc gia cũng đã quy định như vậy, đi nhà trẻ khẳng định có lợi đối với trẻ con hơn.
Ở phương diện tình thương của cha Lâm Kiến Thành không có kiến thức, nhưng mặt khác trách nhiệm người cha nên có anh đều có đủ. Tỉ như việc cung cấp sinh hoạt phí bảo đảm cuộc sống cho bọn trẻ, cung cấp môi trường giáo dục để bọn nhỏ có bản lĩnh khi trưởng thành.
Không cầu bọn chúng phụng dưỡng anh khi về già, chỉ cần mỗi đứa lớn lên có thể tự nuôi sống bản thân chúng vậy là đã đủ rồi.
Nhưng nếu không tự nuôi sống được thế cũng chẳng còn quan hệ gì với anh nữa, bởi vì làm một người cha anh tích cóp tiền cưới vợ về cho chúng, trách nhiệm và nghĩa vụ đến đây coi như đã hoàn thành.
Khi Lâm Kiến Thành nói sẽ đến nhà họ Triệu tặng lễ, Triệu Chanh đã trợn trắng mắt liên tiếp rồi. Nhưng mà đến lúc anh nói chuẩn bị chuyển nhà lên trấn trên hoặc vào trong thành phố, còn nói đến chuyện đi học của Đại Thuận nữa, Triệu Chanh lại cảm giác cực kỳ hào hứng, không chờ anh trợn mắt, hai tay trống bàn chen ngang hỏi anh: “Sang năm chuẩn bị cho Đại Thuận đi học sao? Anh có dự tính như vậy thật hả? Là tôi hiểu lầm anh, còn tưởng anh muốn ném hai đứa nhỏ ở quê để chúng tự sinh tự diệt nữa.”
Lâm Kiến Thành cũng biết chữ, trước đây lúc còn chưa bắt đầu lái xe khi đó thường xuyên lăn lộn cùng mấy người bằng hữu ở trấn trên. Vào thời điểm đó, đọc tạp chí quân sự và sắc tình rất nhiều.
Lộn xộn bừa bãi không ít lần, Lâm Kiến Thành vẫn có chút trình độ văn hóa, ít nhất cũng biết thành ngữ tự sinh tự diệt có nghĩa là gì.
Đối với chuyện lần này Lâm Kiến Thành không phản hồi gì thêm, anh còn nhớ rõ mới nãy khi trọng tâm câu chuyện chuyển đến vấn đề tương tự hai mắt vợ mới bốc hỏa chuẩn bị cùng anh cãi nhau một trận ra trò. Cho nên anh sợ lại chạm vào vấn đề này, khó khăn lắm vợ mới mỉm cười, nhìn anh với ánh mắt mềm mại anh không muốn gây gổ thêm một lần nữa.
Lâm Kiến Thành tránh nặng tìm nhẹ nói đến chuyện đi học của Lâm Đại Thuận: “Học tiểu học ở bên ngoài về sau nhất định phải mua nhà, chuyển hộ khẩu mới có thể tiếp tục học lên. Bởi vậy tôi còn phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn, cho nên chắc chắn không thường ở nhà được.”
Ý của Lâm Kiến Thành là hi vọng sau này Triệu Chanh đừng oán giận việc anh không ở nhà thường xuyên.
Nhưng Triệu Chanh lại không coi đây là vấn đề của cô, có lệ khoát tay nói: “Vậy quả thực anh phải kiếm rất nhiều tiền, không ở nhà cũng không sao. Có điều về sau anh phải mời bảo mẫu về chăm sóc cho hai anh em Đại Thuận, một tháng không mất nhiều lắm đâu.”
Lâm Kiến Thành suy nghĩ một lát, nhìn Triệu Chanh lại bắt đầu gắp thức ăn ăn cơm, chỉ có thể thầm than một tiếng: Vợ quả nhiên rất yếu ớt, còn chưa có chuyển vào trong thành phố mà đã muốn mướn bảo mẫu rồi.
Nhưng khi thấy cách Triệu Chanh cầm đũa đầu ngón cái nhô ra, Lâm Kiến Thành cảm thấy đôi tay ấy không làm việc nhà dường như cũng là điều nên làm.
Lâm Kiến Thành cảm giác ý tưởng của mình bây giờ rất lạ lùng, khó hiểu, cực kì loạn. Dứt khoát lắc đầu không muốn suy nghĩ nữa, chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng. Trong lòng nghĩ chuyện này cứ để sau lại tính tiếp, nói không chừng về sau anh cũng có thể giống Hùng ca mua xe rồi thuê người về lái, còn bản thân thì có thể thường xuyên ở nhà.
Nếu như anh ở nhà, vấn đề mời bảo mẫu về tự nhiên giải quyết được rồi.
Bởi vì nói không ít, cho nên bữa sáng này ăn rất chậm. Thời điểm ăn được một nửa Lâm Đại Thuận cũng đã tỉnh, theo sau là Lâm Nhị Thuận.
Lúc hai đứa bé dậy, vốn trong phòng có vẻ hơi yên tĩnh bây giờ lại thêm mấy phần không khí náo nhiệt.
Nghe thấy ăn cơm xong ba sẽ dẫn bọn nó đi chợ ở trấn trên, còn được ngồi xe tải ba mới mua, nên lúc này Lâm Đại Thuận vô cùng vui vẻ có thể nhảy cao ba thước được.
Lâm Nhị Thuận vẫn mơ mơ màng màng, Triệu Chanh ôm nó lên hôn chụt một cái, cười tủm tỉm nói: “Nhị Thuận, chúng ta chuẩn bị đi mua đồ ăn ngon!”
Ăn ngon!
Cái này Lâm Nhị Thuận nghe hiểu, mắt sáng lên cũng học bộ dáng của Triệu Chanh dang hai tay ôm mặt của cô, duỗi cổ hôn bẹp một cái.
Lâm Đại Thuận giơ cao tay nhảy lên ồn ào: “Cháu cũng muốn! Cháu cũng muốn!”
Triệu Chanh khom lưng hôn lên trán nó một cái, sau đó được bạn nhỏ Lâm Đại Thuận hôn lại.
Lâm Kiến Thành ở bên cạnh nhìn ba người, vô thức lộ ra một nụ cười.
Kế hoạch ban đầu chỉ định ra ngoài mua bổ sung mấy vật dụng thiết yếu dùng trong nhà hàng ngày thôi, nhưng khi thấy một lớn hai nhỏ vui mừng nhảy nhót ầm ĩ ở đằng kia, Lâm Kiến Thành cảm thấy trong lòng có thêm một loại cảm xúc mà anh không nói rõ được nảy sinh.
Lâm Kiến Thành có chút chờ mong hình ảnh ba người ngồi lên xe của anh, đến khi đó chắc chắn bọn họ còn vui vẻ hơn.
Lâm Đại Thuận không thể chờ được nữa, nhưng Triệu Chanh bắt bọn nhỏ phải ăn cơm trước. Thậm chí Triệu Chanh còn đem quần áo bẩn tối qua thay ra giặt sạch.
Dù sao bọn họ có xe ngồi, không cần lo lắng vấn đề không đủ thời gian sợ mấy sạp hàng ở trấn trên đóng cửa rồi.
Lâm Kiến Thành thấy thế, cũng cầm đòn gánh đi múc nước.
Ở chỗ bọn họ, nhiệt độ giữa ngày và đêm có sự chênh lệch lớn, nước trong chum để cả đêm như vậy sờ vào còn thấy lạnh khớp xương. Lâm Kiến Thành tính đi gánh nước mới ở ngoài giếng về, nước đó chạm vào vẫn còn chút ấm áp.
Tuy Lâm Kiến Thành chưa nói gì, nhưng Triệu Chanh cũng muốn như vậy. Có người làm việc thay, cô rất vui vẻ sai khiến. Thấy anh cầm đòn gánh, Triệu Chanh đứng ngay lại, nói trước chuyến đầu tiên anh gánh về phải dùng để giặt quần áo trước, miệng cũng nói thẳng ra: “Nước giếng ấm hơn, tôi muốn dùng giặt quần áo.”
Lâm Kiến Thành không có ý kiến, “Ừ” một tiếng rồi cầm đòn gánh đi lấy nước.
Triệu Chanh phát hiện người này hóa ra còn rất được, vì vậy lúc đi vào chuồng heo thu thập quần áo bẩn trên lan can, tiện tay cũng cầm theo bộ quần áo thay ra ngày hôm qua của Lâm Kiến Thành luôn.
Vốn Triệu Chanh không định ủy khuất bản thân giặt quần áo giúp anh ta, nhưng nếu ông anh này đã cố gắng như vậy, thì cô cũng giúp giặt hộ đi! Coi như trả thù lao cho việc đối phương giúp cô gánh nước về.
Lâm Kiến Thành làm việc tuyệt không dây dưa lằng nhằng, cũng không như mấy người đàn ông khác trong thôn tình cờ gặp một người quen trên đường sẽ quên mất công việc trong tay đứng đó khoác lác cả buổi không thấy tăm hơi.
Có người nhìn thấy anh sáng sớm đã đi gánh nước, thì cười ha hả trêu ghẹo vài câu. Bước chân Lâm Kiến Thành vẫn không ngừng, cười cười thuận miệng đáp lại hai câu. Trong khi đó người cũng đã đi xa, không chút lề mề.
Mỗi lần gánh nước điều khiến Triệu Chanh khó chịu nhất là cái sườn núi thấp dưới sân nhà bọn họ, Lâm Kiến Thành đi gánh nước lại có thể đi một mạch từ đường cái nhỏ băng qua bờ ruộng lên thẳng sườn núi.
Gánh nước đầu tiên, Triệu Chanh đổ nửa thùng ra chậu giũ quần áo trước. Lúc này Triệu Chanh khó tránh cảm thấy chậu nhỏ không tiện bằng chậu to, vì vậy thuận miệng thì thâm một câu.
Lâm Kiến Thành không nói gì, đem nửa thùng nước còn dư đổ vào trong vại sau đó lại đi ra ngoài.
Lâm Kiến Thành đi chưa được bao lâu, bên dưới sườn núi đã nghe thấy tiếng người. Triệu Chanh đoán Lâm Kiến Thành đi gánh nước không thể nào về nhanh được như vậy, cho nên nghiêng đầu ra nhìn, lại thấy hai mẹ con Bành Đại Hoa và Trương Thục Phân đang đi tới đây.
Hai người này đến đây để làm gì?
Trong nháy mắt, Triệu Chanh nâng cảnh giới đề phòng lên cấp 12, quần áo trong tay cũng bỏ xuống, đi ra đứng trước sân nhà, định bụng chặn hai người đó ở ngoài sân không cho họ vào trong.
Ngày hôm qua, trong bao hành lý của Lâm Kiến Thành có rất nhiều thứ tốt như hoa quả khô, mứt kẹo, quả kiên[1], còn có đủ loại kẹo trái cây, kẹo sữa, kẹo đường.v.v. Ngoài ra mấy túi cơm cháy vừng đen xé vỏ ăn dở trên dọc đường vẫn chưa ăn hết.
[1] Quả kiên (nut) hay quả cứng, hạt cứng là loại quả bao gồm một hạt, một vỏ cứng. Lớp vỏ này sẽ không tự nứt ra để giải phóng hạt ở bên trong thoát ra. Ví dụ: Óc chó, Hồ đào, Hạnh nhân, Dẻ thơm, Phỉ. Sách Sinh học lớp 6 gọi loại quả này là quả khô không nẻ. (Wiki)
Hiện nay, mấy thứ đồ này đều là đồ ăn hiếm lạ, dù đã cất sâu dưới đáy tủ Triệu Chanh vẫn không yên tâm.
Nếu đổi lại là người khác, Triệu Chanh còn có thể chắc chắn đối phương không dám mở tủ nhà cô, nhưng cả Lâm Kiến Thành và Lâm Đại Thuận đã nói với cô không chỉ một lần rằng Bành Đại Hoa có thói quen đến vơ vét đồ đạc trong nhà họ, so với bước vào cửa nhà mình còn tự tại hơn.
Triệu Chanh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cùng Bành Đại Hoa lăn lộn ầm ĩ một trận. Nhưng nét mặt của Triệu Chanh lúc này vẫn rạng rỡ, nụ cười tươi tắn, dù ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ con dâu nhiệt tình đón mẹ chồng và chị dâu tới nhà.
“Mẹ, chị dâu, sao hai người lại tới đây? Trời ơi, ngày hôm kia chị dâu vừa mới động thai khí, thế nào nhanh vậy đã xuống giường đi lại rồi? Nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, bây giờ chuyện chăm sóc cho đứa bé mới là quan trọng nhất!”
Triệu Chanh ước gì hai người này nhanh nhanh về nhà mình đi. Trương Thục Phân nghe xong lời này, cảm thấy rất thoải mái, đồng thời cũng rất xấu hổ.
Em dâu là một người sảng khoái, tuy có hơi chua ngoa đanh đá, nhưng thoạt nhìn là người có sao nói vậy, một là một mà hai là hai. Lần trước tới nhà làm loạn một trận nói cho cùng cũng là do họ sai trước, không nên chiếm đồ của nhà chú ấy, Triệu Chanh đến đòi lại cũng là chuyện nên làm thôi.
Bành Đại Hoa lại đối mặt với Triệu Chanh, nên có chút mất tự nhiên. Tuy nhăn mặt, nhưng không phải do tức giận mà là ngượng ngùng.
Trương Thục Phân biết mẹ chồng không được tự nhiên, nên chủ động tiền lên mỉm cười bắt chuyện với Triệu Chanh: “Em dâu, làm phiền em rồi. Chị đã khá hơn, hôm nay có thể xuống giường được rồi. Mấy người bên kế hoạch hóa gia đình đó chắc chắn còn quay lại, cho nên mẹ chồng tính đưa chị qua bên nhà chị gái chị ở đó trốn một thời gian, còn mấy tháng nữa là sinh rồi. Đợi khi đứa bé sinh ra thì chị lại quay về.”
Nói tới đây, Trương Thục Phân quay đầu nhìn Bành Đại Hoa một cái, Bành Đại Hoa không nói gì, nghiêm mặt cứ thế nhét chiếc túi vải cũ rách màu đỏ tía vào trong tay Triệu Chanh.
Trương Thục Phân mỉm cười với Triệu Chanh: “Đây là trứng gà mẹ cho Đại Thuận và Nhị Thuận để bổi bổ. Trong nhà trứng gà tích cóp được cũng không nhiều, nên em dâu đừng chê ít nha.”
Triệu Chanh đã hiểu rõ hai người này không phải đến để tra xét nhà cô, mà tới để cảm ơn. Thật đúng là dọa người.
Trái lại làm Triệu Chanh thấy hơi ngượng, đem cái bọc to đó nhét trở lại tay Trương Thục Phân: “Chị dâu, chị nói lời này khiến em thực xấu hổ. Trong bụng chị còn một đứa nhỏ, nên mới cần ăn nhiều trứng gà để bồi bổ thêm. Chị mau mau cầm về đi!”
Về phần Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận, Triệu Chanh đã biết trong tay Lâm Kiến Thành có tiền, không giống như lời đồn ở bên ngoài an cư nuôi vợ bé, con trai riêng; cho nên vấn đề dinh dưỡng của hai anh em đương nhiên phải do cha của chúng phụ trách rồi.
Nếu là trước đây, Triệu Chanh chắc chắn sẽ nhận lấy không chút do dự. Dù sao khi đó cô cũng muốn cho hai anh em ăn chút đồ ngon để bổ sung dinh dưỡng, nhưng bây giờ Triệu Chanh không thể không biết xấu hổ mà đi tranh mấy thứ này với một bà bầu được.
Càng chưa nói thái độ của hai người họ còn thân thiện vậy, Triệu Chanh giơ tay vén tóc ra đằng sau. Khuôn mặt cô khó xử, còn không bằng hai người trước mặt vừa tới đã cởi bỏ mâu thuẫn bình thản nói chuyện với cô!
Nghe hết lời này của Triệu Chanh, sắc mặt của Bành Đại Hoa bên cạnh cũng thoáng thả lỏng. Phỏng chừng trong lòng bà bây giờ đang nghĩ con dâu út này cũng coi như không tệ.
Trương Thục Phân kiên quyết muốn đẩy trứng gà tới, Triệu Chanh lại ngượng ngùng không dám nhận. Chờ về sau, Bành Đại Hoa cũng phải tiến lên khuyên Triệu Chanh mau nhận.
Ba người cứ đẩy qua đẩy lại túi trứng gà, Lâm Kiến Thành gánh hai thùng nước đầy đi tới dưới sườn núi bắt đầu bước nhanh hơn, hét về phía ba người ở trong sân: “Mấy người đang làm gì vậy!”
Giọng nói thực sự rất vang dội, vừa nghe đã có thể nhận ra âm thanh của người nói đang rất khó chịu.
Một người không nhận còn hai người cứ đưa qua, đột nhiên cả ba đều bị giật mình, quay đầu nhìn ra.
Lâm Kiến Thành sầm mặt, nắm đòn gánh đi nhanh tới. Còn chưa đi tới nhà bếp, anh đặt luôn hai thùng nước xuống sân.