Lâm Kiến Thành nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đang đi qua trước mặt mình. Ánh mắt không kiểm soát được bị cánh tay và cổ tay trắng nõn của đối phương hấp dẫn.
Tới khi phục hồi lại tinh thần, Lâm Kiến Thành nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn đường đất đá lồi lõm dưới chân mình.
Kỳ thực thời điểm Lâm Kiến Thành còn chưa dừng xe, thì anh đã nhìn thấy đối phương rồi. Mặc dù trên đầu cô buộc một cái lá khoai môn nhưng vẫn có thể nhìn ra được cô gái này lớn lên dáng dấp vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa da còn hoàn toàn khác da của người nông dân ở đây nữa.
Nếu như đem so sánh thì Lâm Kiến Thành chỉ có thể nghĩ ngay tới mấy người con gái ở tỉnh Trúc Hải nơi anh vừa mới đi về thôi.
Nhìn dáng vẻ đối phương như vậy có vẻ không phải là người ở trong thôn này? Lâm Kiến Thành suy nghĩ cũng không nghĩ ra mười dặm tám thôn quanh đây nhà ai có con gái xinh đẹp như vậy. Vậy thì chỉ còn một khả năng đó là gần đây nhà ai mới có con dâu mới cưới về thôi.
Lâm Kiến Thành không khỏi nghĩ tới người vợ mới nhà mình, nghe người trong nhà gọi cô là em Ba, tên hình như gọi là Triệu Chanh?
Về điểm này, Lâm Kiến Thành và Lâm Đại Thuận có cùng một suy nghĩ. Đều bởi vì cách phát âm gần giống với từ quả cam chanh mà cực kỳ ấn tượng. Cho nên khi nghe bà mối nói tên một lần, Lâm Kiến Thành đã nhớ kỹ.
Lúc trước, Lâm Kiến Thành cũng chỉ gặp người thoáng qua một lần mà thôi. Nói là gặp mặt chi bằng nói xem mặt từ một phía thì đúng hơn, chủ yếu là nhà họ Triệu muốn dùng người để đổi lấy sính lễ của anh. Bản thân em ba nhà họ Triệu này bị chị dâu lôi ra ngoài đứng trong sân để cho Lâm Kiến Thành nhìn một cái.
Em ba Triệu tay chân luống cuống đứng lúng túng ở đó, cũng không trưng khuôn mặt tươi cười ra. Cả quá trình chỉ cúi đầu, không liếc nhìn anh một cái nào. Đi ra ngoài sân một chuyến sau đó lại vội vàng đi vào trong phòng.
Còn người nhà họ Triệu ngược lại vẫn luôn rất nhiệt tình. Cố gắng hết sức khen ngợi em ba nhà họ trước mặt anh, nói cô có thể làm được rất nhiều việc. Nào là mấy tuổi đã bắt đầu làm việc, mỗi ngày thức khuya dậy sớm ra sao, còn nói cô từ nhỏ đến lớn rất ít khi bị ốm. Nhìn dáng người cô nhỏ nhắn gầy yếu vậy thôi, chứ thực ra cơ thể rất khỏe mạnh đó.
Nói tới nói lui chính là muốn ám chỉ cô có thể sinh được rất nhiều con, giống như đang chào hàng bán lợn nái vậy.
Mà Lâm Kiến Thành lại không quá để tâm đến phương diện này, căn bản anh cũng không nghĩ tới chuyện hai bên có tình cảm với nhau hay không. Biết em ba nhà họ Triệu không phản đối dữ dội chuyện làm mẹ kế của hai đứa trẻ vậy chuyện này coi như là đã thành đi.
Lấy cô vợ mới này về, quả thật dụng ý của Lâm Kiến Thành cũng không khác với phỏng đoán của Triệu Chanh là bao. Chính bởi vì muốn kiếm một người phụ nữ về để có thể chăm sóc cho hai đứa con trai vợ trước thôi.
Vợ cũ trước kia của Lâm Kiến Thành là do khó sinh Lâm Nhị Thuận cho nên mới qua đời, hai người vốn cũng không có tình cảm gì quá sâu sắc với nhau.
Nội thành còn có thể nói đến chuyện tự do yêu đương, chứ ở vùng quê xa xôi hẻo lánh này của bọn họ, chưa kể dân cư thì thưa thớt, quanh làng lại chỉ toàn thân thích, làm họ hàng với nhau mấy đời rồi. Muốn kết hôn cũng phải nhờ đến bà mối, đa phần là giới thiệu từ vùng khác tới.
Nhà gái đưa ra số lượng tiền sính lễ mà mình muốn, nhà trai sẽ xem xét nếu như có thể đáp ứng được vậy thì sẽ gặp mặt nhau một lần. Sau khi xác định đối phương tứ chi lành lặn, đầu óc bình thường có thể sinh con được; nhiêu đó coi như là đã đủ, đâu có ai nghĩ đến ba cái chuyện bồi dưỡng tình cảm tầm phào đó đâu.
Nhưng vẫn có trường hợp, hai người đã quen nhau một, hai năm rồi sau đó mới đưa sính lễ qua xin hỏi cưới. Hoặc cũng có thể bởi vì khoảng cách quá xa, nam nữ trẻ tuổi một năm chỉ có thể gặp nhau một đến hai lần. Hay có khả năng là bởi vì ngượng ngùng hoặc xa lạ chưa nói với nhau được mấy câu lại phải tách nhau ra rồi.
Chuyện tình cảm, đa phần là do mọi người từ từ bồi đắp nên sau một thời gian kết hôn. Ai may mắn thì gặp được người sống cùng một chỗ bên cạnh mình có thể bồi dưỡng dần dần, còn ai không có cơ hội bồi đắp vậy thì chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt nhẫn nhục sống qua một đời thôi.
Trong nhà Lâm Kiến Thành vẫn còn người lớn hơn, ngoài anh cả thì còn một người chị hai nữa; trên lý thuyết hẳn là anh nên được yêu thương cưng chiều nhất, nhưng thực tế từ nhỏ Lâm Kiến Thành đã không được Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà quan tâm đến.
Thứ nhất, sự nhiệt tình khi lần đầu tiên được làm cha mẹ đã dành hết cho con trai và con gái trước đó rồi, cho nên thời điểm Bành Đại Hoa biết tin mình có thai Lâm Kiến Thành, thậm chí ngay cả khi sinh anh ra cũng cực kỳ bình tĩnh. Lâm Đại Hà trở về biết tin vợ mình lại mang bầu cũng thấy rất bình thường, tâm trạng không chút dao động.
Thứ hai là do thời điểm sinh con quá gần nhau, năm nay Lâm Kiến Thành 26 tuổi, chị của anh 27 tuổi, anh cả thì sắp 30.
Lâm Kiến Thành và chị hai của anh chính là được sinh rất sát nhau như vậy, sinh chị anh ra xong thì khoảng 1 hoặc hai tháng sau lại có thai anh tiếp.
Phải chăm sóc cả hai đứa nhỏ liền một lúc, cho nên cảm thấy vừa mệt mỏi vừa phiền chán. Bành Đại Hoa hận không thể đem đứa nhỏ tống lại vào trong bụng cho nó đợi thêm hai năm nữa rồi hãng chui ra. Dù sao, nếu như đứa nhỏ vẫn ở trong bụng, chỉ là cái bụng to hơn thôi, chứ không ảnh hưởng gì đến công việc của bà cả.
Còn một khi đã sinh ra rồi, đói bụng thì phải cho nó bú sữa, tè dầm thì phải thay tã, có khi đến buổi tối còn phải ru cho nó ngủ. Rắc rối hơn cả là khi đứa trẻ bị ốm.
Nói chung, từ khi sinh ra Lâm Kiến Thành đã không được yêu thương, không nhận được tình cảm ấm áp nào từ gia đình rồi. Chỉ có áp lực cuộc sống cùng với sự khó chịu, mệt mỏi thôi.
Có lẽ bởi những lý do đó, cho nên Lâm Kiến Thành mới bị Bành Đại Hoa cho nằm ngủ ở nhà một mình. Tỉnh dậy đói bụng, khóc lên; khóc mệt thì lại ngủ. Đã đóng tã rồi cho nên có tè dầm cũng không lo ướt giường.
Con cả trong nhà thì được Lâm Đại Hà cõng đi làm việc cùng, còn con gái thứ hai được Bành Đại Hoa địu trên lưng, cho nên dĩ nhiên Lâm Kiến Thành không được đi theo.
Đợi đến khi biết bò rồi, Lâm Kiến Thành lại được buộc ở cạnh chân bàn. Cho anh tự mình bò trên mặt đất, tránh cho ngồi trên giường thì lại ngã vỡ đầu.
Cho nên Lâm Đại Thuận nói ba nó hơn một tuổi đã biết bò, rồi biết đi sau đó tự mình đi kiếm đồ ăn, đây là sự thật chứ không phải chém gió.
Sống trong hoàn cảnh như vậy mà lớn lên, đương nhiên là Lâm Kiến Thành không thân với cha mẹ mình bằng anh cả và chị hai rồi. Ngược lại, anh cũng thích ở một mình hơn, bởi vậy về sau có thể chạy nhảy được Lâm Kiến Thành cũng học được cách tự kiếm đồ ăn ở bên ngoài lấp đầy cái bụng của mình, không lo đói bụng nữa.
Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà cũng phát hiện ra điều này, bọn họ đương nhiên không thấy áy náy gì. Chung quy, áy náy thứ này dường như không tồn tại trên người mấy bậc cha mẹ họ.
Sinh mệnh của con cái đều là cha mẹ cho, có thể nuôi sống đứa trẻ đây đã là ân đức vô cùng to lớn. Cho dù có một ngày cha mẹ muốn thu hồi lại mạng sống của con cái đây cũng là lẽ đương nhiên.
Trong những năm qua, lối suy nghĩ này đã ăn sâu bén rẽ vào tư tưởng của người dân trong thôn rồi. Thậm chí, thanh niên cũng đều được cha mẹ của mình giáo dục như vậy hết.
Cho nên phản ứng của Bành Đại Hoa và Lâm Đại Hà đối với lão tam cũng chỉ hờ hững lạnh nhạt, còn với con trai cả và con gái lớn càng thiên vị hơn.
Tình cảm đều là có qua có lại, bởi vậy sau khi Lâm Kiến Thành trưởng thành, tình cảm đối với người nhà họ Lâm cũng chỉ không nóng không lạnh. Chờ khi cưới vợ rồi, căn bản Lâm Kiến Thành sống vẫn y như trước kia, trong đầu không có khái niệm gia đình là gì luôn. Thường xuyên không thấy bóng dáng ở nhà, thình lình mới quay về một hôm.
Không sống chung nhiều cho nên cũng không có trao đổi, một người thì có một bụng oán giận đối với chồng mình, còn một người thì vốn không nghĩ tới chuyện tình cảm vợ chồng gì đó. Cho nên có hai đứa con với nhau rồi, mà khi đối mặt lại vẫn không biết nên nói chuyện gì.
Nếu như vợ cũ không khó sinh mà chết, hai người cũng sẽ giống như bao cặp vợ chồng khác, tiếp tục nhẫn nhục sống hết một đời.
Nghĩ đến đây, chân mày của Lâm Kiến Thành càng nhíu chặt hơn. Đến cùng vẫn là con cái của mình, Lâm Kiến Thành cảm giác mình có nghĩa vụ phải nuôi bọn chúng khôn lớn. Sau đó cưới vợ cho chúng nữa, lúc đó mới coi như hết trách nhiệm của một người làm cha như anh.
Lâm Kiến Thành vẫn luôn nỗ lực ra bên ngoài kiếm tiền, tuy trong nhà không phải thuộc dạng giàu sang phú quý gì, nhưng chỉ cần không thiếu ăn vậy là đủ thỏa mãn rồi. Một năm trước, Lâm Kiến Thành đã đi theo Hùng ca học cách lái xe tải, sau đó lại mất thêm một tháng nữa để đi thi bằng lái.
Kết quả khi trở về nhà, lại gặp cảnh vợ mình khó sinh không qua khỏi.
Vì chăm sóc cho Lâm Nhị Thuận vẫn còn đang trong giai đoạn chưa dứt sữa mẹ, vậy nên Lâm Kiến Thành đành gác chuyện chạy xe vận tải bên kia lại. Ngược lại, mượn xe ở chỗ Hùng ca để kiếm hàng về bán cho các cửa hàng kiếm chút tiền lời.
Nhưng số tiền kiếm được đó khẳng định còn phải chia phần trăm ra trả tiền xe nữa. Lâm Kiến Thành chỉ dựa vào số tiền ít ỏi đó để sống qua một năm.
Đến khi Lâm Nhị Thuận có thể ăn cơm rồi, Lâm Đại Thuận cũng đã 4 tuổi có thể tự nhóm lửa nấu cơm; Lâm Kiến Thành thấy rằng để hai đứa nhỏ ở nhà một mình vài ngày như vậy cũng không lo chết đói. Bấy giờ lại cùng Hùng ca tiếp tục chạy xe chở hàng thuê.
Ban đầu Hùng ca cũng chỉ chạy gần, vòng vòng quanh thành phố Phù Dung thôi; vài ngày Lâm Kiến Thành lại có thể chạy về nhà một chuyến. Không ngờ mạng lưới quan hệ của Hùng ca ngày càng nới rộng ra, Lâm Kiến Thành chạy xe cũng chạy ngày càng xa hơn.
Mới đầu, Lâm Kiến Thành cũng đưa tiền cho Bành Đại Hoa nhờ bà chăm sóc cho hai đứa nhỏ. Kết quả không nghĩ tới khi quay về lại nhìn thấy cảnh tất cả mọi thứ trong nhà đều bị Bành Đại Hoa lấy đi hết, hai đứa bé cũng bị bà bỏ đói đến ủ rũ, ỉu xìu.
Mặc dù không phải là một người cha hết lòng yêu thương con cái, nhưng Lâm Kiến Thành vẫn hỏi qua ý kiến của Lâm Đại Thuận trước. Một là tự mình chăm sóc bản thân và em trai, hai là tiếp tục nhờ bà nội chăm sóc.
Đương nhiên là Lâm Đại Thuận sẽ chọn tự mình chăm sóc em trai rồi.
Tiếc là Bành Đại Hoa đã lấy một lần, thì lần sau lấy lại càng không kiêng nể gì nữa. Mỗi lần Lâm Kiến Thành mang đồ ngon vật tốt về cho Lâm Đại Thuận đều bị mang đi hết sạch, không chừa lại thứ gì.
Trước đó, Lâm Kiến Thành đã bắt đầu nhờ bà mối tìm giúp một người vợ mới rồi. Nhưng anh không ngờ chuyện trong nhà mình lại bị truyền đi xa như vậy. Từ chuyện anh bỏ rơi con, ở bên ngoài chạy xe tải kiếm tiền nuôi vợ bé, đến cả chuyện sinh con mà người ta cũng có thể bịa ra được. Nói chuyện anh tìm vợ mới chỉ là muốn tìm một người có thể danh chính ngôn thuận về nuôi hai đứa con vợ trước để lại kia của anh thôi.
Ầm ĩ như vậy đương nhiên là không có ai nguyện ý để mắt tới anh. Người nhà họ Triệu chính bởi vì nhìn vào số tiền 100 đồng sính lễ đó cho nên mới đồng ý gả em ba làm việc chăm chỉ, cần cù như một con bò nhà họ tới đây cho anh.
Bao tải trên vai anh càng ngày càng nặng hơn, Lâm Kiến Thành nhìn con đường trước mặt mình. Đi hết con dốc này, rồi lại rẽ qua hai khúc quanh lớn nữa vậy là có thể vào đến cửa thôn.
Xốc xốc lại cái bao trên vai, lần này Lâm Kiến Thành quyết định không dừng lại nghỉ ngơi nữa, tính đi một mạch về đến nhà luôn.
Chuyến này trở về, Lâm Kiến Thành mua rất nhiều thứ. Định lần này quay về sẽ xem thử người vợ mới ở nhà thế nào, nếu như cô chăm sóc tốt cho hai đứa bé vậy thì anh sẽ dùng mấy thứ này để dỗ cô, để cho cô đừng có như người vợ trước cả người chỉ toàn oán giận.
Kỳ thực cho đến hiện tại Lâm Kiến Thành vẫn không hiểu được là tại sao mẹ của Đại Thuận vẫn luôn oán hận anh. Là do anh ở bên ngoài quan hệ nam nữ bừa bãi sao? Nhưng mà anh đâu có làm gì.
Hay là do anh đưa quá ít tiền, cầm không đủ đồ về nhà? Cũng không phải.
Có điều mấy người Hùng ca đều nói như vậy, mua nhiều đồ về cho họ, người phụ nữ ở nhà sẽ thấy rất hạnh phúc. Cho nên lần này Lâm Kiến Thành đã nhớ kỹ.
Triệu Chanh đi được một đoạn lại thấy dưới chân bắt đầu đau nhức, nóng lên. Đi thêm hai bước nữa, hận không đem được hai chân mình vắt lên cho mông tự đi.
Khụ, được rồi, nếu như dùng mông đi vậy thì khẳng định sẽ càng đâu hơn. Bởi vì diện tích tiếp xúc còn lớn hơn trước, haizz toàn bộ cơ thể này không có chút chí tiến thủ nào hết.
Sắp tới khúc cua lớn đầu tiên gần lối vào thôn, người đàn ông phía sau đuổi kịp, vượt qua Triệu Chanh. Trong lòng Triệu Chanh thấy hờn dỗi, tức giận trừng mắt nhìn người nọ một cái. Hy vọng bao tải trên vai người đàn ông đó trở nên nặng hơn đi, tốt nhất là làm cho người đó di chuyển khó khăn, mỗi bước đi nặng tựa ngàn cân vậy.
Đợi đến đoạn quẹo lớn thứ hai, ở đây là một cái ngã ba. Một ngả là để đi vào cổng thôn Tiên Nữ, còn một ngả nữa là để đi sang làng bên cạnh.
Triệu Chanh thấy bước chân của người đàn ông kia dứt khoát không chút do dự chọn ngã rẽ phía dưới để đi tiếp. Nhất thời cảm thấy sửng sốt, nghĩ thầm: Người đàn ông này là đi vào thôn Tiên Nữ giống cô hay sao?
Chẳng lẽ là thanh niên trẻ tuổi nhà ai ra ngoài làm việc bây giờ trở về nhà thăm người thân? Nếu thật như vậy, không chừng có thể đến hỏi thăm một chút xem người ta làm việc ở chỗ nào nữa đó.
Bỗng nhiên, trong đầu Triệu Chanh nảy ra một ý nghĩ. Nhớ lại người đàn ông đó đứng ở bên cạnh xe tải Đông Phong trên đường cái nhỏ, một suy đoán dè dặt hiện ra trong đầu:
Đàn ông trẻ tuổi, lại còn có thể lái xe tải chở hàng hiệu Đông Phong. Hơn nữa, nhà còn ở thôn Tiên Nữ, lại từ bên ngoài trở về nhà. . .
Bước chân của Triệu Chanh càng ngày càng chậm hơn, một mặt cảm thấy những vấn đề mấu chốt này kết hợp lại với nhau quá khớp luôn, một mặt lại cảm thấy không có khả năng. Bởi vì chuyến này Lâm Kiến Thành đi rất xa, còn một tháng nữa mới quay về cơ mà.
Còn đang hoài nghi, Triệu Chanh đã cách người đàn ông đó vài chục mét rồi. Hai người một trước một sau đi vào cổng thôn.
Lúc này chắc cũng tầm hơn 4 giờ chiều rồi, bởi vì cô thấy có mấy người nông dân bây giờ mới lục tục rời khỏi nhà. Vì bọn họ sợ ánh nắng giữa trưa rất độc, cho nên thời điểm đó đều ở trong nhà nghỉ ngơi.
Chờ tới khoảng 4 giờ, mới bắt đầu ra ngoài đồng làm việc.
Lâm Kiến Thành đi ở đằng trước, thời điểm vào thôn có gặp một gia đình. Đυ.ng mặt một nhà bốn người lưng đeo gùi, vác cuốc đang chuẩn bị mang hạt giống đi ra ruộng để trồng. Đây là cả nhà chú Mã Tam sống bên cạnh nhà chính của nhà họ Lâm.
Chú Mã Tam nhìn thấy Lâm Kiến Thành trở về, nhất thời trên mặt lộ ra một nụ cười. Móc một bao thuốc lá rẻ tiền từ trong túi ra, rút một điếu đưa thẳng luôn cho Lâm Kiến Thành: “Kiến Thành mới về đấy à? Lần này đi về sớm hơn lần trước nhiều đó.”
Thím Mã Tam bên cạnh chú Mã Tam không nhịn được bật cười chen lời vào nói: “Đó là điều đương nhiên. Trong nhà có một cô dâu mới cưới về, làm sao có thể không vội, mà trở về cho được đây?”
Hồi còn bé, Lâm Kiến Thành đã từng nếm qua nồi khoai lang luộc của nhà chú Mã Tam, cho nên lúc này lập tức buông bao đồ xuống mỉm cười nhận lấy điếu thuốc trong tay chú Mã Tam. Không chút ghét bỏ lấy bao diêm châm lửa cho chú Mã Tam trước, sau đó cũng tự mình ngậm lấy điếu thuốc châm lửa lên rít một hơi.
Kết quả, Lâm Kiến Thành mới nhả được một ngụm khói ra khỏi miệng, khói từ mũi đang chuẩn bị thoát ra theo, đột nhiên lại thấy thím Mã Tam nhìn về phía sau lưng của anh cười to, vỗ vỗ bàn tay đầy mỡ: “Ôi, đúng thật là! Hai vợ chồng nhà người ta đã sớm hẹn nhau để cùng về nhà từ trước rồi! Ta nói bảo sao sáng sớm hôm nay đã nhìn thấy vợ Kiến Thành ra khỏi nhà đi chợ, hóa ra là đi đón chồng về à!”
Lâm Kiến Thành nghe xong không hiểu ra làm sao cả. Vợ Kiến Thành? Nói đằng kia là vợ của anh sao?
Chỉ thấy thím Mã Tam nâng tay lên, nhiệt tình vẫy người ở đằng sau lưng anh, miệng càng gọi to hơn: “Vợ Kiến Thành, cháu đã nhận được tin Kiến Thành về nhà rồi hả? Chuyến này Kiến Thành về nhà nên giữ nó ở lại nhà lâu thêm vài ngày nhá ~!”
Lâm Kiến Thành mờ mịt quay đầu nhìn về phía mà thím Mã Tam vẫy. Trong nháy mắt, khuôn mặt lúng túng của một người phụ nữ đang tiến cũng không được lùi cũng không xong đứng cách đó một khoảng, không chút dấu hiệu lọt vào tầm mắt của anh.
Đây là vợ của anh? Triệu Chanh?
“Khụ! Khụ khụ khụ!!”
Lâm Kiến Thành bị điếu thuốc đang ngậm trong miệng làm cho ho sặc sụa, phổi đau nhức, nước mắt cũng muốn tràn ra theo.
Mặc dù, nước mắt không chảy ra nhưng hốc mắt vẫn phiếm hồng, tròng mắt nhiễm hơi nước; cũng không khác khi nước mắt trào ra là bao.
Lúc này, Lâm Kiến Thành không nhịn được nữa phải dành chút thời gian quan sát người được gọi là vợ anh kia một cái.
Triệu Chanh và Lâm Kiến Thành, một người đang đứng cách xa cả chục bước, còn một người thì đang cong như con tôm vì cơn ho dữ dội ập đến. Mặc dù thân tàn, nhưng vẫn kiên trì muốn ngẩng đầu lên để nhìn mặt cô.
Hai người cứ đứng im lặng như vậy mà nhìn nhau, bên tai là giọng nói to, vang dội của thím Mã Tam.