Chương 29: Ai thảm hơn ai, ai là người vui vẻ

Vị Sở trưởng này quả thực chính là cha của Đặng Kiêu. Vừa rồi sở dĩ ông không nhịn được bật cười ra tiếng, đó là bởi vì đã nghe thấy Triệu Chanh khen con của ông.

Với tư cách là cha, nghe thấy một người đẹp khen con trai của mình như vậy, đương nhiên là cực kỳ vui vẻ rồi. Dù cho biết những điều đó chỉ là lời khách sáo thôi, vẫn không thể nào chống cự nổi giọng nói chân thành của nữ đồng chí này, mà dùng từ còn không bị lặp nữa.

Thậm chí Sở trưởng Đặng còn nghĩ nếu nữ đồng chí kia mà lớn tuổi hơn một chút có thể đi làm bà mối được luôn, khẳng định con trai của ông đã sớm tìm được đối tượng.

Triệu Chanh còn đang thầm cảm thấy lo lắng, ngược lại Sở trưởng Đặng trước mặt lại ôn hòa khoát tay: “Đừng khẩn trương, tôi đã nghe thấy cô khen đồng chí Đặng Kiêu trong đồn của chúng tôi rồi. Có thể thỏa mãn được nguyện vọng của dân chúng, tôi thay đồn công an trấn Tảo Tử chúng tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Có điều đồng chí Đặng Kiêu không cần quá tự mãn kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng vì nhân dân phục vụ!”

Người này vừa mở miệng đã có thể nói được trơn tru những lời khách khí như vậy, Triệu Chanh lại nhìn số nếp nhăn ở khóe mắt đối phương thấy còn nhiều hơn so với cái trán, biết ngay cho dù đây không phải là một nhân vật tử tế, nhưng khuôn mặt tuyệt đối lúc nào cũng vẫn sẽ thể hiện sự hòa nhã.

Nếu đối phương bảo cô đừng khẩn trương, vậy thì Triệu Chanh lại lập tức ‘Cài đặt ngay chế độ căng thẳng’ lên. Ngón tay níu chặt góc áo, ngượng ngùng cười sau đó thì im lặng như gà mắc tóc.

Sở trưởng Đặng cũng không thèm để ý xem một người phụ nữ nông thôn bình thường có đáp lại lời mình không, tâm trạng không tồi hỏi Đặng Kiêu đang làm gì.

Đặng Kiêu nói đang tách hộ khẩu, trong lòng Triệu Chanh lập tức thấy căng thẳng.

Sở trưởng Đặng trầm ngâm một lát rồi mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ bả vai Đặng Kiêu nói anh ta cứ tiếp tục công việc đi: “Đừng làm mất thời gian của nữ đồng chí này nữa. Làm việc không những cần sự nghiêm túc mà còn phải đảm bảo hiệu suất nữa đó.”

Nói xong Sở trưởng Đặng cười một cái với Triệu Chanh rồi nhìn cô gật gật đầu, sau đó chắp hai tay ra sau lưng nhấc đôi chân ngắn lên rời khỏi đó.

Mãi cho đến khi Đặng Kiêu điền xong sổ hộ khẩu đóng lại đưa cho cô. Cầm quyển sổ trên tay rồi, lúc này Triệu Chanh mới hoàn toàn yên tâm.

Chỉ cần có hộ khẩu trong tay, cho dù chứng minh thư có bị người ta ngăn lại thì cô vẫn có thể rời đi được.

Khuôn mặt Triệu Chanh hớn hở vuốt hộ khẩu, liên tục nói lời cảm ơn với Đặng Kiêu. Đặng Kiêu cũng bị tâm trạng tốt đó của cô tác động không ít: “Nửa tháng sau, cô cầm theo tờ giấy này tới đây cầm chứng minh thư của mình về.”

Để giải quyết sổ hộ khẩu ở đây Triệu Chanh cần phải bỏ ra một chút phí cho những tư liệu cần thiết theo quy định. Chỉ với 2 đồng tiền, Triệu Chanh đã cảm thấy mình rất lời rồi. Ngày hôm nay xong xuôi, tính tất cả lại là cô đã tiêu mất 3 đồng tiền, một đồng khác là cô chi cho việc chụp ảnh.

Lúc Triệu Chanh xoay người chuẩn bị rời đi, Đặng Kiêu vẫn quyết định ngẩng đầu lên gọi cô lại: “Có phải ngày hôm qua ở thôn Tiên Nữ cô đã giáp mặt với một cán bộ bên kế hoạch hóa không?”

Mặc dù lúc trước có len lén hoài nghi, nhưng Triệu Chanh tuyệt đối không nghĩ tới Đặng Kiêu lại có thể nói thẳng ra như vậy.

Triệu Chanh ngẩn người, gật đầu vẻ mặt vẫn đầy sự nghi hoặc.

Đặng Kiêu thấy Triệu Chanh vẫn chỉ ngây ngốc căn bản không nghĩ quá nhiều thì không khỏi thầm than một tiếng. Suy cho cùng là do còn quá trẻ, so với anh ta lúc mười mấy tuổi là không khác biệt lắm.

“Đồng chí Đặng Hồng Tinh bên kế hoạch hóa gia đình đó là bác của tôi. Bà ấy lòng dạ có chút hẹp hòi, có thù tất báo cho nên về sau cô vẫn nên chú ý hơn. Ngoài ra, mấy người phụ nữ mang thai ở thôn các người nếu như không thể phản kháng lại được thì tốt hơn hết vẫn nên nghĩ biện pháp trước đi.”

Nghĩ biện pháp giải quyết? Đương nhiên là nghĩ biện pháp trốn đi rồi.

Nhưng mà đến cùng lời này Đặng Kiêu vẫn không thể nói quá rõ ra được.

Cái nhìn của Triệu Chanh đối với Đặng Kiêu đã thay đổi rất nhiều, dù cho đã biết Đặng Hồng Tinh thật sự là thân thích của anh ta.

Triệu Chanh mỉm cười gật đầu: “Anh Đặng, anh thật sự là một người tốt mà. Người tốt tất sẽ được báo đáp, về sau vận may nhất định sẽ không ngừng đến với anh.”

Cảm ơn cô sẽ không nói, bởi câu nói này quá nhẹ. Lời khen lần này của cô là thực sự xuất phát từ nội tâm, cực kỳ chân thành.

Đặng Kiêu còn chưa thích ứng được với sự ca ngợi thẳng thắn này của Triệu Chanh. Kỳ thật anh ta cảm giác bản thân mình căn bản không phải là một người tốt gì. Nếu như thật sự là người tốt, vậy thì tại sao anh ta không trực tiếp đi tố cáo bác của mình đi?

Còn không phải bởi vì đã nhìn nhiều thấy nhiều, biết được xu thế hiện nay đều là như vậy cả sao. Cho nên chỉ có thể nhắm mắt bịt tai lại, còn trẻ tuổi mà cả ngày phải ngồi ở chỗ này xem báo uống trà không có chút lý tưởng gì đây sao.

Triệu Chanh mặc kệ nội tâm Đặng Kiêu phức tạp thế nào, dù sao hiện tại cô chỉ có duy nhất một loại tâm trạng đó là: Vui vẻ!

Về phần Đặng Kiêu nói có khả năng là Đặng Hồng Tinh sẽ trả thù, thì chỉ cần Bành Đại Hoa và Trương Thục Phân không phải là người ngốc, trải qua chuyện xảy ra ngày hôm qua khẳng định trước tiên sẽ nghĩ biện pháp trốn đi rồi.

Còn Đặng Hồng Tinh muốn chỉnh cô sao? Đối phương quản là vấn đề về kế hoạch hóa gia đình, cô đây vẫn là một cô gái trẻ xuân sắc phơi phới ngay cả giấy kết hôn cũng chưa có thì cục kế hoạch hóa gia đình lấy gì để quản cô đây?

Nếu gây sự từ phương diện khác? Đặng Kiêu cũng đã nói rõ thời gian trả chứng minh thư cho cô rồi, nên Triệu Chanh cũng không lo vấn đề này. Mà kể cả cô có không lấy được thì cô vẫn còn hộ khẩu trong tay mà.

Tóm lại đối với chuyện lần này, Triệu Chanh không cảm thấy quá lo lắng. Hiện tại cô còn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc đây!

Vốn cô tưởng hôm nay còn phải trải qua một phen trắc trở nữa cơ, không nghĩ đến tách hộ khẩu lần này lại diễn ra dễ dàng như vậy.

Đầu tiên nhìn vào chủ hộ ở trang đầu tiên chỉ có duy nhất một mình tên của cô. Tuy địa chỉ vẫn là ở núi Áo Tử Sơn, nhưng về sau nếu như ở bên ngoài an cư lạc nghiệp, có hộ khẩu rồi thì rất dễ dàng rời đi.

Lại nhìn vào quyển sổ hộ khẩu mới tinh của nhà lão Triệu, bên trên đã không còn tên của cô nữa. Về sau nhà lão Triệu cũng không có cách nào quản cô, dù sao thì hộ khẩu ban đầu có thông tin của cô tất cả đều đã bị cô xử lý rồi.

Triệu Chanh duyên dáng đem hai cuốn sổ ôm vào trong ngực mình vỗ vỗ. Tính cất vào túi áo, nhưng nó có chút to vì thế chỉ có thể bỏ vào đáy cái gùi, dùng túi da rắn che chắn cẩn thận lại.

Giải quyết chứng minh thư mất 3 đồng tiền, mà Triệu Chanh lại lừa gạt được từ chỗ Ngưu Tiểu Thảo tận 5 đồng 2 xu cho nên vẫn đủ tiền xe đến thành phố Phù Dung.

Triệu Chanh dự định trở về sẽ suy nghĩ thêm biện pháp. Nếu như không nghĩ ra, thì chỉ có thể thương lượng với người bạn nhỏ Lâm Đại Thuận mượn chút tiền thôi — Tuy rằng Lâm Đại Thuận đã đem tất cả tiền cho cô, nhưng da mặt của Triệu Chanh vẫn chưa dày tới mức trực tiếp coi đó là của riêng.

Dựa vào tâm trạng đang tốt muốn chúc mừng một chút, Triệu Chanh quyết định đi chợ Nông tính mua cho hai đứa trẻ nhiều đồ ăn ngon hơn.

Tốt nhất là nên mua một ít đồ ăn sẵn có thể ăn liền luôn không cần nấu gì hết, bên cạnh đó còn bảo quản được lâu nữa.

Đương nhiên, chờ đến thời điểm rời đi cô vẫn sẽ cất giữ thêm cho hai anh em đồ ăn, chuyện này là không thể nào quên được rồi.

Tuy rằng hôm nay không phải là phiên chợ của trấn Tảo Tử, nhưng trong chợ vẫn có cửa hàng mở cửa buôn bán. Đáng tiếc là mấy cái sạp bày bán thịt đều đi tới chợ ở trấn Hạ Hà hết cả rồi, rất nhiều thứ không thể mua được.

Cũng không biết có phải là người xưa đã thương lượng với nhau hết cả rồi không mà trừ trấn Tảo Tử và trấn Hạ Hà, còn có một cái nữa tương đối gần ở trấn Bình An. Ngày ba trấn họp chợ vừa khéo luân phiên, mấy ông chủ nhỏ mà muốn buôn bán thì mỗi ngày có thể bận rộn buôn bán quanh ba cái chợ này.

Thời này, cho dù căng một tấm ni lông lên cũng có thể dựng được một sạp hàng nhỏ rồi. Phàm là người chịu được khổ, lại có đầu óc thêm chút vận may nữa thể nào cũng kiếm được tiền.

Triệu Chanh trông mà thèm, đáng tiếc cô lại không có tiền. Đừng nói vốn, hiện tại trong người chỉ có đúng 2 đồng 2 xu là chân chính thuộc về cô mà thôi, trước mắt còn đang mặt dày ăn uống nhờ hai đứa bé nữa kìa.

Cuối cùng Triệu Chanh mua một lốc sữa chua uống Wa ha ha A&D[1] cho trẻ em trong cửa hàng. Hiện tại trẻ con đều rất thích uống cái này, giá có hơi đắt nhưng Triệu Chanh nghĩ mua về cho hai anh em nếm thử đồ mới.

Ngoài ra còn mua thêm bánh quy đóng trong bao nilon, loại này không giống hàng bánh quy rời kia. Tuy rằng quý hơn thật nhưng lại có thể để được rất lâu, xem hạn sử dụng in trên bao bì chất lượng đều được bảo đảm trong 12 tháng.

Nhìn thấy kẹo gạo giòn[2], do loại này bên trong không thêm đậu phộng cho nên cân không nặng lắm. Một đồng có thể mua được cả một túi to.

*Kẹo gạo giòn là một món ăn nhẹ truyền thống nổi tiếng ở bên Trung. Ăn có vị ngọt và giòn thơm vị gạo, trong đó kẹo gạo giòn nổi tiếng nhất là ở thành phố Giang Tân trực thuộc Trùng Khánh và Lạc Sơn thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Nguyên liệu chủ yếu là gạo nếp và đường trắng.

Thời điểm bận rộn cày bừa vụ xuân ở tỉnh Hoàng Hải rau dưa rất hiếm. Có chăng chỉ là một ít rau cải chíp, không thì là cà rốt nhỏ. Ngay cả khoai tây – loại củ trồng phổ biến ở vùng này cũng không có, chỉ bán đậu mùa vừa già vừa xấu thôi.

Triệu Chanh nghĩ tới trong nhà có hai con gà, cuối cùng vẫn mua thêm ít đậu cũ. Ngoài ra còn mua một nhánh gừng, những thứ khác đều không mua nữa. Dù hiện nay giá thành thấp, cũng không cự nổi số tiền ít ỏi trong tay.

Bởi vì ở đồn công an làm việc thuận lợi, ở trên đường Triệu Chanh cũng không dây dưa quá lâu. Thời điểm ra khỏi cửa hàng thuận tiện nhìn thoáng qua cái đồng hồ luôn, đoán chừng khi rời khỏi trấn cũng chỉ hơn 10 giờ một xíu mà thôi.

Mới đầu bởi vì khi đó trong gùi không có bao nhiêu đồ, hơn nữa Triệu Chanh lại mải cân nhắc tự mình đi lên thành phố Phù Dung thì có thể làm việc gì bởi vậy cho nên nửa đoạn đường đầu tiên bước chân của Triệu Chanh cực kỳ nhẹ nhàng.

Nhưng đi được khoảng hơn 2 tiếng, sau lưng cũng mài ra một vết rộp rốt cuộc Triệu Chanh cũng cảm thấy thật gian nan. Cắn răng kiên trì chừng một tiếng nữa, chân Triệu Chanh cũng muốn què luôn. Mỗi bước chân nhấc lên như dẫm lên ngàn mũi dao tựa như khi nàng tiên cá lên bờ vậy.

Chờ tới khi cuối cùng cũng đi tới con đường nhỏ bước vào đoạn ngã ba thì Triệu Chanh còn phải đi tiếp một tiếng nữa. Thực sự bây giờ cô có cảm giác mệt đến đứt hơi rồi.

Giữa trưa 12 giờ thời điểm mặt trời độc nhất, Triệu Chanh hái tạm một lá khoai sọ ở ven đường làm vật hy sinh để che nắng cho mình, dùng cái thân dài của nó làm cán cầm.

Có điều cuối cùng tóc của cô lại bị ánh nắng chiếu cho phỏng tay luôn, cho nên Triệu Chanh quyết định đan một sợi dây cỏ dại ở trên đường vào. Trực tiếp đem cái lá khoai sọ đội lên đầu làm mũ che nắng, luồn sợi dây cỏ quanh mũ sau đó cột lại để trang trí.

Hình tượng gì giờ này, Triệu Chanh không quan tâm, cũng không để ý. Dù sao thì trên đường đều là người không quen biết cả, nhìn thấy thì cũng không biết cô là ai.

Lối rẽ ở chỗ đó có một tảng đá xanh chuyên để phục vụ cho mọi người nghỉ ngơi hoặc là chờ xe tới. Sau lưng tảng đá có hai cây hoàng liên[3] mọc đối xứng cạnh đó, nghe nói đã có trên trăm năm rồi. Cành là mọc xum xuê, bây giờ lại là cuối tháng 4 vừa vặn lá mọc um tùm có thể che nắng được.

*Cây hoàng liên (TKH: Pistacia chinensis Bunge) là một cây thuốc, gỗ dược liệu. Cây rụng lá, cao tới 25-30m, vỏ cây nứt thành những ô vuông nhỏ, cành nhỏ, chồi mùa đông sẽ có màu nâu đỏ.

Triệu Chanh bất chấp tất cả, chịu đựng cái đau ở chân đi nhanh hai bước đặt mông an vị trên tảng đá đó. Buông gùi xuống, trên vai cũng nóng rát đau ê ẩm, chắc chắn lại bị trầy da rồi.

Xuyên tới cũng đã gần một tháng, Triệu Chanh nhận thức sâu sắc được rằng cơ thể của bản thân ngày càng trở nên trắng nõn mịn màng hơn. Không hiểu tại sao làn da này dù có cọ xát cũng không thô ráp được.

Cho dù mỗi ngày đều nấu nước tắm cọ rửa bả vai đến trầy da, nhưng ngủ một giấc sáng hôm sau tỉnh dậy nhìn thấy vẫn là dáng vẻ trắng trẻo đó. Triệu Chanh tức giận đến nỗi cháo cũng uống nhiều hơn một bát nữa.

Giày mà Triệu Chanh đang đi chính là đôi giày vải bố của nguyên chủ mang theo từ nhà mẹ đẻ tới, nhưng một tháng trước ở tỉnh Hoàng Hải trên sườn núi vẫn còn tuyết đọng mà bây giờ trời đã nóng như mùa hè rồi. Triệu Chanh xỏ cả một ngày đi trên đường, lúc này dưới chân đã bị thiêu nóng đến phát hoảng rồi.

Đầu ngón chân Triệu Chanh ủn ủn, rất dễ dàng cởi đôi giày đó ra.

Nhà nghèo nên không ai có ý nghĩ sẽ đi bít tất cả. Tháo xong giày để chân trần như vậy thật sự rất thoáng mát, cuối cùng Triệu Chanh cũng có cảm giác khoan khoái như được sống lại vậy.

Triệu Chanh có thói quen lấy chân phải làm chân trụ, cho nên lúc này đau nhất chính là bàn chân phải.

Nhấc chân lên, đem chân phải gác tạm lên chân trái. Triệu Chanh nghiêng đầu nhìn thấy phía dưới bàn chân và ngón chân đều bị phồng rộp, cọ sát đến nỗi chân đều đỏ hết cả lên.

Triệu Chanh nhìn xung quanh hết một lượt, từ bụi gai bên cạnh bẻ lấy một cây. Sau đó dùng nó đâm thủng mấy cái bọt nước nổi phồng trên chân mình, như vậy tí nữa có đi tiếp thì cũng đỡ hơn.

Xử lý xong mấy nốt phồng, Triệu Chanh tham lam hít không khí mát mẻ vào, lắc lắc chân tính ngồi nghỉ thêm một lát nữa. Ước chừng mấy phút sau, có một chiếc xe to lao rầm rầm trên đường phía bên trái. Là loại xe tải Đông Phong[4] màu xanh lam mà Triệu Chanh từng thấy khi còn bé.

*Xe tải Đông Phong (viết tắt: DFAC) đã được phê duyệt bởi Ủy ban điều tiết chứng khoán nhà nước mang số hiệu 68 (1999). Được ‘Công ty ô tô Đông Phong’ sáng lập ngày 15 tháng 7, và niêm yết đưa ra giao dịch trên thị trường chứng khoán Thượng Hải vào ngày 27/7/1999.

Hướng đó là trấn Hạ Hà, xem ra chiếc xe này là đi từ bên đó tới rồi.

Nhắc tới thì đúng là đã rất nhiều năm rồi Triệu Chanh không nhìn thấy loại xe tải của hãng Đông Phong này nữa. Hồi còn bé tí nếu nghe thấy tiếng xe ô tô đi ở ngoài đường, thì tất cả trẻ em ở trong thôn sẽ lập tức chạy như gió ra khỏi nhà để xem.

Vào thời điểm đó, điều đáng mong đợi nhất đối với trẻ con đều là loại xe Đông Phong này. Còn có mấy thằng nhóc con trai nghịch ngợm dám thừa dịp xe chạy ngang qua mà nhanh nhẹn, dứt khoát trèo lên thùng xe phía sau nữa.

Nhớ tới những ký ức thời thơ ấu mình từng ao ước, Triệu Chanh không nhịn được nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng kia.

Không ngờ tới chiếc xe Đông Phong này lại dừng trước mặt Triệu Chanh. Triệu Chanh ước lượng khoảng cách một chút, thấy nếu mình ngồi tại chỗ cũng không ảnh hưởng gì cho nên không nhúc nhích nữa.

Không có ai bước xuống xe cả, xe tải Đông Phong bắt đầu quay đầu đi về phía ngã ba đường cái ở thôn Tiên Nữ kia. Nhìn ra được kỹ thuật của tái xế lái xe rất tốt, đầu xe nhích lên phía trước một đoạn sau đó lùi lại đuôi xe tiến thẳng lên lề đường cái.

Triệu Chanh còn cho rằng chiếc xe này muốn quay đầu quay trở lại trấn Hạ Hà, kết quả toàn bộ thân xe Đông Phong đều đỗ trên con đường cái rồi tắt máy. Sau đó cánh cửa bên ghế lái mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi từ bên trong nhảy xuống.

Khuôn mặt người đàn ông này trông rất sạch sẽ, không để râu như mấy người đàn ông trưởng thành trong thôn. Anh ta cắt kiểu đầu đinh húi cua phẳng[5], cả người thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng.

Trưởng thành ngũ quan như vậy nhìn chung là ổn, không thể nói rất đẹp trai nhưng vẫn được xem là tương đối dễ nhìn, xương cằm ở góc nghiêng hơi bạnh ra thể hiện đường nét khuôn mặt rõ ràng, góc cạnh.

Triệu Chanh liếc mắt nhìn, sau đó không nhịn được dừng lại ở chân của đối phương thêm vài giây. Không phải Triệu Chanh nhìn đến ngây người mà là bởi vì người này lớn lên thật sự rất cao.

Trong khoảng thời gian này Triệu Chanh đã gặp không ít người ở quanh thôn, ngoài lần ngẫu nhiên gặp được 2 người là bác cả của Lâm Đại Thuận và ông nội của nó thì những đàn ông khác quả thực rất lùn và nhỏ.

Càng nhiều hơn là kiểu người giống Đặng Kiêu, chỉ cao hơn Triệu Chanh chưa tới một cái đầu, đoán chừng cũng chỉ miễn cưỡng được 1m7.

Cho nên ban đầu Triệu Chanh đã nghĩ rằng chiều cao trung bình của người dân ở vùng này chỉ tầm tầm vậy thôi. Hôm nay đột nhiên thấy một người đàn ông cao khoảng 1m8, vì vậy Triệu Chanh mới không nhịn được nhìn lâu hơn một chút.

Người đàn ông vừa nhảy xuống cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía Triệu Chanh bên này một lát, nhưng mà rất nhanh đã cúi đầu xuống. Khom lưng đem vài thứ đồ linh tinh toàn bộ nhét hết vào trong một cái bao to, rồi sau đó vác tất cả lên trên vai, trực tiếp khiêng đồ lên nhanh chóng bước đi.

Bởi vì bản thân cô cũng đang phải chịu tội, cho nên lúc này tâm lý Triệu Chanh sinh ra chút biếи ŧɦái, cảm thấy rất hả hê khi thấy bao của người này có vẻ còn nặng hơn nhiều cái của cô. Đi thẳng con đường cái, lối rẽ đầu tiên chính là đi vào thôn Tiên Nữ rồi.

Nói cách khác người này ít nhất còn phải đi bộ khiêng nặng hơn 30 phút nữa, chắc chắn là sẽ mệt chết anh ta cho mà xem.

Quả nhiên có so sánh thì mới thấy hạnh phúc, nghĩ có người còn thảm hơn mình Triệu Chanh cảm thấy cả người như lại tràn trề sức lực. Đi giày vào lần nữa, đeo gùi lại lên lưng gấp rút lên đường.

Trong nhà còn hai đứa nhỏ vẫn đang mong ngóng cô trở về nhà đó. Nghĩ tới chuyện hai anh em sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy những món đồ cô mua về nhà cho chúng, khóe môi Triệu Chanh lại không kìm được lộ ra một nụ cười, đôi chân càng bước đi nhanh hơn.

Ở trên đường Triệu Chanh lại thuận lợi hái được thêm hai lá khoai môn nữa bên cạnh luống ruộng, cho nên trên đầu đã đội một cái ‘Nón xanh’ rồi Triệu Chanh còn che thêm một cái ‘Ô lá’ nữa.

Lại qua hơn mười phút, mắt thấy sắp đi tới một sườn núi to khá dốc Triệu Chanh nhìn thấy người đàn ông trẻ đang đi phía trước cách cô không xa đang vác cái bao từ dưới đất lên trên vai mình một lần nữa.

Sau khi đến gần hơn, Triệu Chanh mới nhìn thấy quần áo sau lưng người đàn ông – tất cả đều đã ướt đẫm rồi. Bước chân của người ta cũng không còn dễ dàng, đầy mạnh mẽ như lúc trước. Nhất thời cảm thấy mấy món đồ nhỏ, chút sức nặng trong gùi của mình quả thực là trở nên dễ dàng hơn không ít.

Tay Triệu Chanh cầm ‘Ô lá’ xoay xoay, mím môi mỉm cười. Bước chân nhẹ nhàng, thoải mái vượt qua người đàn ông đó, tự mình đi về phía trước nhanh như gió.