Triệu Chanh ngồi cùng bà Trương ở trong sân, hai người nói chuyện với nhau càng ngày càng ăn ý hơn. Có Triệu Chanh bên cạnh thổi phồng dỗ cho bà vui vẻ, vì thế bà Trương chỉ cảm thấy mình có một vùng trời rộng lớn riêng để để bà được dịp phô bày hết khả năng ra. Thân thiết lôi kéo tay của Triệu Chanh nghĩ lại chuyện lúc trước bà được lãnh đạo của xã đoàn chính tay trao cho một dải băng rôn đỏ trên đó ghi dòng chữ ‘Bàn tay nuôi heo vàng’ chói lọi.
Hai người ngồi bên ngoài trò chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ, còn Ngưu Tiểu Thảo trong bếp lòng lại đang nóng như lửa đốt, hết xoa nắn tay lại dậm chân, lỗ tai đều dựng cả lên để nghe xem hai người ngoài kia đang nói chuyện gì. Chỉ sợ Triệu Chanh quá cao hứng đến lúc đó không khống chế nổi bản thân bất chợt đem chuyện đó nói cho mẹ chồng cô ta nghe.
Mối quan hệ giữa bà Trương và Triệu Chanh càng tốt, thì Ngưu Tiểu Thảo càng bất an.
Sau một hồi tự dằn vặt bản thân, bùn trên mặt đất đều đã bị Ngưu Tiểu Thảo dẫm cho bằng phẳng luôn. Vừa lúc quay đầu thì nhìn thấy giỏ bánh đặt trên bếp lò bị mẹ chồng bỏ quên, ánh mắt Ngưu Tiểu Thảo sáng lên xoay người đi nhanh tới cửa. Nhưng mới đi được hai bước, thời điểm ra đến cửa Ngưu Tiểu Thảo lại thấy sợ.
Tự cổ vũ bản thân để tiếp thêm sức mạnh, rốt cuộc Ngưu Tiểu Thảo cũng thò đầu ra khỏi khung cửa, dùng giọng nói còn vang dội hơn để ngắt lời mẹ chồng: “Mẹ ơi, Đức Vượng vẫn đang ở ngoài đồng chờ cơm trưa đấy.”
Vừa nhắc đến chuyện mang cơm trưa tới cho con trai, bà Trương lập tức bừng tỉnh, cũng không kịp cường điệu tiếp chuyện năm đó làm sao bà nuôi được một con lợn to béo nặng hơn 200 kí. Bà đứng lên thì nói với luôn Triệu Chanh: “Bây giờ thím còn phải mang cơm trưa lên núi cho Đức Vượng, thằng nhỏ chắc đã đói bụng lắm rồi. Vợ Kiến Thành này, cháu muốn mua gà thì để Tiểu Thảo tới bắt giúp cháu nhé. Yên tâm, con bé cũng có chút kiến thức, thím không lấy đắt của cháu đâu, chỉ 7 hào một cân thôi.”
Gà trống bán đi thì sẽ đắt hơn chút, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng gà mái đẻ trứng ra hết lứa này tới lứa khác, vì vậy đến cuối cùng sẽ không còn quá bổ dưỡng nữa.
Nhưng hiện nay được hoan nghênh nhất vẫn là thịt heo, bởi vì thịt heo có nhiều chất béo hơn. Chính vì thế giá của thịt gà, thịt vịt rẻ hơn thịt heo. Còn về cá, ở tỉnh Hoàng Hải có rất ít sông lớn cho nên thông thường chỉ những người sống trên thành phố mới dám ăn.
Như trấn Tảo Tử này, một địa phương hoang vu đến nỗi ngay cả người bán cá cũng không có. Cùng lắm là đến dịp Tết nhà nào muốn đổi món thì có thể vào trong thành phố mua một khúc cá nướng hoặc cá khô về nếm thử.
Trước khi đến đây Triệu Chanh đã nghe ngóng thông tin từ chỗ chị Điền trước, biết gà mái đang độ đẻ trứng bình thường phải bán từ 8 hào cho đến 9 hào một cân. Bà Trương cho cái giá này cũng được xem là phải chăng rồi, vì thế Triệu Chanh thấy khá hài lòng, mỉm cười gật đầu: “Thím à, vậy thím mau đi nhanh lên đi. Anh Đức Vượng chắc chắn là đã đói bụng lắm rồi đấy. Đầu xuân đi làm ruộng đã thấy rất mệt mỏi rồi, lại thêm đói bụng nữa; nếu trì hoãn thêm chút sợ rằng anh ấy sẽ đói đến mức mắt cũng hoa lên mất.”
Ngoài miệng nói vô cùng dễ nghe, còn trong lòng Triệu Chanh thì đang hy vọng bà Trương mau đi nhanh một chút. Chờ khi bà ấy rời khỏi nhà thì tự cô có thể mua gà từ trong tay của Ngưu Tiểu Thảo, vậy thì khẳng định còn rẻ hơn nữa.
Giọng của Triệu Chanh đã ngọt ngào dễ đi vào lòng người, lời ra khỏi miệng cũng toàn là quan tâm. Bà Trương không biết những ý định trong lòng của đối phương, vì thế chỉ cảm thấy nghe rất thuận tai bà. Quay đầu đối diện với khuôn mặt sầu mi khổ não của con dâu nhà mình, thì nhất thời lại cảm thấy như bị nghẹn khuất, tức giận trừng mắt nhìn chị ta một cái.
Ông trời à, vì sao ‘đậu phụ’ tốt như thế này lại không phải con dâu của nhà bà chứ!
Bà Trương buồn rầu xách theo cái giỏ rời khỏi nhà. Ngưu Tiểu Thảo thấy bóng dáng mẹ chồng biến mất tại khúc quanh ở góc rừng tre, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà luồng hơi này mới xuống đến cuống họng, đã bị tiếng cười tủm tỉm của Triệu Chanh bên cạnh doạ cho phải quay ngược trở lại, vực tinh thần dậy lần nữa.
“Chị Tiểu Thảo này, mau bắt cho em hai con gà đi.”
Hai mươi phút sau, Triệu Chanh xách theo hai con gà to béo rời khỏi Trương gia, nụ cười vẫn luôn treo trên môi. Đây là con gà vừa mới bắt đầu đẻ trứng đó. Còn Ngưu Tiểu Thảo đứng ở trong sân cầm 3 đồng ở trên tay mà khóc không ra nước mắt.
Thôi xong, bán hai con gà mà mới qua tay một lần đã vậy rồi. Lần này không thể lấy ít tiền từ trong đó ra làm của riêng như trước đây thì thôi, đằng này chị ta còn phải tự bỏ 1 đồng 2 hào của bản thân ra bù vào chỗ thiếu nữa chứ!
Bình thường Ngưu Tiểu Thảo có thể lén bòn rút một ít tiền từ mấy việc lặt vặt khác. Nhưng gà, vịt, heo trong nhà đều là cục cưng bảo bối của mẹ chồng, so với con trai ruột của bà ấy thì địa vị của chúng chỉ thấp hơn một xíu mà thôi.
Trong nhà có bao nhiêu con gà, mỗi con nặng bao nhiêu cân bà Trương đều ghi nhớ kỹ trong đầu. Bị Triệu Chanh bắt đi hai con gà mà toàn con to béo khoảng tầm ba cân, Ngưu Tiểu Thảo cũng không dám giấu diếm cân nặng thực của chúng.
Chỉ tốn có ba đồng mà đã có thể mua về hai con gà biết đẻ trứng, Triệu Chanh thấy vui vẻ cực kỳ. Lúc trở về đυ.ng phải mấy người trong thôn cô cũng chẳng kiêng dè, còn vui vẻ hớn hở nói mọi mặt của bà Trương đều tốt, khen bà ấy từ trên xuống từ trong ra ngoài hết một lượt luôn.
“Thím Trương đúng là một người tốt mà, tôi nói muốn mua hai con gà biết đẻ trứng về cho hai đứa nhỏ ăn để bồi bổ thân thể. Thím Trương không nói hai lời lập tức đi bắt cho tôi ngay.”
Còn nếu có người hỏi giá bao nhiêu? Thì coi như là gió quá to cô không nghe thấy đi.
Nếu gặp mấy mụ nhất quyết phải hỏi cho bằng được, thì Triệu Chanh sẽ ngẩng đầu lên nhìn mặt trời than một tiếng: “Ây da, bây giờ đã muộn thế này rồi sao. Trong nhà còn hai đứa trẻ con đi đường còn chưa vững, chị à em phải mau chóng quay về nhà đây.”
Sau đó đi một đường, đều rất thuận lợi không ai dám ngăn cản cô cả. Dù sao trong nhà có sẵn hai đứa con vợ trước của chồng để cô lấy cớ mà.
Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận nhìn thấy nhà mình cuối cùng cũng đã có gà để tự nuôi lớn nên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đừng nói Lâm Đại Thuận, ngay cả Lâm Nhị Thuận cũng muốn ngồi luôn trong chuồng heo để nhìn chằm chằm hai con gà mái béo mập đang nằm trong cái gùi. Vừa nhìn còn vừa chảy nước miếng.
Triệu Chanh cũng thấy cực kỳ vui vẻ, đi tìm cái ống tre rồi đưa cho Lâm Đại Thuận: “Hai con gà mái này nhà ta đẻ được trứng thì đều để lại cho hai đứa ăn. Vì thế nếu muốn ăn được thật nhiều trứng thì hai cháu cũng không thể ngồi chơi nhàn rỗi mà không làm gì được, biết chưa? Đại Thuận, mau dắt em trai đi đào giun đất đi. Nhớ là không được bắt sâu bướm và sâu róm đâu đó.”
Lâm Đại Thuận lớn tiếng trả lời lại là được, sau đó xoa mũi cười hì hì, đưa tay cầm lấy cái ống tre dắt theo em trai chạy ra ngoài cửa. Đã chạy đi xa rồi mà vẫn có thể nghe được giọng của nó nói với Lâm Nhị Thuận là nên đi đâu đào giun đất.
Lúc này chắc phải hơn 3 giờ chiều rồi. Triệu Chanh quan sát mặt trời ở bên ngoài; mặc dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn phải cầm cái cuốc lên đi sang chỗ ruộng trồng rau bên kia.
Sau một ngày dài mệt mỏi, cuối cùng cũng cuốc xong nốt nửa mảnh ruộng rau còn sót lại đó. Chạng vạng thời điểm mặt trời xuống núi thì Lâm Đại Thuận đã chạy trở về đút cho gà ăn được hai chuyến rồi. Chuyến cuối cùng, Triệu Chanh gọi nó lại không để chúng ra ngoài tiếp nữa.
“Mau lại đây giúp cô nhóm lửa. Cô sẽ đun nước tắm cho chúng ta trước rồi sau đó mới ăn cơm.”
Có mẹ kế mạnh mẽ dẫn dắt, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận dù không muốn tắm rửa thì cũng phải ngoan ngoãn chạy đi tắm. Cọ rửa ra được nửa thùng nước đυ.c.
“Mới vừa rồi còn không biết xấu hổ nói người mình không bẩn, bây giờ nhìn chậu nước toàn đất này xem, đổ vào trong nồi đun cạn có khi còn vớt ra được mấy cân bùn đấy! Về sau nếu người bẩn như vậy mà dám trèo lên trên giường nằm ngủ thì có tin cô ném tất cả xuống giường luôn không?”
Muốn ném khỏi giường? Lâm Đại Thuận rụt cổ tỏ vẻ về sau nó không dám như vậy nữa. Ngay cả Lâm Nhị Thuận cũng ngọng nghịu la hét nói rằng muốn ngủ trên giường.
Xem ra hai ngày nay, được mẹ kế coi như gấu bông mà ôm trong lòng nó cảm thấy như vậy cực kỳ ấm áp, ngủ cũng ngon hơn. Chính vì thế, Lâm Nhị Thuận không muốn bị đuổi khỏi giường.
Buổi tối hôm nay, cuối cùng Triệu Chanh đã có thể nếm được một món có thể được coi là thức ăn thực thụ. Triệu Chanh đem trứng gà trộn với rau dại xào lên thế là có một đĩa thức ăn thơm ngon, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận nhìn thấy tròng mắt đều không có cách nào rời khỏi mâm cơm được nữa.
Đất trồng rau trong nhà đã được gieo hạt giống xuống, gà mái thì đã được nhốt trong gùi, chỉ chờ chúng quen nhà thì sẽ áp dụng kiểu nuôi thả.
Vại gạo trong nhà tạm thời cũng đã đầy, dưa muối thì đợi vài ngày nữa là có thể múc ra coi như món phụ, ăn kèm cơm hoặc cháo. Trong sinh hoạt, những việc gì Triệu Chanh tự cảm thấy mình làm được thì đều đã giúp chúng làm hết rồi. Vì thế hai ngày nay, cô đều dậy từ sáng sớm nấu cơm, giặt quần áo, quét tước nhà cửa yên ổn sống qua ngày; bây giờ Triệu Chanh bắt đầu suy nghĩ đến chuyện đến núi Áo Tử Sơn.
Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận chắc chắn không thể dẫn theo rồi, nhưng nếu để mỗi mình hai đứa trẻ con ở nhà không ai quản thì Triệu Chanh cũng hơi không đành lòng.
Thời điểm chính thức rời khỏi đây với tình huống hiện tại bỏ mặc chúng thì cũng có chút khác biệt. Triệu Chanh cảm giác hiện tại cô được coi là ăn của Lâm Đại Thuận, uống cũng là của Lâm Đại Thuận, còn ở nhà của nó nữa cho nên khi vẫn còn có khả năng quan tâm thì cô nên quan tâm nhiều hơn một chút. Chăm sóc cho hai anh em chúng cũng là việc nên làm.
Khoảng cách giữa núi Áo Tử Sơn và thôn Tiên Nữ có chút xa. Nếu cô chỉ đi qua đó một chuyến thì không sao, nếu còn muốn nói rõ ràng mọi chuyện ở nhà mẹ đẻ nữa thì buổi tối nhất định không thể về kịp được.
Nếu nhà mẹ đẻ không muốn giúp cô việc này, Triệu Chanh khẳng định phải ở lại đó thêm dăm ba bữa để giải quyết cho xong.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Chanh chỉ có thể nghĩ tới việc nhờ chị Điền coi chừng giùm hai đứa trẻ mấy ngày. Nhưng bây giờ đã là giữa tháng tư rồi – đúng thời điểm vụ mùa xuân nên rất bận rộn, nhìn gần đây trong thôn cũng không có người ngồi tụ tập nói tầm phào là đủ thấy mọi nhà đều bận đến mức độ nào rồi.
Các cụ già đi trước thường nói con người thì không nên suy nghĩ quá nhiều, lời này quả thực là có chút đạo lý. Hai ngày nay Triệu Chanh luôn rất phiền não, giữa trưa đang chuẩn bị đi ra ngoài gọi Lâm Đại Thuận đang đào giun đất bảo nó dắt em trai về nhà ăn cơm thì nhìn thấy ở bờ ruộng phía dưới dốc đang có hai người đi lên đây.
Ngay từ đầu Triệu Chanh đã biết hai người đó đang có ý định đến nhà ai, bởi vì từ bờ ruộng này đi lên chỉ có duy nhất hướng nhà cô mà thôi. Đó là lý do tại sao mà cô nhìn họ nhiều hơn hai lần.
Chờ tới khi hai người đó đến bên dưới sườn núi, ngẩng đầu nhìn lên đây lúc đó trong đầu Triệu Chanh đột nhiên lóe lên một tia sáng. Chớp mắt một cái, không nói một lời xoay người quay lại bếp mang cái nồi đất ra, sau đó cầm cái muôi múc hết tất cả cháo vào trong cái nồi đó.
Cái nồi đất này đã được Triệu Chanh cố ý mang ra rửa sạch sẽ trong lúc cô nhàn rỗi, chuẩn bị chờ tới thời điểm trong tương lai, trước khi cô thực sự phải rời khỏi đây thì sẽ đem ra dùng để hầm gà.
Sau khi xong việc, Triệu Chanh lại ôm cái nồi đất đó bước nhanh vào trong nhà. Thuận tay cầm đĩa rau dại xào và trứng gà luộc trên bàn ăn theo luôn, tiếp đó đi về phía cuối giường lò. Mở cánh cửa tủ gỗ trước mặt ra khom lưng nhét toàn bộ đồ ăn vào trong đó.
Giấu kỹ mọi thứ rồi, Triệu Chanh nhẹ nhàng thở ra. Bước chân đi ra cửa, quay đầu nhìn thấy một cái nồi sắt to, nhớ tới vẫn còn một dấu vết nữa mà cô chưa thu dọn xong.
Chờ Triệu Chanh trộn một muôi nước lớn vào trong cái nồi đó và đậy nắp lại, thì vừa lúc hai người kia cũng đã men theo con đường nhỏ của con dốc chuẩn bị bước vào trong sân nhà cô rồi. Vừa đưa mắt nhìn vào trong nhà tìm người vừa lớn giọng gọi: “Em ba, Em ba à có ở trong nhà không?”