Không ngờ đối phương sẽ rộng rãi như vậy, Triệu Chanh cười đến khóe mắt cũng cong cong, đưa tay nhận lấy bỏ vào trong gùi, vừa trả tiền vừa đáp ứng: “Đó là điều tất nhiên. Anh tốt như vậy mà, sau này em nhất định sẽ còn dẫn người tới nữa, ủng hộ việc làm ăn của anh.”
Người bán thịt càng vui hơn. Lúc Triệu Chanh đi còn không ngừng nói Triệu Chanh đi thong thả.
Mua thịt mỡ trở về thì có thể rán lên lấy mỡ. Ngoài ra Triệu Chanh còn mua thêm một ít gia vị cần thiết ở nhà như muối, còn mấy thứ như: hạt tiêu, ớt, mì chính, xì dầu thì khỏi cần nghĩ tới.
Ban đầu Triệu Chanh chỉ tính mua muối thô hạt rời, nhưng nhìn thấy bên cạnh có muối i-ốt đóng gói, Triệu Chanh cầm tiền hơi do dự nhưng vẫn quyết định mua một gói.
Hiện tại muối i-ốt chưa phổ biến lắm, phải đến ba năm sau nhà nước mới cưỡng chế người dân ăn muối i-ốt. Bởi vì một số khu vực người dân còn nghèo không có điều kiện ăn muối i-ốt, nên sau này đây chính là những khu vực trọng điểm – xuất hiện triệu chứng của bệnh bướu cổ nhiều nhất.
Cũng may là Triệu Chanh đến trấn trên mua muối, nếu không thì làm sao có thể thấy được loại muối i-ốt này trong mấy cửa hàng trong làng.
Triệu Chanh không suy nghĩ quá phức tạp. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng trẻ con thời này không có nhiều các loại vắc xin tiêm phòng như sau này nên trở về muốn nói với Lâm Đại Thuận rằng: Nếu về sau có điều kiện nên mua loại muối i-ốt đó, bởi vì nó tốt cho sức khỏe hơn.
Vừa rồi mua thịt mỡ đã dùng hết năm đồng tiền, cô cũng không quá để tâm chỉ đơn giản nghĩ rằng mua nhiều một chút thì có thể rán được nhiều mỡ hơn. Về sau cô không ở đây nữa thì Lâm Đại Thuận có thể lấy mỡ ấy trộn với cơm ăn tạm.
Sau khi về nhà còn muốn mua gạo nên mặc dù gạo bây giờ rất rẻ, nhưng nếu muốn mua nhiều thì vẫn rất tốn tiền, bởi vậy Triệu Chanh không dám mua thêm bất kỳ loại gia vị nào khác nữa.
Ngoài ra lại mua thêm chút rau bán ven đường do người dân tự trồng, ngược lại ăn không bao nhiêu, chủ yếu là mua để làm dưa chua.
Trên thực tế rất nhiều loại rau đều có thể bỏ vào lọ để muối thành dưa, nhưng suy xét đến trong nhà chủ yếu là cho hai đứa trẻ con ăn nên Triệu Chanh mua cà rốt nhỏ vừa giòn vừa ngọt nhiều hơn một chút. Ngâm trong một thời gian lúc lấy ra, cắn miếng cà rốt giòn chua chua ngọt ngọt nên khi bé Triệu Chanh rất thích ăn.
Cô còn mua thêm hai cây cải, những người dân ở đây thống nhất đem các loại giống rau xanh gọi là rau cải. Khi những người nông dân trồng rau, lúc gieo hạt họ sẽ cố tình rắc nhiều hơn một tẹo. Đến lúc thu hoạch sẽ đem rau không ăn hết đi bán, giá rất rẻ, cô mua hai cây tổng cộng chỉ hết bốn xu.
Nếu không phải sợ mua nhiều sẽ thiếu tiền, thì Triệu Chanh cũng muốn mua thêm hai cây nữa.
Hạt giống cũng không mua nhiều, Triệu Chanh chỉ mua hai túi hạt giống rau cải thìa chất lượng không tốt lắm của một người nông dân, lại lấy thêm cân giấy bản[1], ở sạp bánh quy mua một túi bánh quy và một túi kẹo bạc hà. Hôm nay ra ngoài đi chợ nhiệm vụ chính còn chưa làm được.
*Giấy bản hay giấy cói (tên gốc là Papyrus)
Thời gian mua đồ không lâu, ngược lại mất nhiều thời gian chen vào và tìm sạp hàng bán. Sau khi ra khỏi chợ, Triệu Chanh buộc lại tóc của mình rồi hỏi người xung quanh đường đến đồn công an.
Bây giờ nếu không có chuyện gì quan trọng thì hầu hết mọi người sẽ không tùy tiện bước vào cổng đồn. Cho nên dù hôm nay là ngày họp chợ, thì trong đồn công an vẫn rất yên tĩnh.
Thời điểm Triệu Chanh đi vào, cách cửa sổ đã nhìn thấy bên trong có hai người mặc đồng phục công an đang uống trà đọc báo. Nhìn thấy Triệu Chanh ngoài cửa sổ, người lớn tuổi hơn buông tách trà xuống rồi ngồi thẳng hơn chút. Không nói gì, chỉ nhìn vào Triệu Chanh.
Triệu Chanh cũng không sợ hãi, đứng ở đó cách song sắt cửa sổ mỉm cười hỏi: “Chào anh, tôi muốn hỏi một chút thủ tục làm chứng minh thư. Chuyện là như vầy, tôi năm nay hai mươi tuổi, trước kia sống ở nhà mẹ đẻ trên núi Áo Tử Sơn, đến bây giờ nhà mẹ đẻ vẫn chưa cho tôi vào sổ hộ khẩu nữa. Nên tôi muốn hỏi một chút là hiện tại nếu tôi làm sổ hộ khẩu và chứng minh thư thì tôi cần chuẩn bị những gì.”
Chuyện này cũng không có gì là lạ cả, đặc biệt khi nghe Triệu Chanh nói nhà mẹ đẻ cô ở trên núi Áo Tử Sơn. Vùng này có tiếng là khu vực nghèo đói trên núi, không ít những người phụ nữ khi về già còn chưa có tên trong sổ hộ khẩu nhà mình.
“Cô đã kết hôn rồi đúng không? Nếu muốn đăng ký hộ khẩu thì nhập luôn vào hộ khẩu của nhà chồng cô đi. Sau khi về nhà, cô có thể tìm trưởng thôn để làm chứng minh thư, sau đó bảo chồng cô cầm sổ hộ khẩu quay lại đây. Lúc đó có thể làm giấy kết hôn chung với sổ hộ khẩu luôn.”
Ở đây người ta quản lý hộ tịch không quá khắt khe, giấy kết hôn sẽ do cục dân chính xử lý. Nhưng mà bên này bọn họ có thể cung cấp chứng minh thư trước, vợ chồng son đi đăng ký xong đem theo sổ hộ khẩu mới quay lại đây, hoặc sau khi kết hôn nhà gái đem hộ khẩu đến chuyển sang cũng như nhau cả.
Triệu Chanh nghe thấy còn muốn làm giấy kết hôn, nhất thời liền phủ định ngay cái cách này, ngượng ngùng nhìn đối phương cười, “Thế nhưng chồng tôi vừa kết hôn không bao lâu đã đi xa làm việc rồi. Anh à, tôi làm chứng minh thư chính là để chuẩn bị qua một thời gian ngắn nữa mua vé xe tới đó rồi cùng anh ấy ở một chỗ. Xin hỏi còn có biện pháp nào khác nữa hay không? Hay là để trưởng thôn làm chứng minh thư cho tôi xong, sau đó tôi sẽ quay lại đây tự đăng ký một sổ hộ khẩu riêng có được không?”
Người công an lắc đầu, “Cái này không được đâu, tự mình mở một sổ hộ khẩu là không thể. Thế này đi cô quay về nhà mẹ đẻ mình một chuyến rồi đem sổ hộ khẩu nhà cô tới đây cũng được.”
Nói xong đồng chí công an nhìn Triệu Chanh một cái, bổ sung thêm, “À đúng rồi, nhớ lúc đó bảo cha cô đi cùng luôn, cha cô là người đứng tên trong sổ hộ khẩu phải không?”
Từ núi Áo Tử Sơn đến trấn trên không phải là gần, đồng chí công an cũng là tốt bụng sợ Triệu Chanh thiếu hiểu biết đến lúc đó tới đây một mình lại mất công.
Triệu Chanh nghe thấy lại cảm thấy đau đầu, nhưng vẫn nói cảm ơn rồi xoay người đi.
Lúc cô phát sốt đã nhìn thấy trong ký ức của nguyên chủ, thời điểm còn ở nhà họ Triệu cũng không được coi trọng. Bây giờ nếu muốn cha già Triệu gia tự mình chạy xa như vậy chỉ vì giúp cô đăng ký sổ hộ khẩu, e rằng không dễ dàng chút nào.
Xem ra chuyện này cần phải làm từ từ rồi. Cũng may Lâm Đại Thuận nói lần này ba nó chở hàng đi rất xa, đi đi về về sợ là phải hết tầm hai tháng. Triệu Chanh nghĩ trong hai ngày tới phải đi một chuyến tới núi Áo Tử Sơn mới được.
Về phần lấy lý do gì để người nhà mẹ đẻ chủ động giúp cô xử lý sổ hộ khẩu, thì điều này dễ dàng giải quyết thôi. Tóm lại cứ tiên lễ hậu binh[2] mà làm. Nhưng mà sợ rằng lại phải cùng một đám người ầm ĩ một trận, còn phải thật cẩn thận không để xảy ra đánh nhau. Nghĩ thôi mà Triệu Chanh đã cảm thấy mệt mỏi.
[2] Tiên lễ hậu binh: lễ trước binh sau; ngoại giao trước, quân sự sau; trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.
Đồn công an nằm ngay giữa chợ và đầu con phố cũ nên Triệu Chanh từ đồn công an đi ra thì trực tiếp đi sang đầu con phố đó luôn.
Trước kia con phố cũ đó chính là phố chính, nhưng mà từ lúc trấn Tảo Tử có xe khách đi vào trong thành phố thì chủ chợ đã dời một số mặt hàng sang đó bán. Đến nay bên phố cũ là nơi tập trung bán các công cụ chăn nuôi, phân bón và hạt giống lương thực.
Triệu Chanh không có đồng hồ, nên khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ nội thất cô đã đứng lại và nhìn thoáng qua cái đồng hồ treo bên trong, lúc này đã sắp mười rưỡi rồi. Mùa này vừa khéo là thời điểm gieo hạt, nên người ở con phố cũ cũng không ít. Rất nhiều người hoặc là đến để sửa cái cuốc hoặc là mua hạt giống và phân bón.
Lúc Triệu Chanh tìm thấy nhóm người chị Điền, thì khi đó chỉ có con dâu nhà họ Trương mang theo đậu tằm là không thể bán được. Ngược lại không phải là không có người mua, mà thật ra đã có mấy người tới hỏi nhưng đều trả giá thấp quá, chị Trương lại không dám bán đổ bán tháo vì sợ khi về sẽ bị mẹ chồng mắng nói chị giấu tiền làm của riêng.
“Tiểu Thảo hay là đừng đợi nữa, chi bằng bán luôn đi? Nếu để một, hai tháng nữa, đậu tằm mới của năm nay cũng đã thu hoạch, đến lúc đó đậu cũ càng khó bán. Quay về nếu mẹ chồng cháu hỏi tới không phải là có chúng ta làm chứng cho cháu hay sao!”
Hiện tại ở đây trong số mấy người họ thì thím Bành có bối phận cao nhất, cùng thế hệ với mẹ chồng của chị Trương.
Thím Bành đã nói như vậy, chị Trương cũng có tính toán riêng cho mình rồi.
Triệu Chanh không lên tiếng, vì trên đường đi Triệu Chanh đã nghe đầy lỗ tai chuyện bát quái trong thôn, biết mẹ chồng chị Trương rất lợi hại, với Bành Đại Hoa là cùng một đẳng cấp.
Đừng nhìn ngày hôm qua Bành Đại Hoa bị Triệu Chanh ép tới chỉ có thể chịu thua, nhưng đó là bởi vì Triệu Chanh so với bà ta càng không để ý mặt mũi hơn cho nên chiến thắng này là do đánh bất ngờ mà có.
Suy cho cùng thì trước đó Bành Đại Hoa không biết rằng con dâu nhỏ mới tới có bản lĩnh như vậy. Chỉ nhìn bề ngoài Triệu Chanh thì chính là một người nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu, tính tình thì nhút nhát chỉ cần người khác lớn tiếng quát một câu thì nhất định sẽ bị dọa cho chân mềm nhũn. Lúc trước bà mối cũng giới thiệu như vậy.
Tối hôm qua Bành Đại Hoa vẫn còn choáng váng. Quả nhiên là bà mối chỉ toàn dùng những lời hay để đi gạt người, gạt quỷ; ai tin thì chắc chắn sẽ gặp tai ương mà. Đáng tiếc lúc trước bà căn bản là không để tâm đến chuyện con trai út lấy vợ nên tự nhiên khi đó bà cũng không suy nghĩ nhiều.
Đổi lại nếu như là lúc bình thường, sợ rằng Bành Đại Hoa đã động tay đánh người ngay tại chỗ rồi. Dựa theo tính khí của bà, trước tiên sẽ mắng người trước, mắng đến tức giận thì quay ra đánh người, đánh xong sẽ ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm ăn vạ.
Chị Lưu có phần không bằng lòng, nhưng nhìn thoáng qua thím Bành cuối cùng chị Lưu vẫn không nói gì cả, lùi về sau nửa bước.
Con dâu nhà họ Trương do dự một lúc, vẫn cắn môi và lắc đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt như muốn tuôn hết ra ngoài.
Xoa xoa khóe mắt, chị Trương ngập ngà ngập ngừng nói: “Không được, không thể bán, giá này so với trước đây rẻ hơn năm xu. Nếu bán chắc chắn là bị thua thiệt.”
Chị ta mang đến là đậu tằm, còn là đậu của năm ngoái, nếu cầm một nắm đậu lên nhìn thì còn có thể thấy lỗ sâu đυ.c.
Chưa kể còn một tháng nữa là đậu tằm năm nay có thể thu hoạch, nên không thể trách người ta tại sao trả giá thấp hơn so với trước. Suy cho cùng thóc mới có, thì đương nhiên thóc cũ phải giảm giá. Đây là chuyện hiển nhiên ai cũng biết.
Chị Trương như vậy, bốn người khác đang đợi không tránh khỏi có chút thiếu kiên nhẫn. Họ còn phải nhanh chóng đi mua đồ, sau đó gấp rút trở về nhà, trong nhà còn cả đống việc đang chờ họ kia kìa. Làm gì có ai có nhiều thời gian để lãng phí cùng chị Trương như vậy.
“Nếu không chúng ta đi mua đồ trước, Tiểu Thảo nếu em muốn đợi thì cứ tiếp tục chờ ở đây được không?”
Chị Điền không có tâm tư gì khác, nghĩ thế nào thì nói như vậy, nên cũng mặc kệ con dâu nhà họ Trương nghe hết lời này có mất hứng hay không.
Vừa nói xong chị Điền đã chen đến chỗ Triệu Chanh bên này, cùng Triệu Chanh nói chuyện. Không ngoài mấy chuyện như là hỏi cô đã mua gì, chợ bên kia có đông người không, các sạp hàng đã dọn hay chưa…
Triệu Chanh không nói là mình mua thịt, chỉ nói rằng mình đã mua muối và giấy bản.
Trước khi đến Triệu Chanh đã nhớ lại những hình ảnh khi còn nhỏ mà cô được cho đi chợ, nên đã tính toán trước, từ trong nhà lấy vài cái túi da rắn để trong gùi. Khi mua xong, tất cả đồ đều nhét vào trong túi da rắn, phía trên miệng túi cố tình để lung tung trông như tùy ý. Nếu không đưa tay lật ra xem tuyệt đối không nhìn ra bên trong có những gì.
Trên miệng túi da rắn để muối ăn với giấy bản, người dân bình thường ở nông thôn sẽ không dùng giấy bản để làm giấy vệ sinh, nhưng phụ nữ sẽ mua dùng để ứng phó mỗi khi đến tháng, thấy Triệu Chanh mua cũng chẳng có ai nói cái gì.
Lời nói của chị Điền, chị Lưu và chị Diệp đều tán thành, đến thím Bành cũng có ý tứ như vậy. Chị Trương nhất thời buồn tủi hốc mắt lại đỏ, “Nếu như vậy, người ta thấy em có một mình lại càng trả giá thấp.”
Quả thực có một số người đi mua lương thực thấy người ta dễ gạt nên quay ra bắt nạt, mà con dâu nhà họ Trương lớn lên bộ dáng thanh tú, tuổi cũng không lớn, thoạt nhìn còn khúm núm, trước khi chị ta đến trấn trên bán đồ, mẹ chồng chị thấy có đám người thím Bành đi cùng mới đồng ý cho chị một mình đi chợ.
Cũng không còn cách khác. Ban đầu Triệu Chanh cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến bản thân mình, nên trong lòng vừa suy nghĩ cách xử lý chứng minh thư vừa nói chuyện về việc trồng rau với chị Điền. Nhưng ai ngờ chị Trương lau nước mắt xong thì đem tròng mắt chuyển tới trên người cô.
“Em gái Triệu, em chẳng phải muốn mua lương thực sao? Nếu không em mua đậu tằm này đi, chị sẽ cõng tất cả đậu trở về nhà cho em.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mấy người bọn họ đều rơi vào khuôn mặt của Triệu Chanh, Triệu Chanh nhìn chị Trương một cái, vừa lúc chống lại ánh mắt tràn đầy mong đợi lại mơ hồ mang nét đáng thương.
Triệu Chanh nở nụ cười mở miệng nói: “Thật ngại quá chị Trương, trong nhà em không có nhiều tiền đến vậy, nếu mua đậu tằm này về thì cũng không biết làm món gì cho Đại Thuận Nhị Thuận ăn nữa.”
Nếu đậu tằm non còn dễ nói, có thể nấu lên làm chút đồ ăn, nhưng nếu là đậu cũ từ năm trước thì ở nông thôn mua về chỉ có thể rang lên làm đồ ăn vặt cho bản thân.
Ngoài ra cũng có thể xay đậu tằm thành bột rồi làm thạch sương sáo[3], nhưng món đó cũng không thể xem như thức ăn đem ăn kèm với cơm được, mà món đó muốn làm còn vô cùng rắc rối nữa.
*Thạch sương sáo hay còn gọi là sương sáo, thạch đen là một món tráng miệng được làm từ lá cây sương sáo.
Vẻ mặt chị Trương thất vọng rũ mí mắt xuống, nhìn trong gùi của mình còn hơn ba mươi cân (15 kg) đậu tằm thì xoay qua lắp bắp hỏi vay tiền Triệu Chanh.
“Em Triệu à, chồng em ở bên ngoài chạy xe chở hàng, một chuyến kiếm được không ít tiền, lần này cưới em về nhất định đưa cho em rất nhiều tiền. Bây giờ chị cũng hết cách rồi, em cho chị vay mười đồng đi, trở về có tiền chị lập tức trả em ngay.”
Triệu Chanh không biết phải nói gì, vì không nghĩ rằng chị ta lại chọn cô để vay tiền. Tại sao lại chọn cô cơ chứ?