Chương 14: Ăn kẹo làm cho tâm hồn bay bổng hơn

Nụ cười trên gương mặt Triệu Chanh chậm rãi tắt ngấm, ngay cả người mộc mạc chất phác như thím Bành cũng cảm thấy rằng điều này không đúng lắm.

Tuy rằng Triệu Chanh mới đến được hai ngày, nhưng ai trong thôn mà không biết thời điểm Triệu Chanh tới là cái tình trạng gì? Thôn Tiên Nữ cũng không phải rất lớn, mọi người trong thôn đều biết rằng ngày hôm đó Lâm Kiến Thành bỏ mặc người vợ mới đang bị sốt cao và hai đứa nhỏ lại đi thẳng. Con dâu nhà họ Trương nói lời này là có ý gì?

Chị Điền không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy con dâu Trương gia vừa mở miệng đã mượn mười đồng tiền thì quá nhiều. Mỗi lần họ mang được hai mươi, ba mươi cân ngũ cốc đi bán, tiền lãi nhiều nhất cũng chỉ được bảy đồng ba hào còn phải trừ đi hai hào chi phí lặt vặt nữa.

Ngoài ra còn hai người khác là chị Lưu và chị Diệp nhìn tình hình trước mắt, khéo léo không nói gì.

Chị Trương vẫn tha thiết mong chờ nhìn chăm chăm vào Triệu Chanh. Cảm thấy Triệu Chanh là một nàng dâu mới bị chị ta nói như vậy trước mặt nhiều người, nói thế nào thì cũng sẽ cho chị ta mượn ít tiền.

Đối với mười đồng mà mình đã nói, thì chị Trương cũng biết là không thể. Nhưng chị ta biết trong tay Triệu Chanh bây giờ nhất định có một, hai đồng.

Với một, hai đồng này, chị ta đã có thể mua một ít muối và hai bình rượu về nhà.

Nhưng từ trước tới giờ Triệu Chanh vốn là người không quá để ý đến cái nhìn của người khác, cau mày nhìn chằm chằm con dâu nhà họ Trương trực tiếp hỏi chị ta: “Chị Trương, lời chị nói là có ý gì? Cố ý chán ghét, không muốn chấp nhận em hay còn có suy nghĩ khác nữa? Ai chẳng biết Lâm Kiến Thành là hạng người gì, em còn không biết anh ta một chuyến xe có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì làm sao chị biết được? Chẳng lẽ anh ta đặc biệt nói cho chị biết sao?”

Trên đường tới đây thấy chị Trương không nói chuyện, người thoạt nhìn hay ngại ngùng có vẻ hướng nội. Triệu Chanh thật sự không nhìn ra chị ta vậy mà còn có bản lĩnh lớn tới thế.

Triệu Chanh cứ như vậy không màng đến mặt mũi, trực tiếp thoải mái nói ra. Thậm chí còn âm thầm trào phúng con dâu Trương gia nữa. Bởi vậy thím Bành, chị Lưu và chị Diệp nghe xong trên mặt đều nhịn không được mà lộ ra thần sắc cổ quái, không ngừng lấy ánh mắt nhìn vào con dâu nhà họ Trương, làm cho chị Trương bị dòm đến nỗi sắc mặt hết đỏ lại trắng, cực kì xấu hổ.

Chị Điền nghe không hiểu ý châm chọc đằng sau, nhưng đã hiểu được những lời nói trước đó, cũng phản ứng kịp câu nói của con dâu nhà họ Trương là không thích hợp. Do đó sắc mặt thoáng trầm xuống, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Trương tức phụ cô nói lời này là không đúng rồi, bây giờ nhà ai có nhiều tiền dư chứ. Lại nói vừa mở miệng đã vay mười đồng, theo như tính tình của mẹ chồng cô chắc chắn sẽ không thừa nhận là cô nợ tiền. Vậy cô có tiền để trả cho người ta hay sao?”

Chị Điền nói lời này hoàn toàn là dựa trên thực tế, nhưng chị Trương nghe được lại tựa như có con dao cứa vào tim vậy. Khuôn mặt trắng bệch, nước mặt lại càng chảy nhanh hơn khiến cho những người đi qua đều nhịn không được mà quay đầu, tò mò nhìn nhóm người Triệu Chanh. Thật giống như bốn người bọn họ đang vây quanh bắt nạt một mình chị Trương vậy.

Sắc mặt chị Lưu khó coi, lúc này đã lôi kéo chị Diệp đi sang bên kia, “Thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi còn muốn đi mua đồ. Trong nhà lại không có mẹ chồng nấu cơm, chăm trẻ. Một đống việc lớn nhỏ đang chờ tôi về nhà làm nữa kìa!”

Chị Diệp đã sớm không muốn đợi thêm phút nào, vừa nghe thấy thế tất nhiên gật đầu tán thành.

Thím Bành do dự muốn nói cái gì đó, Triệu Chanh lại như vô tình nói với chị Diệp bên cạnh: “Vừa rồi trên đường qua đây em có nhìn thoáng qua đồng hồ trong cửa hàng của người ta, hiện tại có lẽ đã sắp 11 giờ rồi. Nếu còn chần chờ thêm sợ là các sạp hàng sẽ thu dọn hết.”

Trong chợ các sạp hàng đều bán rất sớm, nên đóng cửa cũng sớm. Có lẽ khoảng hơn mười một giờ là họ sẽ lục tục đóng cửa, chỉ có chủ quán sống ở trấn trên mới có thể đóng muộn hơn một chút.

Chị Điền nghe vậy cũng quýnh lên, bất chấp đang ‘khiển trách’ con dâu nhà họ Trương, vội vã lôi kéo Triệu Chanh đuổi theo chị Lưu, đi cùng các cô ấy.

Tất cả chỉ có thế thôi, thím Bành vừa nghe lời Triệu Chanh nói cũng không trì hoãn thêm, nhìn con dâu nhà họ Trương một cái rồi xoay người nhanh tay nhanh chân đuổi theo, “Ấy Điền tức phụ, chờ tôi với! Chốc nữa chúng ta cùng nhau đi mua muối ở chỗ con dâu thứ nhà lão chốc đầu đi. Nếu nhiều người mua một lúc thì cô ta sẽ đồng ý đưa thêm chút đỉnh đó!”

Con dâu nhà họ Trương thấy không còn ai đợi mình, thì tức đến nỗi cắn chặt môi lau nước mắt. Nhưng chẳng còn cách nào nữa, do dự một lúc vẫn phải đeo lại gùi đậu tằm lên lưng đi đến chỗ ông chủ chuyên mua lương thực đã hỏi mua đậu trước đó, bán đậu tằm đi.

Dù sao thì thím Bành đã đồng ý làm chứng cho cô ta, quay về nếu mẹ chồng hỏi tới cô ta sẽ để cho bà ấy đi tìm nhóm người thím Bành, chị Lưu và Triệu Chanh hỏi chuyện.

Nghĩ đến Triệu Chanh chỉ vừa mới gả lại đây hai ngày mà đã có thể cầm tiền mặt trong tay nhẹ nhàng đi hơn hai mươi dặm[1] đến trấn trên mua đồ, con dâu nhà họ Trương lại nhịn không được cắn môi.

[1] 1 dặm Trung Quốc = 500 m = 0,5 km

Buông mi nhìn xuống số tiền ít ỏi mà ông chủ đưa cho mình, chị Trương đếm lại lần nữa, rồi sau đó hành động tự nhiên, quen thuộc lấy ra năm xu tiền khom lưng nhét vào phía dưới cái đệm giày vải dưới chân mình giấu kỹ đi.

Ngày hôm nay tổng cộng bán được sáu đồng, nếu giấu nhiều hơn thì không biết ăn nói làm sao.

Nghĩ đến lần này giấu tiền riêng còn có người giúp mình nói chuyện, cô ta cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, cũng cất bước chạy chậm sang khu chợ bên kia. Cô ta cũng muốn mua muối, nghe thím Bành nói nhiều người cùng mua thì sẽ được nhiều muối hơn. Đến lúc đó mẹ chồng phát hiện muối nhiều hơn mọi khi, cô ta cũng dễ gạt, có thể nói năm xu đó dùng để mua thêm chút muối kia.

Mấy người Triệu Chanh đang đứng ở đó mua muối thì thấy con dâu nhà họ Trương đuổi tới, trừ thím Bành hỏi một câu ra, còn lại nhóm người chị Điền không nói gì. Con dâu Trương gia cũng không để ý, sắc mặt như bình thường cùng mọi người đi mua đồ. Sau đó lại cùng nhau vội vàng lên đường về nhà.

Trên đường đi, Triệu Chanh còn có thể miễn cưỡng trò chuyện cùng mọi người, nhưng khi về cô thực sự không muốn mở miệng nữa. Cả người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ tinh thần đến thể xác chỉ có ba loại cảm giác đó là: Mệt, đói và đau nhức!

Đôi chân nặng như đeo chì, mỗi bước nâng lên đều phải dựa vào nghị lực, dạ dày rỗng tuyếch, đói ghê gớm. Nếu không phải có mấy người chị Trương đi cùng thì chắc chắn lúc này Triệu Chanh đã không thể kiềm chế nổi mà muốn ăn vụng bánh quy và kẹo đường của Đại Thuận, Nhị Thuận.

Đồng thời, gan bàn chân cũng đau rát như có lửa thiêu, đoán chừng đã bị cọ cho phồng rộp, nổi bong bóng nước. Thêm cả hai bên bả vai cũng đau rát y vậy nên Triệu Chanh không dám kéo dây đeo gùi nữa, chỉ có thể lấy bàn tay đệm giữa vai mình và dây vải của cái gùi, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn xíu.

Cũng chẳng biết bao giờ mới có thể cọ xát ra nốt chai. Triệu Chanh không đợi nổi nữa muốn ngay lập tức nhìn thấy những vết chai thuộc về riêng mình. Không quan tâm đến lúc đó quá thô ráp sẽ không còn nữ tính nữa.

Buổi sáng chưa tới sáu giờ đã ra khỏi cửa, trải qua muôn vàn gian khổ thời điểm về tới nhà đã hơn hai giờ chiều. Dù khi đó là lúc mặt trời độc nhất thì nhóm người Triệu Chanh cũng không ngơi nghỉ dù chỉ một lát.

Khi nhìn thấy cửa thôn ở phía xa xa, trong lòng Triệu Chanh kích động như thể mình đã hoàn thành hai mươi lăm nghìn dặm (= 12500km) chạy đường dài, “Cuối cùng đã tới!”

Giày vò thể xác cả một buổi sáng, ngay cả những người đã đi quen như nhóm chị Điền cũng thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều hé ra nụ cười.

Thím Bành là người nhìn có vẻ thoải mái nhất, lúc này còn có thể cười nói với mọi người: “Đúng vậy, đi ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng. Chúng ta mau mau về nhà thôi. Trong nhà ai mà không có một đống chuyện cần phải xử lý cho xong?”

Chị Điền nói hùa theo một câu khiến tất cả mọi người cười rộ lên. Trong lòng thư thái, một nhóm người vừa đi vừa nói chuyện đôi ba câu, chờ đi đến cuối cùng thì chỉ còn hai người là chị Điền và Triệu Chanh.

“Em gái Triệu, em về nhà xới đất trồng rau lên trước đi. Buổi tối xong công việc chị sẽ mang hạt giống sang cho em nha!”

Nhà chị Điền đương ở đối diện với cửa chính nhà Triệu Chanh luôn, ở giữa ngăn cách bởi hai mảnh ruộng. Triệu Chanh mỉm cười vẫy tay, “Làm sao có thể để chị mất công đi một chuyến được? Đến lúc đó em sẽ bảo Đại Thuận qua nhà chị lấy về là được rồi.”

“Vậy cũng được, nếu không lúc em về nhà thì bảo Đại Thuận sang đây lấy luôn cũng được.”

Chị Điền đột nhiên dừng lại, nhìn ngó xung quanh một hồi, sau đó hạ thấp giọng xuống nói với Triệu Chanh: “Em gái, chị thấy em là một người tính tình thẳng thắn, nên mới nhiều chuyện nói một câu, Kiến Thành nhà em khẳng định không nuôi vợ bé ở bên ngoài. Chị cũng coi như là nhìn hắn từ bé, tính cách hắn thế nào chị biết rõ. Tuyệt đối không phải là một người như vậy. Cùng lắm chỉ là hơi vô tâm, không để ý nhiều thôi.”

“Nếu mấy hôm nữa chồng em có về nhà thì đừng tin dăm lời đồn nhảm nhí mà ầm ĩ với hắn, hai người nên bình tĩnh hòa nhã nói chuyện một lần cho thật tốt. Cuộc sống ấy mà, nếu muốn thoải mái thì hai vợ chồng đều phải cố gắng hiểu cho nhau!”

Đây có thể xem như là lời nói xuất phát từ nội tâm, thật lòng nhất mà cô nghe được. Tuy Triệu Chanh biết mình sẽ không cùng Lâm Kiến Thành cãi nhau, cũng không định sống cùng anh ta, nhưng nghe xong những lời này vẫn thấy cực kì cảm động.

Cô có thể cảm giác được chị Điền là vì muốn tốt cho cô nên Triệu Chanh gật đầu đồng ý, “Chị là một người tốt, em sẽ ghi nhớ kỹ những lời này. Cảm ơn chị rất nhiều.”

Nói không chừng về sau cô đột nhiên gặp được một người như ý để kết hôn nên cứ coi như là thu lượm kiến thức trước mai sau sẽ cần dùng đến. Người ta thường nói học thì không phân biệt tuổi tác mà. Sự thấu hiểu chính là do phụ nữ từng chút góp nhặt được trong sinh hoạt thường ngày.

Chị Điền thấy Triệu Chanh không tức giận ngược lại còn cười tủm tỉm nói cảm ơn mình thì trong lòng cũng thấy ấm áp. Càng nhận định Lâm Kiến Thành đã cưới được một người vợ tốt, dễ chung sống.

Ở bờ ruộng bên cạnh nói tạm biệt với chị Điền, sau đó Triệu Chanh rảo bước nhanh hơn về nhà mình. Từ đó băng qua hai bờ ruộng, đến giữa lại quẹo qua một hàng cây dâu nữa thì có thể nhác thấy bóng dáng một căn nhà tranh được xây ở trên đá cao.

Triệu Chanh vừa đi qua gốc cây dâu cuối cùng, đã trông thấy một đứa trẻ đứng trên đoạn đường dốc bên dưới ngôi nhà trên đá, đang vui vẻ, vội vàng chạy xuống dưới, một mạch đi đến trước mặt Triệu Chanh, vừa thở gấp vừa cười lộ ra hàm răng trắng, “Cô đã về rồi!”

Triệu Chanh đã thấy Lâm Đại Thuận từ sớm nhưng lại không nhìn thấy Lâm Nhị Thuận chạy theo phía sau nó nên mở miệng hỏi: “Đúng vậy, chẳng phải cô đã nói là trong khoảng thời gian này sẽ về tới nhà sao. Em trai cháu đâu rồi?”

Lâm Đại Thuận cảm thấy vô cùng kích động, nhưng lại không biết thể hiện ra ngoài ra sao. Chỉ có thể vò đầu bứt tai, đứng đó nhìn chằm chằm vào cái gùi, ngoài miệng vẫn đáp: “Nhị Thuận ăn cơm xong thì đi ngủ rồi. Hôm nay cháu cũng không cho nó ra ngoài chơi!”

Buổi sáng trước khi ra cửa Triệu Chanh có dặn nó đừng đưa em trai chạy khắp nơi, cho nên đây là đang tranh công sao.

Triệu Chanh mỉm cười, giơ tay lên xoa xoa đầu nó xem như là khen ngợi. Đáng lẽ nên khen nó một câu nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng, bởi vậy Triệu Chanh quay sang nói mình đã mua đồ ăn ngon cho chúng: “Nhưng bây giờ đừng để lộ, chốc nữa về nhà cô lấy ra cho.”

Khi còn bé Triệu Chanh từng sống ở nông thôn, biết nhịp sống ở đây vô cùng thong thả lại không có nhiều chuyện mới lạ; bảy cô tám dì một đám người nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ ngồi lại cùng nhau nói xem hôm nay nhà ai đi chợ mua những thứ gì.

Nếu nhà ai đi chợ mà mua thịt hay mấy thứ như đồ ăn vặt thì sẽ bị nói là ‘Ăn ngon’. Tóm lại, đối với những chuyện không liên quan đến nhà mình thì dù có là chuyện tốt qua miệng họ cũng biến thành xấu.

Lâm Đại Thuận quả thực thấy rất vui vẻ, nhưng vẫn ngoan ngoãn không biểu lộ quá rõ.

Bờ ruộng không rộng, hai bên trái phải do bùn lầy đắp nên. Lâm Đại Thuận đi ở phía trước Triệu Chanh, cứ chạy được một đoạn lại đứng lại chờ Triều Chanh, thấy cô theo kịp lại tiếp tục chạy đi trước.

Giày vò suốt một buổi sáng cuối cùng cũng về tới nhà. Vừa vào trong phòng Triệu Chanh gấp rút tháo cái gùi trên vai xuống đất, Lâm Đại Thuận vẫn chờ mong đứng bên cạnh, không giống những đứa trẻ khác trong thôn trực tiếp chạy tới lục lọi đồ trong gùi.

Suy cho cùng bởi vì biết rõ cô không phải mẹ ruột của nó, Triệu Chanh thấy vậy trong lòng lập tức mềm nhũn, cũng không kịp nghỉ ngơi, khom lưng lấy bánh quy và kẹo đường trong gùi ra, “Đây, cho các cháu này, nhưng không thể ăn hết trong một lần. Giữa sáng và trưa có thể ăn một, hai cái bánh quy, còn kẹo đường mỗi khi muốn ăn đều phải nói trước với cô mới được.”

Hai anh em vẫn còn ít tuổi, một đứa sắp thay răng, một đứa khác răng nanh mới mọc không lâu, nếu ăn quá nhiều kẹo về sau mà bị sún sẽ rất xấu.

Bánh quy không phải loại được đóng gói vào từng túi nhỏ như sau này, mà là các miếng bánh rời để chung trong một cái bọc. Bánh quy kẹp nhân đường rất phổ biến, là loại mà trẻ con thích ăn nhất.

Tuy nhiên bánh quy kẹp đường nặng cân hơn những loại khác, mà Triệu Chanh lại không có tiền để mua nhiều. Vậy nên cô chọn mua bánh quy tròn lớn có đường trắng phết lên trên và bánh vừng dài giòn giòn. Triệu Chanh chỉ dùng một đồng tiền đã có thể mua được cả một túi lớn.

Nếu như để cho người khác trông thấy, khẳng định sẽ mắng cô là thứ đàn bà phá của.

Kẹo thì chỉ tốn năm hào của Triệu Chanh. Từng khối kẹo bạc hà trắng trắng, hồng hồng được cắt thành những viên nhỏ, nhìn thôi Triệu Chanh đã muốn ăn rồi. Vì vậy dứt khoát mở túi lấy ra một viên đưa cho Lâm Đại Thuận trước, sau đó lấy thêm một viên nữa bỏ vào miệng mình.

“Đợi lát nữa Nhị Thuận dậy thì cháu lấy cho em một viên, phần của chúng ta bây giờ đã ăn trước rồi nên tới lúc đó cháu không được đòi thêm.”

Lâm Đại Thuận cầm kẹo trên tay vốn còn thấy tiếc không dám ăn, nhưng thấy Triệu Chanh trực tiếp bỏ vào miệng thì cũng học theo.

Viên kẹo vừa vào miệng, vị ngọt lập tức lan tỏa ra lấp đầy vị giác. Lâm Đại Thuận ăn hết sức vui vẻ, thấy mẹ kế dặn dò cũng không có ý kiến gì, chỉ gật đầu nói “Vâng”.

Thật ra mỗi lần ba trở về đều sẽ mua bánh quy và kẹo đường cho bọn nó, có lúc còn mang về những thứ rất mới lạ. Nhưng đây là lần đầu tiên nó có thể ăn kẹo trong khi ba còn chưa về nhà. Lâm Đại Thuận không nói nên lời, cảm thấy kẹo đường hôm nay không giống với mọi khi. Không chỉ trong miệng ngọt, đến cả trong lòng cũng thấy ngọt ngào.

Ăn kẹo bổ sung đường vào dạ dày, Triệu Chanh cảm giác toàn bộ linh hồn mình đều muốn bay lên luôn. Thở dài một hơi, không nhịn được lại nói: “Ở chỗ này của các cháu mỗi lần muốn đi chợ thật tốn sức quá đi. Mệt đến nỗi cô còn định làm luôn một cái lều ngay trên đường, ở đó ổn định cuộc sống luôn.”

Lâm Đại Thuận buột miệng nói: “Chẳng phải từ núi Áo Tử Sơn đến chợ càng xa hơn sao?”

Hỏi Triệu Chanh vấn đề này, Triệu Chanh suy nghĩ một chút mới nở nụ cười, “Cô làm sao biết được. Trước kia cô chưa từng được đến đó.”

Lâm Đại Thuận thấy mẹ kế thật đáng thương, ít nhất khi còn nhỏ nó đã được ba ba cho đi một lần. Tuy rằng nó cũng không nhớ được gì nữa.