Chương 3: Cố Nghiên Không Gả. 1

Nghe thấy những lời tương tự lại vang vẳng bên tai, Cố Nghiên không khỏi hất tay mẹ ra, lạnh lùng khoanh tay.

Tuy rằng kiếp trước cô không thích Triệu Kiến Minh, nhưng tính tình mềm yếu nhu nhược, mẹ nói gì đương nhiên cô sẽ không dám cãi. Nhưng bây giờ, làm sao cô có thể lặp lại sai lầm như vậy một lần nữa!

“Tôi không gả!!”

Khi Cố Nghiên hét lên ba chữ này, cô gần như cắn chặt răng, trong mắt xuất hiện tơ máu đỏ tươi.

Cô gái tái sinh với lòng thù hận tràn ngập đương nhiên sẽ không còn là một con thỏ trắng mềm mại dễ chọc nữa.

“Con nhỏ này, làm sao vậy, gả cho nhà họ Triệu tốt như vậy còn không muốn, vậy con còn muốn gả cho ai nữa?” Mẹ Cố nhíu mày, bà ta không hiểu cô con gái luôn ngoan ngoãn không dám trái lời bà ta sao hôm nay lại dám phản bác bà ta, cảm thấy rằng quyền uy của mình đang bị khiêu chiến, bà ta lập tức nghiêm mặt dạy dỗ. Tất nhiên, quan trọng hơn là bà ta không nỡ phần lễ vật đắt đỏ ấy.

Cố Nghiên nào còn sợ bà ta nữa, chỉ thấy sắc mặt cô không thay đổi, không chút do dự mà còn vô cùng dịu dàng nói: “Đương nhiên là tôi sẽ gả cho Trình Kính Tùng.”

Cái gì! ? Khung cảnh ban đầu sôi nổi như bị tạt nước đá mấy trăm năm, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Mọi cặp mắt đều dán chặt vào Cố Nghiên, như thể họ đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ nào đó.

Cô điên rồi sao, sao lại muốn lấy một thằng nghèo kiết xác chứ?

Ngay cả Trình Kính Tùng cũng sửng sốt, cũng không ngờ Nghiên Nghiên lại chọn mình.

Nhưng vốn từ đầu đến cuối vốn là tình yêu đơn phương của anh, có lẽ thậm chí Nghiên Nghiên còn không biết anh đến từ đại đội nào.



"Cố Nghiên tôi đời này chỉ cưới Trình Kính Tùng!"

Cố Nghiên không quan tâm mọi người nghĩ gì, cô lặp lại lần nữa, giọng điệu kiên định và mạnh mẽ, khi cô nhìn anh, đôi mắt cô tràn đầy ánh sáng.

Một người đàn ông thậm chí có thể cho cô tính mạng của mình, đương nhiên đáng để cô giao phó cả đời.

"Cố Nghiên, sao em nói vậy? Em thực sự chọn hắn ta?" Triệu Kiến Minh, người vừa rồi vốn còn đang nắm chắc phần thắng trong tay giờ đây như ngu người, nhìn chằm chằm vào cô với sự hoài nghi.

Làm sao cô có thể bỏ hắn vì một thằng nghèo hèn chứ? Chắc chắn là hắn nghe nhầm rồi!

Hắn chưa mở miệng còn được, vừa mở miệng, những hình ảnh về việc cô bị hành hạ, bạo lực gia đình các kiểu lại hiện lên trong đầu Cố Nghiên.

"Con tiện nhân kia, gần đây nhìn thấy mày tao liền khó chịu, ngay cả con trai cũng không sinh được, đồ vô dụng. "

"Kêu cái gì mà kêu, chỉ là tâm trạng tao không tốt đánh mày mấy cái để giải khuây, thì sao chứ?"

“Con mẹ mày, xem tao có đánh chết mày không, nhất định là bởi thứ đồ điếm như mày nên tao mới thua tiền.”

Vừa mới bạo lực bằng lời nói liền tát một cái tát đầu tiên, sau đó cô bị đẩy ngã xuống đất, bị đánh đập dã man, bị đầu thuốc lá đang cháy làm bỏng da, nứt da loét thịt... Những bức tường trắng như tuyết của ngôi nhà dính đầy máu của cô, cơ thể cô hằn đầy những vết sẹo ghê tởm, cuối cùng, cô bị bán vào sòng bạc cho những thằng lưu manh tùy ý chơi đùa.

Đây, chính là cuộc hôn nhân bi thảm của cô!

Hai mắt Cố Nghiên đầy tơ máu, tay chân không khống chế được chỉ muốn xông ngay vào bếp, cô muốn vơ ngay con dao xiên lên người thằng Triệu Kiến Minh này mấy nhát.