Chương 38: Đừng Lấy Tôi Làm Đá Lót Đường 1

Anh ta không giải thích không sao, càng vội giải thích, trong lòng Ôn Hinh lại càng không nỡ.

Càng sợ mình đi, Phó Khai Vũ sẽ đổi lòng.

Không ngờ mới bước chân ra cửa đã xảy ra loại chuyện này, nhất thời dâng lên nguy cơ.

Nhưng nếu nói Phó Khai Vũ nhanh thay lòng như vậy, cô ta không tin, siết chặt nắm tay nói: "Anh Khai Vũ, em tin anh. Chị sao có thể có tâm tư gì xấu, chắc là hiểu lầm gì thôi!"

"Coi như tôi hiểu lầm đi!" Ôn Nhiên ám chỉ, cũng cho quần chúng vây xem đủ không gian tưởng tượng.

Ôn Hinh: "..."

Ôn Hinh tự nhận là rất hiểu cô, từ nhỏ đến lớn cô rất ít nói dối.

Phó Khai Vũ lại khác, có rất nhiều cô gái thích.

Nếu không phải bản thân có thủ đoạn, thật đúng là không nắm nổi.

Phó Khai Vũ hơi hoảng, nổi giận nói: "Tống Ôn Nhiên, cô đủ chưa, vừa rồi mẹ cô đánh tôi, tôi có thể không so đo, nhưng xin cô đừng phá hỏng quan hệ giữa tôi và Hinh Hinh!"



Ôn Nhiên liếc hắn một cái: “Quan hệ của hai người cần phá?"

"Cô..." Phó Khai Vũ giận đến đầu óc tối sầm, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Lục Mỹ Cầm chống nạnh: “Còn không mau cút đi, còn chọc con gái tôi giận nữa, tôi sẽ tát cậu thật mạnh!"

Tống Kiến Thiết lại đang bên bờ vực mất khống chế: “Câm miệng, một chút dáng vẻ của trưởng bối cũng không có, dù sao bà cũng nhìn bọn nhỏ lớn lên!"

"Nếu không phải nhìn cậu ta lớn lên, đã sớm đánh cậu ta răng rơi đầy đất rồi!" Lục Mỹ Cầm hừ lạnh một tiếng: “Dám chê con gái tôi, cho là nhà chúng tôi không có người đúng không!"

Tống Kiến Thiết giận đến đau não, nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm, vội giục: "Hinh Hinh, người văn phòng xưởng còn đang đợi con, con đi đón tàu hỏa trước đi!"

Ôn Hinh: "..."

Trong lòng Ôn Hinh bực bội, nhắc tới người văn phòng xưởng này thật buồn bực.

Lần về nông thôn này của cô ta cũng coi như oanh oanh liệt liệt!

Quản đốc lại tự mình phái người của văn phòng phân xưởng đến giám sát.

Nếu như không nhận làm con thừa tự, nói không chừng còn có chút tự do lựa chọn, nhưng bây giờ chỉ có thể mặc cho người xẻ thịt.



Nghĩ đến phải đi nông thôn sống, trong lòng phiền não.

Chờ sau khi Ôn Nhiên đi xa, cầm bức thư tối qua viết đưa cho Phó Khai Vũ.

"Anh Khai Vũ, anh giúp em gửi bức thư này."

Phó Khai Vũ xem người nhận thư: “Thư gửi cho bà nội?"

"Ừm, em sợ nông thôn không tiện gửi thư, nên viết cho bà nội trước." Ôn Hinh đã nghĩ xong, cho dù cô ta không ở đây cũng phải để cho bà nội chèn ép mẹ con Lục Mỹ Cầm, nhất định phải để Tống Kiến Thiết và Lục Mỹ Cầm mau chóng ly hôn.

Phó Khai Vũ lại cảm động nói: "Hinh Hinh, em thật hiếu thảo."

Ôn Hinh mỉm cười không nói gì.

Chỉ có chia rẽ nhà Ôn Nhiên mới có thể cô ta cười.

Có bà nội ở đây, Ôn Nhiên đừng hòng được sống thoải mái!

##