Chương 37: Ôn Hinh Về Nông Thôn!!! 2

"Ai nói không thể không có bà ta, ly rồi ai cũng có thể sống!" Tống Kiến Thiết lập tức đứng dậy: “Bà ta chính là một người đàn bà chanh chua, không phải tại bà ta xen vào con cũng không đến nỗi phải về nông thôn, bà ta không xứng để con kêu tiếng "mẹ"!"

Lục Mỹ Cầm giận đến bật cười: “Ai thèm vào, tôi cũng không phải không có con gái! Cuộc hôn nhân này ai không ly người đó là cháu, có gan trời sáng liền đi ly!"

"Ly thì ly!" Tống Kiến Thiết bực đến choáng váng đầu, đập cửa đi ra ngoài.

Ôn Hinh đạt được mục đích cũng muốn cười, nhưng trên mặt vẫn làm bộ bi thương quẹt nước mắt.

Ôn Nhiên cũng muốn để bọn họ ly hôn sớm một chút.

Cách xa Ôn Hinh, cách xa Tống Kiến Thiết, mẹ con các cô mới có thể sống tốt.

Nhưng cũng biết trước khi có kết quả tranh tuyển thì nhất định chưa ly hôn được, Tống Kiến Thiết là người đầu tiên phản đối.

Lấy tâm tư của ông ta, sẽ không để cho ly hôn ảnh hưởng tranh tuyển.

Ngoài miệng nói đi mượn tiền, đoán chừng chỉ dám nói ngoài miệng mà thôi.

Đúng như cô nghĩ, Tống Kiến Thiết không mượn tiền, ngày hôm sau mượn cớ đi tiễn Ôn Hinh không có thời gian ly hôn.

Cô có thể thấy sắc mặt Ôn Hinh lấy tốc độ mắt thường thấy được đen xuống.

Nhưng Ôn Hinh đặc biệt biết tự chủ, rất nhanh khôi phục lại như thường.



Xe lửa sáng sớm, Phó Khai Vũ đã đến nhà từ rất sớm để tìm Ôn Hinh.

Không kết hôn được, ngược lại càng làm Phó Khai Vũ si tình, thậm chí khóc đỏ mắt.

Giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt của nam nữ trẻ tuổi chính là như vậy, trở ngại càng lớn, động lực càng mạnh.

Cũng sẽ vô cùng bài xích trở ngại trong đó.

Cho dù cô không làm gì cả, chỉ là đơn thuần chuẩn bị rửa mặt xong đi làm, cũng bị anh ta coi là cố ý quyến rũ anh ta.

Anh ta mới không tin lời hôm qua Lục Mỹ Cầm nói, cho rằng đó chỉ là lấy lại mặt mũi mới cố ý nói Ôn Nhiên không thích anh ta.

Lúc cầm hành lý giúp Ôn Hinh, ở phía sau hạ giọng nói: "Cô không cần cố ý ăn vận, cho dù có ăn vận đẹp hơn tôi cũng sẽ không thích cô, trong lòng tôi chỉ có Ôn Hinh."

"Anh có bệnh hả!" Tống Ôn Nhiên đạp anh ta một cái, đạp anh ta chúi rụi.

Hành lý của Ôn Hinh cũng rơi trên mặt đất.

Lục Mỹ Cầm vội vàng từ trong phòng bước ra.

Tống Kiến Thiết và Ôn Hinh đi phía trước đều nhìn lại.

Ôn Nhiên chơi xấu nói: "Vẫn cho rằng anh là một chính nhân quân tử, định hôn từ bé bỏ là bỏ, không ngờ anh lại xấu xa như vậy, Ôn Hinh còn chưa đi anh đã bắt đầu đánh chủ ý đến tôi!"



"Cái gì, nó dám đánh chủ ý đến con?" Lục Mỹ Cầm "chát" "chát" hai cái bạt tai thật mạnh, trực tiếp đánh cho Phó Khai Vũ mắt nổ đom đóm.

Phó Khai Vũ ôm mặt khóc không ra nước mắt: “Ai đánh chủ ý đến cô, tôi chỉ trò chuyện một câu thôi!"

"Bình thường phớt lờ tôi, Ôn Hinh phải đi anh lại có chuyện nói với tôi?" Ôn Nhiên từ trên cao nhìn xuống anh ta, trong giọng nói chứa khinh thường.

Trong hành lang đều là người, không rõ tình hình đều cho là Phó Khai Vũ một chân đạp hai thuyền, bị cô vạch trần không thương tiếc.

Cô cũng biết, hôm nay đã hoàn toàn đắc tội Phó Khai Vũ.

Xác thực mà nói, là đắc tội nhà họ Phó.

Người nhà họ Phó cũng cần mặt mũi, bề ngoài sẽ không làm gì bọn họ, nhưng tuyệt đối sẽ gian lận trên chuyện tranh tuyển chủ nhiệm phân xưởng.

Nếu nói chuyện ngày hôm qua không thể khiến Tống Kiến Thiết tuyệt vọng mà nói, hôm nay nhất định có thể khiến ông ta tuyệt vọng.

Cô chính là muốn xả giận cho mình, nhân tiện cắt đứt tất cả hy vọng làm chủ nhiệm phân xưởng của Tống Kiến Thiết.

Người ba này cô đã không cần nữa, còn để ý tiền đồ của ông ta làm gì?

Lôi kéo!

Tống Kiến Thiết vội vàng qua đỡ Phó Khai Vũ, Phó Khai Vũ hất tay ông ta ra, bất chấp tìm Lục Mỹ Cầm đòi lời giải thích, bà trước tiên đứng lên giải thích cho Ôn Hinh: "Cô ta nói bậy! Hinh Hinh, em đừng tin lời của cô ta!"