Chương 17: Lấy Hết Tiền Riêng Của Ba 3

Một giờ sau, Tống Kiến Thiết và Ôn Hinh chân trước chân sau về nhà, thấy xương cá trên bàn nhíu mày hỏi: “Sao không ăn trước không đợi bọn tôi?"

"Ai biết bao giờ các người mới về!" Lục Mỹ Cầm đâm một câu, rửa chén đũa của bà và Ôn Nhiên.

Tống Kiến Thiết vốn không có khẩu vị, nhưng thấy trong phòng bếp không có gì ăn, liền nghiêm mặt nói: "Làm tô mì cho tôi và Hinh Hinh!"

"Sao mặt mũi lớn thế!" Lục Mỹ Cầm liếc ông ta: “Muốn ăn tự mình làm, tôi cũng không phải đầy tớ của ông, ông dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi!"

"Bà ăn thuốc súng hả!" Tống Kiến Thiết sừng sộ lên.

Ôn Hinh vội vàng tiến lên: "Ba, con đi làm cơm, ba đừng làm khó mẹ, đây lại không phải lần đầu không làm cơm cho chúng ta, con cũng quen rồi."

"Để ba làm, con đi nghỉ một lát đi." Tống Kiến Thiết không nỡ để làn da mịn màng của cô ta xuống bếp, cướp trước một bước cột tạp dề.

Tình hình này không phải xảy ra lần đầu, đương nhiên cũng sẽ không phải lần cuối cùng.

Tống Ôn Nhiên dựa vào tường lẳng lặng nhìn người ba của mình biểu diễn cha con tình thâm với người khác.

Thậm chí hơi thấy buồn cười.

Cười mình dại dột đến thế, lại vì loại người như vậy hủy hoại một đời.



Lục Mỹ Cầm cũng không nhìn nổi, đá cái ghế bên chân nói: "Tống Kiến Thiết, ông lại đây!"

Tống Kiến Thiết quay đầu lại: “Bà muốn làm gì?"

Lục Mỹ Cầm là một người thẳng tính, đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện Ôn Hinh về nông thôn không thể kéo dài nữa, ngày mốt một nhóm sẽ đi, ông với tư cách người cạnh tranh vị trí chủ nhiệm phân xưởng còn không tích cực mà nói, sợ rằng sẽ là người đầu tiên bị đào thải đấy."

"Nhanh vậy sao, không phải nói còn mấy ngày sao?" Tống Kiến Thiết và Ôn Hinh đồng thời kinh ngạc nhìn qua.

Lục Mỹ Cầm cũng không có nói láo, liếc bọn họ một cái: "Vậy còn nhanh sao, tưởng ủy ban cư dân là nhà các người mở chắc!"

Hoảng nhất chính là Ôn Hinh, ngày mai kết hôn cũng không kịp!

Huống chi mẹ Phó Khai Vũ ngay từ đầu đã không đồng ý, muốn chinh phục ngọn núi lớn này không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết xong.

Bà nội bắt chuyến xe sớm nhất, trưa mai là có thể đến, nhưng đấu với hai mẹ con này cũng cần thời gian.

Rưng rưng nước mắt nhìn về phía Tống Kiến Thiết: “Ba, con không may mắn như chị, không làm nổi y tá, sợ rằng sau này không thể tận hiếu với ba! Đều do con ngốc, sao không thể tham gia thi y tá chứ!"

Người nói có lòng, người nghe có ý, Tống Kiến Thiết nhờ cô ta nhắc đến, trong đầu chợt nảy lên một ý tưởng không đàng hoàng.

"Ôn Nhiên, con kiên cường hơn em gái con, ba thấy hay là con về nông thôn, công việc y tá này nhường lại cho Hinh Hinh làm!"