Chương 50: Bị Coi Thường 4

"Có vẻ như đây là tình cảm còn rất tốt, nam nhân nhà tôi sau khi làm xong việc thì ước gì mông mình dính trên đất ấy, chứ đừng mong hắn đến giúp tôi."

"Đừng nói nữa, tôi còn khá hâm mộ Nguyễn Niệm Niệm này."

"Ghen tị cái gì? Họ mới cưới nhau, lúc mới lấy chồng, chồng tôi cũng giúp việc cho tôi. Bây giờ cả ngày tôi còn không gặp được bóng của lão, haizzz..."

Nguyễn Niệm Niệm nhìn Giang Nhiên đang bận rộn cúi người, trong lòng thầm nghĩ, chuyện này không thể như thế này được, nếu dựa vào việc cô làm ruộng, trong nhà sẽ có một người chết đói.

Gánh nặng này nếu đặt lên vai Giang Nhiên, cô sẽ không nỡ đâu.

Vẫn là đánh vào thị trường chợ đen.

Cô phải cẩn thận và không để cả gia đình chết đói.

Buổi trưa làm việc xong, Nguyễn Niệm Niệm do dự một chút, buổi chiều nói với Giang Nhiên: "Buổi chiều em không muốn đi làm, em muốn đi huyện thành một chuyến."

Giang Nhiên nhìn tay cô, đã qua một thời gian, vết đỏ trên tay cô vẫn chưa biến mất, anh cũng cảm thấy khó chịu trong lòng: "Ừ, nếu em không muốn làm việc thì không làm nữa. "

Nguyễn Niệm Niệm hạ thấp giọng nói: "Nếu như vậy, thì sẽ không có điểm công tác."

Giang Nhiên cũng không ngẩng đầu lên: "Cũng không nhất thiết cần hai điểm công tác em kiếm được đâu."

Bị coi thường.

Được rồi, với trình độ làm việc của cô không bằng con của những người khác nên bị coi thường là chuyện bình thường.

Công việc buổi sáng của Nguyễn Niệm Niệm đều được Giang Nhiên giúp đỡ.



Buổi chiều hai giờ bắt đầu làm việc, lúc trước có lớp học chính trị, Tống Từ Minh mặc áo sơ mi, nói chuyện một cách hùng hồn, Nguyễn Niệm Niệm nghĩ, sớm muộn gì mình cũng sẽ không để hắn ta kiêu ngạo như vậy nữa.

Sau khi mọi người đều đi làm, thì Nguyễn Niệm Niệm mới ngồi lên xe lừa của thôn đi tới huyện thành.

Đi cùng còn có mấy người, trong xe lừa nhỏ cũng đầy người, trong đó có một người mặc quần áo đẹp hơn những người khác, nước da trắng hơn hầu hết bọn họ, nhưng lại nhìn Nguyễn Niệm Niệm với ánh mắt tràn đầy ác ý.

Đó là Lâm Kính Tâm, con gái út của Bí thư Lâm.

Nữ chính nguyên tác, người nắm giữ kịch bản đoàn sủng(được mọi người yêu thương), nhìn Nguyễn Niệm Niệm như thể cô đã gϊếŧ cha mẹ mình.

Nguyễn Niệm Niệm cũng biết vì sao cô gái nhỏ này lại đối xử với mình như vậy.

Không phải chỉ vì Tống Từ Minh đó thôi à.

Nếu không thì mọi người chỉ xem như cuộc vui và không quá coi trọng nó.

Cô và Lâm Kính Tâm đang ngồi trên xe lừa, một người dì mỉm cười nói: "Kính Tâm sắp kết hôn với thanh niên trí thức Tống rồi, có phải đang đến huyện thành quận mua đồ không?"

Lâm Kính Tâm hếch cằm, đắc ý nói: "Anh Từ Minh cho tôi mấy tấm phiếu đổi vải, bảo tôi đi mua vải, tự mình may quần áo mới."

Cằm hếch về phía Nguyễn Niệm Niệm.

Trong lòng Nguyễn Niệm Niệm nói, tôi không cần bắp cải thối (người con gái hư).

Người dì trong xe liếc nhìn Nguyễn Niệm Niệm rồi lại nhìn Lâm Kính Tâm.