Nguyễn Niệm Niệm đóng cửa bếp lại để ngăn mùi thơm thoát ra ngoài, và đồng thời nhốt mình trong bếp.
Cánh cửa vừa được mở ra.
Thì người từ bên ngoài liền lao vào.
Giang Nhiên liền cau mày khi nhìn thấy người lãnh đạo đó.
Khi Tống Từ Minh nhìn thấy anh, thì anh ta liền lập tức lớn tiếng mà hỏi: "Nguyễn Niệm Niệm đâu?"
"Anh đã làm gì Nguyễn Niệm Niệm rồi?"
"Trong thôn mọi người đều đã nhìn thấy, anh cùng Nguyễn Niệm Niệm cùng nhau ăn ở, anh có uy hϊếp Nguyễn Niệm Niệm không?"
Khi người dân trong thôn và những người đang xem náo nhiệt nghe thấy điều này, họ cảm thấy có gì đó không ổn.
Với tính khí của thanh niên trí thức Nguyễn, có thể bị người khác đe dọa sao?
Nhưng vào lúc này, thì không ai lại có thời gian suy nghĩ: "Giang Nhiên, giữa anh và Nguyễn Niệm Niệm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thanh niên tri thức Tống đã nói rồi, nếu anh có mối quan hệ lộn xộn, thì sẽ bị tống vào tù."
"Nghiêm trọng rồi đây, vẫn phải ăn đậu phộng sao.”
Giang Nhiên sắc mặt lạnh lùng.
Ngoài nhà tiếng ồn ào quá lớn, cho nên Nguyễn Niệm Niệm đang ở trong nhà cũng mơ hồ mà nghe xem đang có chuyện gì xảy ra, vừa định mở cửa thì nghe thấy tiếng của Tống Từ Minh hét lên.
"Giang Nhiên, anh có biết việc anh đang làm bây giờ là cưỡиɠ ɖâʍ không. Mau giao Nguyễn Niệm Niệm ra, đại đội trưởng, đưa anh ta đến Cục Công an đi."
Nguyễn Niệm Niệm nghe vậy liền mở cửa bếp ra, đột nhiên, trong ngôi nhà nhỏ có vô số ánh mắt đổ dồn vào người của Nguyễn Niệm Niệm.
Tống Từ Minh bước nhanh về phía trước: "Tiểu Niệm, em không sao chứ?"
"Hắn ta có bắt nạt em không? Đừng lo lắng. Chúng ta đang ở cùng nhau. Hãy nói cho anh biết sự thật đi, anh sẽ chống lưng cho em. Hắn ta nhất định phải vào tù?" Tống Từ Minh liền mở to mắt nhìn về phía Giang Nhiên, và hỏi với một giọng nghiêm nghị.
Nguyễn Niệm Niệm mặc dù không rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng qua lời nói của Tống Từ Minh, cô biết anh ta đang có ác ý.
Tống Từ Minh liền bước tới, và thấp giọng an ủi Nguyễn Niệm Niệm: "Đừng lo lắng, Tiểu Niệm, anh Từ Minh sẽ không để cho cho em chịu ức hϊếp một cách không minh bạch đâu, anh nhất định sẽ đòi lại công lý cho em, và tống người này vào tù.”
Trong ngôi nhà nhỏ mọi người đều nhìn về phía của Nguyễn Niệm Niệm, và Giang Nhiên cũng không ngoại lệ.
Trên mặt anh không có chút cảm xúc nào, và Nguyễn Niệm Niệm cũng không biết là anh có phải là đang tức giận hay không, thậm chí anh còn lười biếng mà dựa vào bức tường bên cạnh.
Giang Nhiên bề ngoài cũng không bình tĩnh như vậy, khi nghe Tống Từ Minh nói những lời như vậy, trong phút chốc anh thậm chí còn nghi ngờ đối với anh đây có phải là một cái bẫy dành hay không?
Nguyễn Niệm Niệm phải sát cánh cùng anh trai yêu quý của mình.
Ôi, đêm đó anh đã yêu thân thể yểu điệu của người phụ nữ đó.
Lại bị vu oan một lần nữa, thì sẽ thế nào.