Chương 32: Đàn Ông Không Yêu Bản Thân Mình Giống Như Bắp Cải Thối 1

Đôi mắt lười biếng liếc của anh liền nhìn Nguyễn Niệm Niệm.

Khi Nguyễn Niệm Niệm nhìn thấy ánh mắt đó của anh thì có chút cau mày, và sau đó cô liền trừng mắt nhìn về phía Tống Từ Minh, thế là cô đã bước nhanh về phía Giang Nhiên, tức giận mà nói: “Anh ta đang chịu thiệt với tôi, tôi không biết phải nói sao?

"Giang Nhiên, anh câm rồi à?"

Tình huống này nằm ngoài dự đoán của những người đến xem cảnh náo nhiệt.

Một người dì trong thôn bất ngờ lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?"

"Thanh niên trí thức Tống, anh không phải nói Giang Nhiên bắt nạt thanh niên tri thức Nguyễn sao? Nhưng bây giờ xem ra thì dường như Giang Nhiên cũng không có bắt nạt ai hết vậy.”

Nguyễn Niệm Niệm liền hung hăng mắng Giang Nhiên, giống như Giang Nhiên đang bị bắt nạt vậy.

Từ khi Nguyễn Niệm Niệm rời đi vào ngày hôm qua, Tống Từ Minh vẫn luôn cho rằng Nguyễn Niệm Niệm yêu anh ta như vậy, không thích anh ta là không thể được, và anh ta cho rằng Giang Nhiên nhất định là đang uy hϊếp cô, cho nên mới khiến Nguyễn Niệm Niệm đã nói với anh ta những lời đó, điều đó chính là không cho anh ta tự mình biểu quyết.

Nhưng tình hình hiện tại có vẻ khác với những gì anh ta tưởng tượng.

chuyện gì đang xảy ra thế?

Tống Từ Minh đột nhiên cảm thấy bất an: "Tiểu Niệm, hắn ta đang uy hϊếp em sao?"

"Người xấu nên vào tù."

Nguyễn Niệm Niệm bỗng nhiên cười lạnh: "Im đi! Ai nói với anh là anh ta đang uy hϊếp tôi? Tống Từ Minh, não của anh không phải đã bị đội sản xuất lừa đá trúng rồi sao?”



"Còn nữa, chúng tôi sống chung thì có gì sai? Chúng tôi là vợ chồng. Nếu không sống cùng nhau thì sống ở đâu?”

Nguyễn Niệm Niệm liền vươn tay nắm lấy tay của Giang Nhiên: "Nếu mọi người tới đây xem náo nhiệt, vậy thì mọi người cũng tiện thể làm chứng cho chúng tôi. Tôi là Nguyễn Niệm Niệm và đồng chí Giang Nhiên, là tự nguyện kết hôn làm vợ chồng, và tạo thành một gia đình."

"Đây là giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi."

Tờ giấy đăng ký kết hôn trông giống như một tờ giấy chứng nhận màu đỏ được lấy ra, nó khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt, trong đó thì Tống Từ Minh là người bị sửng sốt nhiều nhất.

Một số ít người phản ứng lại bằng cách thấp giọng mà thì thầm.

Anh ta liền trợn mắt khó tin: "Tiểu Niệm, đây là giả phải không?"

"Nhất định là giả rồi."

Nguyễn Niệm Niệm liền trợn mắt, cũng không thèm để ý đến anh ta.

Tống Từ Minh đi về phía cô, sau đó vươn cánh tay kéo tay của Nguyễn Niệm Niệm, và hét lớn: “Hắn ta uy hϊếp em sao?”

Khi anh ta vẫn còn chưa chạm đến Nguyễn Niệm Niệm, thì người đang vẫn luôn bất động đã vội cử động rồi.

Thế là toàn bộ cơ thể của Tống Từ Minh liền rơi xuống đất như một con diều bị đứt dây.

Nguyễn Niệm Niệm đối với cú ném đột nhiên mà ra tay của Giang Nhiên bằng ánh nhìn có chút kinh ngạc.

Thế nhưng Giang Nhiên lại không nhìn anh ta mà lại nhìn thôn dân đang đi tới.