Hành động của Nguyễn Niệm Niệm rất khác người, khiến mọi người có cách nhìn không thiện cảm đối với các thanh niên tri thức khác. Vì vậy, người ở khu nhà tập thể của thanh niên tri thức cũng không quá thích cô.
Nguyễn Niệm Niệm chưa kịp bước vào phòng, đã nghe thấy tiếng nói nhỏ trong phòng: "Này cô nghĩ xem, cô ấy với người ở nhà họ Giang kia có thể thành không?"
"Thành cái gì mà thành, cô ấy chỉ em Giang Nhiên là thành phần bất hảo, cố y khi dễ người ta thôi, sau này sẽ quẳn anh ta đi."
"Đại tiểu thư lại tiếp tục theo đuổi thanh niên tri thức Tống, tôi nghĩ thanh niên tri thức Tống cũng bị cô làm phiền đến ngán ngẩm."
"Thann niên tri thức Tống cũng đã đính hôn còn chuẩn bị cưới đến nơi, nếu cô ấy lại đi phá hỏng hôn nhân của người khác, thì khu nhà tập thể của thanh niên tri thức của chúng ta sẽ mang tiếng xấu mất."
"Cô nói xem, chúng ta cũng thật đen đủi, gặp phải người như thế..."
Bất ngờ, có người trong phòng ho húng hắng vài tiếng, sau đó lúng túng nói: "Nguyễn Niệm Niệm, cô về rồi à?"
Lúc này, mọi người cũng quay đầu nhìn về phía cửa, mấy cặp mắt cũng nhìn nhau, xung quanh đều trở nên yên tĩnh
Chữ lúng túng viết ở trên mặt của mỗi người.
Bình tĩnh xem xét, nếu như giữa đồng nghiệp của cô xuất hiện một người mù quáng trong tình yêu giống như nguyên chủ như vậy, hơn nữa, còn là người ảnh hưởng đến bản thân, Nguyễn Niệm Niệm rất khó khắc chế bản thân không nảy sinh phiền chán.
Thế nên, bây giờ cô khá hiểu mấy người trong khu nhà tập thể của thanh niên trí thức, lập tức nói: “Mấy người nói chuyện mấy người, tôi tới thu dọn ít đồ.”
Nói xong thì cô vào phòng tìm giường của mình, thu dọn mọi thứ từ chăn đệm tới quần áo.
Mấy người bên trong nhà liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều có nghi ngờ rất lớn. Trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ.
Đây là Nguyễn Niệm Niệm sao?
Nếu dựa theo tính tình đại tiểu thư trước kia của Nguyễn Niệm Niệm, nghe thấy các cô nói những thứ này, không xốc nóc khu nhà tập thể của thanh niên trí thức cũng là tính tình đại tiểu thư rất tốt.
Trong một thời gian, mọi người không nói gì.
Đồng loạt nhìn một người hiền lành khác bên cạnh thanh niên trí thức, chọc cô, hạ thấp âm thanh: “Cậu hỏi xem cô tới làm gì?”
Gần như là dùng hơi thở nói.
Nhưng căn phòng này không lớn, cộng thêm không có người khác nói chuyện, cho dù là hơi thở, Nguyễn Niệm Niệm cũng nghe thấy, hơn nữa cô nghe rất rõ ràng.
Không ngẩng đầu: “Tôi muốn thu dọn đồ đạc, dọn đến ở cùng Giang Nhiên, sau này không ở nơi này nữa, thu dọn giường của tôi, sau này mấy người có thể để đồ đạc.”
m thanh của cô rất dịu dàng, trong giọng nói kèm theo một chút ấm áp.
Mọi người nhìn về phía Nguyễn Niệm Niệm, rõ ràng vẫn là người đó, nhưng nhìn sang, mặt của cô trắng sáng, dường như cả người có chỗ nào đó khác với lúc trước?
“Nguyễn Niệm Niệm, cô đang nói đùa phải không?”