Chương 11: Chuyển Đến Sống Cùng Giang Nhiên 2

Nguyễn Niệm Niệm cất những bộ quần áo cuối cùng vào một cái rương mây tre bằng gỗ, ngẩng đầu nhìn người thanh niên trí thức, lông mi chớp một cái: “Nói giỡn cái gì?”

“Cô thật sự muốn đi nhà Giang Nhiên sao? Tình hình nhà anh không quá tốt, công điểm bình thường đều giành được hạng thấp nhất, ngươi làm việc không nhanh, nếu hai ngươi kết hợp thành một, vậy…” Cuộc sống sẽ thế nào?

Nhưng không nói ra mấy chữ phía sau.

Nguyễn Niệm Niệm hơi sững sờ, nghe thấy nhắc nhở của người khác, cô mới nghĩ đến chuyện tác giả nhắc đến trong quyển sách này, trong nhà Giang Nhiên từ giàu chuyển nghèo, tình hình không tốt.

Mặc dù bây giờ nghèo, nhưng danh tiếng của nhà họ Giang thật ra không tính là tệ ở trong thôn, khi nhà họ Giang giàu có cũng là người tốt trong mười dặm tám thôn, bình thường giúp đỡ người khó khăn trong thôn một chút.

Nhưng công điểm là cố định, nhà họ Giang làm mệt nhất, lấy công điểm thấp nhất.

Nguyễn Niệm Niệm kết hợp nội dung trong sách, tìm kiếm sơ lược trong trí nhớ nguyên chủ.

“Nhà anh nghèo không ổn, nếu cô muốn gả cho anh, sau này, nói không chừng con của mấy người cũng chịu khổ theo.”

Nguyễn Niệm Niệm suy nghĩ một lúc, bối cảnh trong sách bây giờ là năm bảy ba, ở nông thôn ngoài nghèo thì không có gì khó khăn như vậy, đợi cô và Giang Nhiên có con còn không biết lúc nào, đợi con cái trưởng thành, thì phải giải quyết chuyện nhà họ Giang sớm.

Cô không lo lắng chuyện này, cô quay về phía những người khác cười cười: “Không có chuyện gì, tôi đã nghĩ kỹ rồi.”

Vừa nói cô vừa kéo rương mây tre đi ra ngoài: “Chăn đệm thì lát nữa tôi lại đến lấy.”

Cô vừa đi ra ngoài.



m thanh phía sau người ở trong phòng lớn hơn chút.

“Cô nghĩ như thế nào? Thật đúng là từ bỏ thanh niên trí thức Tống đi ở với Giang Nhiên sao?”

“Ngày hôm kia cô còn yêu đến muốn chết muốn sống với thanh niên trí thức Tống, ngày hôm qua lại leo lên giường của Giang Nhiên, hôm nay còn nói, dọn đi sống với Giang Nhiên, trong đầu của Nguyễn Niệm Niệm nghĩ làm là làm, tôi thấy không quá hai ngày lại tới quấn lấy thanh niên trí thức Tống.”

“Bây giờ thanh niên trí thức Tống đính hôn với con gái của bí thư, cô còn dám quấy rầy, sợ rằng trong đại đội sẽ sắp xếp cho cô công việc khó khăn nhất.”

Mấy thanh niên trí thức trong nhà thảo luận, bản thân các cô cũng không nói rõ ràng tâm trạng gì đối với Nguyễn Niệm Niệm.

Bỗng nhiên có người lên giọng: “Mấy người xem, nam thanh niên trí thức đi ra từ trong phòng là ai?”

“Tống Từ Minh!”

Là người này, mấy người cũng tham gia náo nhiệt quay đầu về phía ngoài cửa, một nam một nữ đứng đối diện trong sân.

Thật ra Nguyễn Niệm Niệm không nhận ra Tống Từ Minh, mặc dù cô có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng cô cũng có trí nhớ của mình, nhân vật trên TV đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô sững sờ trong nháy mắt, muốn tránh người đàn ông phía trước đang cản đường cô đi.

Cô trốn tránh, Tống Từ Minh cau mày.

“Nguyễn Niệm Niệm.”