Chương 1

Gần cuối năm, bầu trời xám xịt ảm đạm, không khí lạnh đi, như những cây kim nhọn châm vào da thịt, làm máu đông lại thành một lớp băng mỏng.

Ở các thành phố náo nhiệt phía Nam, trời chỉ lạnh đi một chút, cũng không có tuyết rơi.

Cuối năm là lúc Bộ công an bận rộn nhất, từ cục cảnh sát thành phố cho tới các đồn công an. Cảnh sát giao thông bận bịu bắt những người say rượu lái xe, cảnh sát hình sự thì vội vàng xử lý tổng kết các vụ án trong năm, còn phải làm theo chỉ thị cấp trên, tham gia vào cái phong trào "Xây dựng xã hội tốt đẹp" đi triệt phá bớt mấy động mại da^ʍ và các sòng bài bạc cá cược.

Thẩm Tầm ngồi trong xe cảnh sát, mở máy sưởi. Trong tay anh đang cầm một xấp hồ sơ lời khai nghi phạm.

Ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa trên mặt anh, vẽ ra một sống mũi cao thẳng và lông mày hơi xếch. Anh mím môi, khóe miệng ép chặt, mắt anh tập trung trên những trang A4.

Nghi phạm là người anh dẫn đội đi bắt về hôm qua..

Một đứa trẻ 15 tuổi bị tình nghi gϊếŧ một bạn học nữ cùng bàn.

Các báo cáo pháp y cho thấy thiếu niên gầy như cây tre miễu này đã thực hiện hành vi xâm hại tìиɧ ɖu͙© với thi thể. Trong hồ sơ thẩm vấn, thiếu niên cũng thừa nhận rất thẳng thắn: "Nó dậy thì sớm nên cao hơn tôi, nếu không gϊếŧ nó chết trước sao mà khống chế để hϊếp nó được?"

Chân mày Thẩm Tầm nhíu chặt, ngón tay niết trên những tờ A4 hằn lại dấu vết. Thiếu niên đó còn nói thêm: "Dù sao tôi cũng còn vị thành niên, cùng lắm thì bị quản giáo mấy năm thôi."

Thẩm Tầm thấp giọng mắng một câu "con mẹ nó", rồi ném tập hồ sơ lên ghế xe, lòng dâng lên một sự phẫn nộ không thể thốt ra.

Những năm gần đây, tội phạm vị thành niên có xu hướng gia tăng rất nhanh, năm nào anh cũng phải gặp vài ba vụ. Những đứa trẻ đó ỉ mình dưới tuổi trưởng thành, không bị truy cứu trách nhiệm hình sự nên gây ra những vụ án mạng nghiêm trọng cho người khác. Anh có thể bắt chúng, nhưng chẳng thể đưa ra tòa xét xử.

Ngồi ở vị trí Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố, loại vụ án do trẻ em thành niên gây ra thật sự không cần anh phải trực tiếp tự mình điều tra, nhưng nếu không có vụ án quan trọng nào khác, anh vẫn tự mình dẫn đội đi, cũng tự mình thẩm vấn nghi phạm.

Cũng chẳng thể hiểu đây là loại tâm lý gì.

Nhưng thiếu niên lần này anh bắt về, lại không rảnh để thẩm vấn.

Mấy cấp trên trong cục mỉm cười trao cho anh một cái "nhiệm vụ quan trọng" đó là quét động mại da^ʍ để củng cố trật tự xã hội, yên lòng người dân.

Phòng chống tệ nạn xã hội là sự kiện chính của cục cảnh sát vào mỗi dịp cuối năm. Năm nào cũng như năm nấy, cảnh sát khắp nơi lại gióng trống khua chiêng bắt một loạt các bọn du côn lưu manh ép riu, nhưng những con rắn ngọn nguồn chủ mưu của tội ác thì lại còn chẳng sờ được vào cái đuôi.

Thẩm Tầm làm cảnh sát đủ lâu để biết cái kiểu phô trương thế này là để cho ai xem, làm cho ai nhìn. Anh rất khinh thường những việc như thế, những năm trước nếu tránh được anh sẽ tránh không tham gia, nhưng năm nay anh bị chỉ thẳng tên, nên không thể thoái thác.

Cấp trên nói, nếu nhiệm vụ này thực hiện tốt, thành tích này trong báo cáo cuối năm sẽ như hoa dệt trên gấm. Vài năm nữa nếu được điều lên trên cũng là hợp lý.

Anh hiểu ý của cấp trên, vì thế dù trong lòng có xem thường, nhưng anh vẫn phải bằng mặt không bằng lòng mà mỉm cười.

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, nhưng không còn hứng thú đưa lên miệng.

"Mục tiêu" tối nay chính là một khu mười mấy điểm bán da^ʍ ở phía tây quận Kim Đạo.

Kim Đạo, tuy có chữ Kim nghĩa là vàng, nhưng lại là cái khu nghèo nhất thành phố.

Với sự chuyển đổi kinh tế, các nhà máy thuộc sở hữu nhà nước ở quận Kim Đạo lần lượt đóng cửa. Những nhà máy bị bỏ hoang trông như những ngọn núi ma quái, đã trở thành thành trì của nhiều bọn tội phạm.

Hầu hết những công nhân bị thất nghiệp sau khi nhà máy đóng cửa đều có trình độ văn hóa thấp và thiếu kinh nghiệm. Làm mãi một công việc thành quen, họ tham lam và lười biếng, rất khó để kiếm một công việc mới.

Phần phía tây của thành phố thật sự quá tệ, thay đổi kinh tế rất khó khăn. Suốt nhiều năm liền không có một kế hoạch xây dựng đô thị nào cho nó. Sau năm năm, phía Tây quận Kim Đạo chỉ còn lại các khu ổ chuột, càng ngày càng nghèo. Những người khá giả hơn đã chuyển đến Hồng Chiếu, quận Cẩm hay một số quận có điều kiện sống và làm việc tốt hơn. Còn lại hầu hết là những người dưới đáy xã hội, không thể thoát nghèo.

Nghèo đói dẫn đến phạm tội, khu đèn đỏ của quận Kim Đạo chiếm hết 80% danh sách hang ổ mại da^ʍ của cả thành phố.

Hầu hết những người nhập cư làm việc trong các thành phố đều thuê nhà ở quận Kim Đạo. Nhà tập thể giá rẻ, nhà thuê ngắn hạn, nhà khách có thể được tìm thấy bất cứ chỗ nào trên những con hẻm nhỏ và bẩn thỉu.

Cùng "đồng cam cộng khổ" với những cô gái bán hoa là những phòng trọ với cái tên gọi lố bịch: "Phòng trọ mười nhân dân tệ", chỉ tốn tối thiểu mười tệ một đêm, không có tối đa, còn được phục vụ bữa sáng.

Mỗi đêm, "phòng trọ mười nhân dân tệ" san sát nhau mở cửa. Những công nhân mặt mày lem luốc, cả người mồ hôi ôm ấp những cô gái trang điểm thật đậm, sực nức mùi nước hoa rẻ tiền mà vào những phòng trọ đó, hoàn thành một giao dịch buôn bán thân thể.

Rất dễ để bắt những tội phạm như thế này, nhưng văn phòng thành phố dĩ nhiên xào nấu thành tích dễ như bỡn đó thành một chiến công lẫy lừng, rồi các phương tiện truyền thông rầm rộ ca ngợi năng lực làm việc của công an nói riêng và nhà nước nói chung.

Thần Tấn mở cửa bước ra, dựa người lên xe châm điếu thuốc, khói trắng hòa vào màn đêm, để lại một đốm lửa lập lòe trong đêm khuya.

Anh ngây người nhìn đường phố ồn ào trước mặt, khóe môi cong thành một nụ cười chua chát.

Mười lăm phút trước, các điều tra viên hình sự của anh mặc thường phục lẻn vào một nhà khách theo tin "tình báo". Mục tiêu là tóm gọn 30 cặp mua bán da^ʍ trong nhà khách này.

Vẫn hành động như mọi lần, không có gì khác biệt.

Rít xong điếu thuốc, anh ném tàn thuốc xuống đất, nghiền chân dập lửa. Nhìn đồng hồ, anh nghĩ các đội viên giờ này đã phải xong việc rồi chứ.

Đúng lúc đó, điện thoại di động trong xe đột nhiên vang lên.

Anh vừa nhấc máy, Tiểu Bạch đã hét to trong điện thoại: "Anh Tầm, anh Khang bị một thằng nhãi đánh hạ đo ván rồi!"

Thẩm Tầm cau mày, anh hơi ngạc nhiên, nhưng lại không hoảng hốt. Anh đưa tay sửa lại cổ áo, thấp giọng hỏi: "Các cậu đang ở đâu?"

Tiểu Bạch báo tên của nhà khách, lọt chung vào ống nghe với cái tên "Dạ Lai Hương" là một loạt tiếng khóc và la mắng của phụ nữ, và tiếng đàn ông chửi rủa bằng phương ngữ địa phương nghe khá buồn cười.

Thẩm Tầm cúp điện thoại, khóa xe và đi về phía con hẻm gắn lập lòe những biển neon quảng cáo đủ mọi sắc màu.

Tiểu Bạch là "đệ tử" anh tự mình hướng dẫn. Cậu ta cũng khá thông minh và có nhiều ý tưởng đột phá, nhưng tính cách lại hấp tấp và nóng nảy, không đáng tin cậy. Nhưng anh Khang lại là trụ cột của đội điều tra tội phạm. Anh được chuyển từ cảnh sát đặc nhiệm về làm cảnh sát hình sự, khả năng bắn súng và chiến đấu rất tốt.

Thẩm Tầm rất tò mò. Loại khách làng chơi nào lại có thể hạ đo ván được một "cựu" cảnh sát đặc nhiệm như thế.

Trước cửa Dạ Lai Hương vô cùng ồn ào, gần như tất cả cư dân sống gần đó đều đổ ra dòm ngó. Nhà khách giá rẻ vốn đã nhỏ, giờ còn ngồi xổm một hàng khách làng chơi và gái bán da^ʍ, lại càng trở nên chật chội náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Thẩm Tầm phải vạch ra một loạt những người hiếu kỳ đến xem và chửi rủa để tìm đường vào, vừa đẩy cửa kính nhà khách đã thấy Tiểu Bạch vội vã từ trên lầu chạy xuống hét lên: "Anh Tầm, tụi em đè nó lại rồi, mẹ kiếp nó còn dám giả dạng làm quân nhân nữa cơ! "

Tiểu Bạch vừa dứt câu, tất cả các khách làng chơi đều đồng loạt ngước đầu, vẻ hả hê khi thấy người khác gặp sự cố không hề che giấu trong đáy mắt.

Thẩm Tầm cười lạnh, vẫy tay với Tiểu Bạch một cái rồi đi thẳng lên tầng hai.

Hành lang tầng hai, anh Khang đang cưỡi lên một nam thanh niên, bẻ ngoặc tay của người đó ra phía sau, miệng mắng: "Mày dám quật ngã tao à? Mẹ nó mày có ngon quật lại lần nữa coi?"

Thẩm Tầm đến gần, không thể không phì cười. Rõ ràng anh Khang chẳng thể khống chế cái tên giả danh quân nhân này bằng chính sức của mình. Có thêm hai người nữa đang phụ đè chặt hai bên đùi của nam thanh niên này không cho cậu ta nhúc nhích. Nếu không có trợ giúp, anh Khang chắc là phải đo đất thêm một lần nữa.

Cậu quân nhân giả mạo nằm sấp trên mặt đất, vẫn còn đang cố gắng giãy giụa. Thẩm Tầm không buồn nhìn mặt cậu, chỉ đá vào chân cậu một cái, hỏi Tiểu Bạch: "Tình hình là thế nào đây?"

Anh Khang lau mồ hôi, trả lời: "Nó nói nó là cựu quân nhân, được phân đến công tác tại đồn công an Thượng Phó, hôm nay vừa đến thành phố này, ghé nhà khách nghỉ chân, ngày mai đi báo danh. Mẹ nó! Đã giả làm quân nhân còn giả làm cảnh sát trước mặt tôi luôn!"

Lúc anh Khang mắng, cậu quân nhân giả vùng vẫy một cách tuyệt vọng, trong khoang miệng bịt kín phát ra những âm thanh mơ hồ. Không biết tại sao, Thẩm Tầm luôn cảm thấy rằng cậu đang khóc lóc nói: Không phải như vậy!

Anh lặng lẽ đi một vòng xung quanh cậu thanh niên này, quan sát cậu ta từ trên xuống,nhưng cậu đột nhiên ngẩng đầu lên trừng mắt giận dữ nhìn lại anh.

Anh hơi ngạc nhiên, rồi lùi lại một bước và ngồi xổm xuống.

Cậu quân nhân giả mạo có gương mặt thanh tú, tuổi không lớn nhưng trong mắt lại ánh lên những tia nhìn nguy hiểm. Miệng cậu bị nhét một chiếc găng tay dơ bẩn, không thể nói gì, nom như một con sói con cực kỳ giận dữ và bất lực.

Thẩm Tầm lia mắt xuống, nhìn bộ quần áo ngủ màu xanh đậm có mấy họa tiết buồn cười trên người cậu, không khỏi bật cười.

Sói con càng thêm bất mãn, cậu thở phì phì giãy giụa, suýt nữa đã lật được anh Khang và hai người khác đang ôm chân mình lên.

Anh Khang phải dùng hết sức mình để kiềm cậu ta lại, miệng tranh thủ mắng: "Lại còn chưa chịu nói thật?"

Thẩm Tầm đứng dậy, vẫy Tiểu Bạch lại hỏi: "Thế còn cô gái cậu ta mua da^ʍ đâu?"

Nghe vậy sói con ngẩng người, Thẩm Tầm liếc thấy hai má cậu tự nhiên đỏ lên, và sự tức giận trong mắt càng trở nên dữ dội.

Tiểu Bạch nói: "Không tìm được ạ."

"Không tìm được?" Thẩm Tầm trừng mắt, vừa định hỏi "Không tìm được mà đã đóng dấu cậu ta là khách làng chơi?" thì nghe Tiểu Bạch nói, "Anh Thẩm, lúc tụi em ập vào phòng không thấy đối tượng bán da^ʍ. Chúng em định khống chế nó nhưng ngờ đâu nó phản kháng rất mạnh. Lúc áp giải người xuống chủ nhà khách bảo ở đây toàn khách quen thôi, tất cả đều tới để "làm chuyện đó", vậy mà nó sống chết không chịu nhận, chỉ nói ở trọ lại một đêm. Trong phòng ngủ nó tụi em tìm được quân trang, thì nó nói nó là bộ đội xuất ngũ, nhưng em thấy chẳng giống tẹo nào."

"Bộ đội cái đách quần!" Anh Khang chửi một câu. "Bộ đội giả mạo tao bắt được bao nhiêu thằng rồi, đứa nào cũng ngụy biện! Bộ quân trang mày mua trên Taobao chứ gì, còn không tự nhìn lại mình? Sửa soạn một chút thì thành lính ngay à? "

Anh Khang mắng không chưa đã, anh ta chặt thêm một cú vào gáy con sói nhỏ, ép cậu ta chặt xuống sàn nhà, tiếp tục la mắng: "Đã thế còn dám giả vờ làm cảnh sát trước mặt cảnh sát, còn bảo giải ngũ được phân vào đồn công an? Thời đại nào rồi? Giờ xuất ngũ còn được chuyển sang bộ phận khác à?"

Thẩm Tầm không nói gì, anh ngồi xổm xuống trước mặt con sói nhỏ một lần nữa, nắm cằm cậu ngước lên.

Gương mặt sói con đã đỏ ửng, đôi mắt còn đang ầng ậng một lớp mỏng nước mắt.

Không biết do quá giận hay do xấu hổ nữa.

Thẩm Tầm cười.

Giờ đúng là bộ đội xuất ngũ sẽ không bao giờ được phân qua cơ quan khác, quân đội không phải làm từ thiện. Có rất nhiều binh sĩ giải ngũ hằng năm. Nếu ai cũng được phân đến làm cảnh sát thì đồn cảnh sát trên khắp đất nước sẽ nổ tung mất.

Có thể thấy rằng sói nhỏ đang nói dối.

Nhưng lúc Thẩm Tầm nhìn vào đôi mắt đầy giận dữ của cậu thiếu niên, anh cảm thấy cậu không giống như một kẻ nói dối, cậu giống như một đứa trẻ tức giận vì bị nghi oan hơn.

Anh ta vỗ nhẹ vào mặt cậu , rồi rút

găng tay ra khỏi miệng cậu ra. Nào ngờ đâu anh còn chưa kịp nói gì, con sói nhỏ đã ngay lập tức hét lên: "TᏂασ con mẹ!"

Thẩm Tầm:......

Tiểu Bạch lục soát trong phòng ra được một cái balo trong đó có tiền mặt và giấy tờ tùy thân, cậu ta rút

chứng minh thư ra ngó nghiêng một hồi, rồi xuýt xoa, "Chứng minh thư làm giả cũng tinh vi nhỉ, mày tên Lạc Nhiên à?"

"Là Nhạc Nhiên đồ mù chữ!" Sói con phẫn nộ rống lên.

Thẩm tầm cười rộ lên một tràng.

Tiểu Bạch lại lôi ra mấy giấy tờ săm soi, rồi đưa cho một đội viên khác, nói: "Vẫn chỉ là chứng minh giả thôi!"

5 phút lúc sau, Thẩm Tầm xác định vị khách làng chơi này chính xác gọi là Nhạc Nhiên, là Nhạc, không phải Lạc.

Anh giấy tờ cầm xuất ngũ giơ giơ trước mặt Nhạc Nhiên, "Thật là quân nhân à?"

Nhạc Nhiên căm giận nhìn anh "Tôi gia nhập quân đội năm 16 tuổi ở trong quân đội 4 năm. Tôi xuất ngũ tuần trước. Không tin anh tự mình điều tra bên quân đội đi!"

Thầm nhìn khuôn mặt cậu thanh niên trẻ đang hiện lên những biểu cảm cực kỳ sống động vì nóng giận, cảm thấy rất hứng thú. Anh cười: "Được rồi,cậu nói cậu được phân đến đồn cảnh sát Thượng Phó, sao tôi không thấy thư giới thiệu vậy?"

Mặt Nhạc Nhiên lại đỏ lên, phải mất một lúc lâu cậu mới cụp mắt xuống, nói: "Tôi ném đi mất rồi."

"Chết tiệt! Mày sống chết vẫn không chịu nói thật phải không?" Anh Khang lại đập một cái sau gáy cậu, nhưng lần này cậu giãy giụa rất mạnh, thành công thoát khỏi sự chế ngự của ba cảnh sát, đứng thẳng dậy.

Một thành viên trong đội nhanh chóng giương súng lục vào cậu.

Thẩm Tầm vẫn không chút hoang mang phất tay, nở một một nụ cười trên khóe miệng. Anh nhìn Nhạc Nhiên nói, "Tôi sẽ gọi cho đồn cảnh sát Thượng Phó ngay bây giờ để xác nhận. Cậu Không phản đối chứ?"

Nhạc Nhiên gật đầu không do dự.

Thẩm Tầm nhìn cậu, đuôi mày anh hơi nhướng lên.

Nhạc Nhiên cao khoảng một mét tám, bộ quần áo ngủ rộng thùng thình trên người làm cậu trông có vẻ khá nhỏ con. Nhưng cơ thể dưới lớp vải chắc chắn không gầy yếu, nếu không sao có thể đánh hạ anh Khang và hai cảnh sát hình sự cao to khác nữa.

Thẩm Tầm bình tĩnh quan sát, thậm chí anh còn bị bản tính của đàn ông chi phối, lia mắt đến nơi giữa hai chân cậu.

Đồ ngủ rộng thùng thình, báo hại anh chẳng thấy được gì.

(ok bản tính đàn ông =]]]]]] )

Trời đã khuya, trực ở đồn cảnh sát Thượng Phó chỉ có một cảnh sát nhỏ vừa mới làm việc được sáu tháng. Cậu ta không biết gì về tình hình nhân sự ở đồn. Tiểu Bạch hỏi mấy lần cậu ta cũng chỉ biết ú ớ.

Khuôn mặt của Nhạc Nhiên đã khó coi đến cực điểm, vừa định mở miệng biện hộ cho mình, Thẩm Tầm đã cười với cậu, thì thầm nói: "Đừng nóng vội."

Còn anh Khang thì mặt nhăn mày nhó.

Sau khi Tiểu Bạch cúp điện thoại, Thẩm Tầm bước sang một bên tự mình gọi điện thoại, cuối cùng cũng xác nhận rằng Sở cảnh sát Thượng Phó thực sự đã nhận vào một quân nhân xuất ngũ, họ Nhạc tên Nhiên, còn chưa báo danh.

Hóa ra là hiểu lầm

Tội danh "khách làng chơi" được rửa sạch, Nhạc Nhiên ngay lập tức bình tĩnh lại, không ồn ào cũng không trách cứ, cậu quay vào phòng thu dọn lại hành lý, Thẩm Tầm trong nháy mắt còn thấy hốc mắt cậu ửng đỏ.

Đội trưởng Đội Điều tra Tội phạm già dặn trải đời đột nhiên cảm thấy bối rối. Anh cũng bất ngờ con sói nhỏ hung hăng này lại đột nhiên lại ỉu xìu như vậy. Anh muốn nói gì đó, nhưng cậu quay lưng lại với anh, gấp cái chăn cũ mèm ở nhà khách thành một khối vuông vức.

Thói quen và kỹ thuật này, chắc chắn là quân nhân không sai đi đâu được rồi.

Gấp xong chăn Nhạc Nhiên mới nhớ khoác áo khoác lên bộ quần áo ngủ ngộ nghĩnh của mình.

Ra khỏi Dạ Lai Hương, anh Khang và những người khác đã áp giải những người mua bán da^ʍ về đồn cảnh sát, còn Thẩm Tầm thì chẳng biết làm sao. lại đề nghị chở Nhạc Nhiên đến đồn cảnh sát Thượng Phó.

Trên đường, Nhạc Nhiên im lặng không nói một câu, cũng không quay lại nói "cảm ơn" khi ra khỏi xe.

Đúng là cậu cũng không cần phải cảm ơn anh.

Thẩm Tầm bất đắc dĩ mà giật nhẹ khóe miệng, và ngay khi đạp ga lái xe đi, những suy nghĩ không trong sáng lắm của anh cũng biến mất theo trong màn đêm.

Anh ấy đã qua cái tuổi chỉ nhìn thấy một người tim đã đập thình thịch, một cậu trai trẻ 20 tuổi làm anh thấy "thú vị" cũng là quá xa xỉ với anh.

Cậu trai trẻ không cảm kích, anh cũng nên quên ngay cậu.

Chiến dịch quét tệ nạn xã hội diễn ra rất suôn sẻ. Toàn tỉnh cuối năm được khen ngợi rất nhiều. Thẩm Tầm đại diện cho cục cảnh sát thành phố, ẵm về một đống giải thưởng. Phó giám đốc phụ trách điều tra tội phạm vỗ vỗ lưng anh, hứa sẽ đẩy anh lên làm trong công an tỉnh trong khoảng hai năm nữa.

Anh cười, nói cảm ơn nhưng cũng không quá trông chờ.

Đầu năm mới, cục cảnh sát đặc nhiệm thành phố mở một đợt tuyển người.

Trong mấy ngày tuyển dụng, cục cảnh sát đặc nhiệm thành phố đặc biệt sôi động. Một ngày nọ, Thẩm Tầm ghé đội đặc nhiệm, anh nhìn thấy một bóng dáng khá quen mắt trong bãi đỗ xe, nhưng người thanh niên đi quá nhanh, anh còn chưa kịp nhìn kỹ.

Đến bữa trưa cùng ăn cơm, Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm Chu Húc Đông hớn hở khoe vừa tuyển vào đội được một hạt giống tốt, là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, chỉ mới 20 tuổi, tương lai rất xán lạn.

Thẩm Tầm chống tay lên má, nhớ đến chuyện cuối đông năm ngoái Nhạc Nhiên bị nhầm thành khách làng chơi, thuận miệng hỏi: "Tuyển được từ trong dân à?"

"Trong dân làm gì có nhân tài ưu tú như thế?" Chu Húc Đông gắp một miếng thịt chiên muối lên, tự hào nói: "Từ bên cảnh sát qua đó."

"Ồ?" Mắt Thẩm Tầm nheo lại. "Đồn cảnh sát chi nhánh nào thế?"

Chu Húc Đông nhai thịt đến dầu mỡ dính đầy miệng, và vui vẻ nói: "Đồn cảnh sát Thượng Phó!"

./.