Chương 15

Điều kiện trong căn phòng quá khủng khϊếp, khi được mang ra khỏi căn phòng đó hơi thở đứa trẻ chỉ còn thoi thóp, nó được mang tới bệnh viện.

Hàng xóm nói ngày hôm đó lúc về nhà Hoắc Phi Phi cũng bị đưa lên đồn cảnh sát, vì sinh con ngoài giá thú nên Hoắc Hi Trần không có giấy tờ chứng minh quan hệ thân thuộc. Cảnh sát đã nghiêm khắc giáo huấn bà ấy một trận, thấy thái độ bà ấy thành khẩn, lại nghe hàng xóm nói chưa từng thấy bà ấy đánh trẻ con, cũng chỉ có thể để bà ấy mang đứa trẻ về nhà.

Tuy nhiên, sau đó, người dân trong cộng đồng sẽ thường xuyên đến thăm, bà con hàng xóm cũng chú ý hơn, hai ba ngày không thấy đứa trẻ thì sẽ tìm nhiều lý do khác nhau để đến thăm. Họ phát hiện ra rằng Hoắc Phi Phi, đúng như những người hàng xóm nói, không bao giờ đánh đập trẻ con.

Lần đó, đại khái chắc là vô ý.

Khi đó, người dân nhận thức còn yếu kém về bạo lực gia đình, họ không biết rằng ngược đãi tinh thần, đối xử thờ ơ cũng là một loại bạo lực gia đình.

Khi tâm trạng vui vẻ, hàng xóm sẽ thấy bà ấy ôm con ra sân, luôn cười dỗ dành, vừa kể chuyện vừa đưa album ảnh cho cậu bé xem.

Nhưng phần nhiều thời gian, bà ấy và đứa trẻ sẽ không ra khỏi cửa, bên trong căn nhà luôn yên ắng tĩnh mịch.

Bởi vì nó quá yên tĩnh, nó không giống như một gia đình có trẻ con ba, bốn tuổi một chút nào ...

Có thể nói, một nửa lý do khiến Khúc Tư Ân quyết định nhận nuôi Hoắc Hi Trần là đây.

Mọi người đều thông cảm, Hoắc Hi Trần mười một tuổi gầy gò, xanh xao yếu ớt do suy dinh dưỡng lâu ngày, nhưng đôi mắt đen láy sáng ngời, đường nét tuấn tú, ít nói, không ồn ào, hầu như không có khuyết điểm ngoại trừ thỉnh thoảng bướng bỉnh.

Khi bị đôi mắt đen trong veo ấy nhìn chằm chằm, người khác khó lòng mà từ chối một cách phũ phàng, nhất là khi nghĩ đến tất cả những gì cậu ấy đã gặp phải.

Điều duy nhất cậu muốn là có một người cha, cuối cùng Khúc Tư Ân cũng đã nhận cậu.

Nhưng rõ ràng, một quyết định không có nghĩa là cả đời, nuôi con cũng không phải là nuôi thú cưng.

Ông ta biết Hoắc Hi Trần ám ảnh hai chữ cha ruột, nhưng không hiểu tại sao cậu ấy luôn từ chối những người bạn gái mà ông ta từng qua lại, có lẽ cậu không muốn ông ta yêu lần nữa, hoặc đó chỉ là sự nổi loạn đơn thuần.

Có lẽ trong nhận thức của cậu, ông ta là cha của mình thì không nên ở với những người phụ nữ khác nữa, vì sợ rằng ông ta sẽ phân tâm không còn yêu thương và bỏ qua mình.

Những lời của Khương Vị Tranh vẫn còn hữu dụng, mấy ngày nay ông ta ngẫm nghĩ kĩ càng chuyện này, nghĩ rằng có lẽ cậu vì để ý tới cha mình mới chạy đi tiếp cận cô ấy, cơn giận trong lòng cũng tan đi một nửa.

“Cho nên việc thằng bé chạy đến tiếp cận em, tôi cũng có một phần trách nhiệm, tôi vẫn như cũ thay nó xin lỗi em, thực ra bản tính nó không xấu, việc này về tình cảm có thể tha thứ được. Tôi đi làm xét nghiệm ADN, chỉ muốn nó biết rằng, ban đầu tôi mang nó về nhà không phải vì trách nhiệm quan hệ cha con bất đắc dĩ phải làm, mà chỉ là tôi muốn mang nó về thôi, tôi chỉ không ngờ sau khi nó biết thì phản ứng lại mạnh như vậy... ”

Khương Vị Tranh trong điện thoại một mực im lặng.

Cô đang đứng ở ven đường cách quán ăn không xa, một bên là quán ăn ồn ào, một bên là đường thỉnh thoảng có xe qua lại.

Đối diện con đường có nhiều nhà cao tầng, khu rừng đô thị lạnh lẽo được đổ từ bê tông cốt thép, bởi ánh đèn sau mỗi ô cửa sổ tỏa ra mùi khói bụi, khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp như quê hương giữa thành phố rộng lớn và hiu quạnh này.

Nhưng không phải nhà nào cũng có người đợi bạn về.

Cô thở dài: "Nếu như lần trước ngài nói với tôi những điều này..."

Nếu sáng sớm biết chuyện này, sau khi Hoắc Hi Trần lại đến gặp cô, cô nhất định sẽ không để cậu rời đi một cách lạnh lùng như vậy, ít nhất cô sẽ nhẫn nại hơn.

Cô chợt nhớ đến lời cậu nói khi rời đi: “Nếu đã không thể đối xử tốt với tôi, vậy thì ban đầu đừng đối xử tốt.”

Khương Vị Tranh cúp máy, trong lòng cảm thấy hơi đau.

Cô gọi điện thoại cho Hoắc Hi Trần, bên kia không ai bắt máy, sau một hồi chuông thì ngắt.

Vì vậy, cô ấy đã chuyển sang WeChat, gửi tin văn bản: Tại sao khi nãy không đợi tôi đến mà đã đi?

--------Giờ cậu đi đâu rồi, có ở gần đây không?

--------Ăn tối chưa, có muốn qua đây cùng ăn không?

Cậu không trả lời, cô cứ nhìn vào hộp thoại, thậm chí hai chữ "đang gõ" cũng không hiện ra, chứng tỏ cậu hoàn toàn không mở tin nhắn.

Đồng nghiệp trong nhóm thiết kế ở đầu dây bên kia gọi cô quay lại tiếp tục ăn tối và nâng ly, cô ngồi lại. Một lúc sau, cô lại đột nhiên đứng dậy, nói với mấy người câu xin lỗi, tỏ ý có chút việc gấp, vội vàng rời đi.

Trong quá trình tìm người, trong đầu Khương Vị Tranh cứ bất chợt xuất hiện những lời cậu nói.

“Lúc nhỏ bị nhốt trong nhà, đèn hư mà mãi chưa sửa, tôi một mình cầm đèn pin ở trong phòng soi cả đêm---”

“Tôi vui quá, cứ muốn mình có một người chị. Như vầy thì dù là hồi nhỏ bị nhốt trong phòng, cũng có thể có người ở cùng tôi, chăm sóc tôi...”

“Cũng không phải… hoàn toàn gạt cô, thật ra cũng không phải gạt cô, tất cả đều là sự thật.”

-----

Cho nên, những lời nói đó cũng không phải nói dối để thu hút sự chú ý của cô, bởi vì quá khứ khó nói, cho nên lúc cô chất vấn không có cách nào giải thích.

Lúc đó, cậu ấy qua tìm cô là muốn nói hết tất cả sao?

Vậy mà cô lại đuổi cậu ấy đi.

Đêm đó, Khương Vị Tranh không tìm thấy cậu ấy.

Lúc về lại nhà cũ, cũng không thấy bóng dáng của cậu ngoài cửa.

Đợi đến thứ hai, cô gửi tin nhắn cho Khúc Tư Ân, hỏi cậu có đi học không.

Sau đó Khúc Tư Ân gọi tới, “Không có, sáng nay tôi có hỏi rồi, chủ nhiệm nói nó xin phép nghỉ.”

“Lớp Mười hai có thể xin nghỉ sao?”

“Là hoạt động của câu lạc bộ trong trường học, đội bóng rổ mà nó tham gia giành chức vô địch thành phố H nên sẽ đến thành phố S để tham dự giải đấu cấp tỉnh. Nói là chiều thứ Bảy sẽ xuất phát, có thể đi tầm một tuần, hoạt động của trường, được xin nghỉ phép.”

Khương Vị Tranh thở phào nhẹ nhõm, không biết là vui hay buồn.

Cái tên này, chắc là đã biết chuyện ngày thứ Bảy đi thi đấu từ sớm nên đến thứ Sáu mới cố tình “bỏ nhà ra đi”, không nghe điện thoại.

“Nhưng mà chủ nhiệm cũng nói nó đã xin vào ở kí túc xá, dự tính lúc thi đấu xong thì vào ở.” Hệ thống trường cấp hai và cấp ba của Hoắc Hi Trần đều có kí túc xá, chỉ là học sinh trong trường muốn vào ở hay không đều được.

Lúc trước còn nhỏ, ông ta muốn cậu sống trong trường, cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn vào đó. Bắt đầu cấp ba là không thể quản lý nổi rồi, đặc biệt là khi xảy ra chút chuyện ở một trường lúc trước, sau khi chuyển vào Lệ Uẩn, càng không tự nguyện sống tại trường.

Lần này cậu ấy đã chủ động xin sống trong trường, lại khiến ông ta cảm thấy rất khó chịu.

“Nếu... ý tôi là nếu ngài thấy không quá phiền phức, khi cậu ấy quay lại, tôi muốn cùng cậu ấy nói chuyện với tôi một lần.” Mặc dù Khúc Tư Ân không muốn thừa nhận, nhưng Hoắc Hi Trần trước mặt cô thật sự rất ngoan ngoãn.

Hơn nữa, trong nội tâm của ông ta, trước đây Hoắc Hi Trần đối với các bạn gái của mình rất chán ghét, nhưng lần này đối với Khương Vị Tranh lại có thái độ khác. Nếu theo đuổi thành công và thực sự ở bên Khương Vị Tranh, ít nhất lần này Hi Trần sẽ không nhảy ra gây rắc rối.

Khương Vị Tranh cũng muốn nói chuyện một lần với Hoắc Hi Trần, hứa hẹn cũng đã ấn định. Cô cứ tưởng phải chờ tới ngày cậu về thành phố H, không ngờ hôm sau công ty lại có một chuyến công tác, điếm đến là thành phố S.

Nhiệm vụ này ban đầu là của một nhà thiết kế cấp cao khác. Roton gặp sự cố với các mẫu mới ở một số cửa hàng thực ở thành phố S. Bộ phận tiếp thị đang làm việc, nhưng cần tạm thời cử một nhà thiết kế từ nhóm thiết kế.

Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng thực hiện vì công việc rất rời rạc và cần phải có sự phối hợp, nhà thiết kế cấp cao không thể xin nghỉ phép với lý do cơ thể. Chỉ còn lại một nhà thiết kế cao cấp Khương Vị Tranh trong nhóm này, ngoài ra còn có hai nhà thiết kế bình thường.

Trần Chinh cũng đủ năng lực, vốn dĩ muốn nhận nhiệm vụ này thay cho cô, nhưng Khương Vị Tranh lại do dự nói: "Vẫn là tôi đi vậy, nếu có vấn đề, tránh bị bộ phận tiếp thị tìm cớ quẳng trách nhiệm."

-----

Khương Vị Tranh đã không trở lại thành phố S hơn hai năm, không ngờ sẽ quay lại dưới dạng một chuyến công tác.

Cô đã từng có một thời gian học đại học thoải mái và hạnh phúc ở nơi này, cũng là lần đầu tiên ở thành phố này cô ấy thích một người .

Những tưởng cô sẽ cảm thấy sầu muộn khi quay lại đây một lần nữa, nhưng khi xe ô tô lướt qua con phố quen thuộc, tất cả những gì cô cảm thấy chỉ là hoài niệm về những năm tháng tươi đẹp.

Có lẽ mọi tâm huyết của cô dành cho Hà Ôn đã được dùng hết trong những tháng ngày theo đuổi anh ta, sau đó là một năm yêu đương không suôn sẻ và hài lòng, cũng không để lại cho cô phiền muộn và hồi ức đáng giá.

Những cửa hàng của Roton ở thành phố S đều đặt tại các trung tâm thương mại lớn, loạt quần áo nam này là một thương hiệu mới và nó cũng là một trong một số thương hiệu mới mà Roton đã phát triển trong những năm gần đây để mở rộng cơ sở khách hàng của mình. Các thương hiệu mới này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Phản hồi của các mẫu sản phẩm xuân hè trước sau khi ra mắt là tốt nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu.

Lần này, đội thiết kế của Khương Vị Tranh chịu trách nhiệm về các mẫu áo thu đông của nhãn hiệu mới này, nếu phản hồi của thị trường vẫn giống như trước thì có khả năng nhãn hiệu mới này sẽ bị thu hồi vào năm sau nên bộ phận tiếp thị rất lo lắng.

Ngày nay, thị trường cạnh tranh gay gắt, các công ty may mặc lớn mọc lên như măng sau mưa, muốn giữ vững vị trí dẫn đầu trong ngành này thì ngoài việc giữ vững thương hiệu đã có, cũng phải tiếp tục đổi mới để không bị đào thải.

Khương Vị Tranh đã chạy cùng những người trong bộ phận tiếp thị trong hai ngày, lần lượt đến từng cửa hàng , phần mà cô ấy chịu trách nhiệm một chút cũng không làm qua loa, tất cả đều được hoàn thành một cách tỉ mỉ.

Đến ngày thứ ba hoàn toàn là công việc tiếp theo của bộ phận tiếp thị, hôm nay Khương Vị Tranh không có việc gì, đồng nghiệp ở bộ phận tiếp thị hẹn cô đi ăn tối, sau đó rời khỏi khách sạn tiếp tục làm việc.

Cô ăn buffet sáng ở khách sạn một mình, trở về phòng thay bộ quần áo thoải mái hơn rồi đi ra ngoài.

Giữa tháng Mười cũng là mùa thoải mái nhất trong năm.

Cô không bắt taxi, quen đường quen xá cô bắt tàu điện ngầm ngồi rồi chuyển sang xe buýt đến sân vận động bóng rổ thành Tây.

Nhà thi đấu bóng rổ thành Tây nằm bên cạnh nhà thi đấu thành phố S. Đây là nhà thi đấu bóng rổ trong nhà và là địa điểm thi đấu bóng rổ lớn nhất ở thành phố S.

Trong tuần qua, giải bóng rổ các trường trung học cấp tỉnh được tổ chức tại đây, hai đội thi đấu trực tiếp, PK ra quán quân và á quân, tham dự giải đấu cấp quốc gia.

Vào lúc mười giờ sáng nay, có một trận đấu giữa đội bóng rổ của trường trung học Lệ Uẩn đến từ thành phố H và đội bóng rổ của trường trung học số một của thành phố này.

Đội bóng rổ của trường trung học số một hầu như năm nào cũng có thể lọt vào giải quốc gia, năm ngoái họ đã giành được kết quả thứ ba toàn quốc, ngược lại, trong những năm trước trường trung học Lệ Uẩn thậm chí còn không lọt vào giải của thành phố H.

Huấn luyện viên bóng rổ của trường trung học số một thành phố đã phân tích rằng, năm nay trung học Lệ Uẩn ngoài cầu thủ siêu sao từ trung học cơ sở lên lớp Mười Lê Tử Vọng, còn có thêm một chú ngựa ô Hoắc Hi Trần chuyển từ trường khác đến.

Hai người này, người thì là tay ném rổ thần kì kiếm ba điểm từ khống chế bóng và hậu vệ, người kia thì am hiểu bố trí cận chiến, dựa vào tốc độ đáng kinh ngạc và sự bùng nổ để đóng góp gần như tất cả các quả bắt bóng bật bảng và úp rổ.

Bởi vì có hai người này, thành tích đội bóng rổ của Lệ Uẩn đã thăng lên rất nhanh, nhưng đối với trường số một, ngoài hai người này ra, những tuyển thủ khác cũng không đáng để sợ hãi. Trong trận đấu này, chỉ cần họ chơi bình thường, họ sẽ thắng!

Tuy nhiên, điều họ không ngờ là trận đấu diễn ra vô cùng gay cấn.

Lần này Khương Vị Tranh tìm ra được đội hình rất nhanh, ngồi không xa khu vực nghỉ ngơi của Lệ Uẩn, đặc biệt chú ý xem trận đấu bên dưới.

Tất nhiên, cô vẫn không hiểu, cô chỉ có thể nhận ra từ vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và trạng thái chạy trên sân đấu của Hoắc Hi Trần rằng đây hẳn là một cuộc chiến khó khăn.

Tỷ số trận đấu diễn ra chặt chẽ, 20 VS 24, 33 VS 30, 45 VS 48, 56 VS 53... Điểm số của hai đội liên tục vượt lên.

Cô nhận thấy rằng mỗi khi số điểm trung học số một vượt quá Lệ Uẩn bốn hoặc năm điểm, Hoắc Hi Trần sẽ bước vào giai đoạn ghi điểm bùng nổ. Bây giờ trong số điểm 56 VS 53, gần bốn mươi điểm là điểm cá nhân của cậu ấy.

Huấn luyện viên của trung học số một hét lớn: “Cản thắng nhóc! Cản nhanh lên! Hai người lên một lúc! Không, ba người luôn!... Đệt, gì vậy trời, có phải người không vậy! Chạy cả nửa trận rồi mà thể lực vẫn còn!”

Tuy nhiên làm người ta bực nhất chính là điểm số của Lệ Uẩn lại vượt qua rồi, Hoắc Hi Trần rơi vào trạng thái chỉ phòng ngự chứ không tấn công, cậu chặn ở rổ, không dễ để đối thủ xuyên thủng lưới.

Đôi khi, cậu ấy lấy bóng khi đối phương đột phá, chuyền cho Lê Tử Vọng nhiều thủ thuật lạ mắt, người sẽ ngay lập tức thực hiện cú ném ba điểm, bách phát bách trúng.

Bởi vì sự hợp tác của hai người này, hầu như tất cả thành viên của trường trung học số một đều có cảm giác bị trêu chọc. Đặc biệt là một cầu thủ trước kia chuyên ghi bàn, sau một vài hiệp đấu qua lại đã bắt đầu cáu kỉnh và phạm lỗi nhiều lần.

Hoắc Hi Trần chú ý tới lỗi phạm của đối phương, lại có bóng rồi chuẩn bị tấn công, khóe môi nhếch mép cười nhạt nhìn đối phương: “Làm sao vậy, không phải là đội cấp tỉnh sao? Chỉ… có vậy thôi sao? "

Biểu cảm và lời nói quá khıêυ khí©h, đối thủ trực tiếp bùng nổ, phớt lờ lời huấn luyện viên ngăn không cho cậu ta lên rổ.

Trong nháy mắt, tiếng còi trọng tài vang lên, quả bóng rơi xuống, Hoắc Hi Trần mất trọng tâm, cổ tay đập vào vòng bóng.

Đối phương đã phạm quy đập tay, bị đuổi khỏi sân sau năm lần vi phạm, còn Hoắc Hi Trần cũng phải rời sân vì chấn thương tay và được thay thế bằng cầu thủ dự bị khác.

Huấn luyện viên của trường trung học số một thành phố nổi cơn tam bành, trực tiếp xin tạm nghỉ, sau đó quay đầu lại hét vào mặt cầu thủ: “Cậu làm cái gì vậy! Nói cậu đừng nông nổi rồi à! Tật cũ sao sửa mãi cũng không hết vậy! Nó cố tình chọc tức cậu, chính là để để cậu phạm lỗi!”

Vừa rồi nó chạy khắp sân như vậy, cho dù mạnh mẽ đến đâu, nó cũng đạt tới cực hạn rồi! Nó tính xuống sân nghỉ ngơi đó! Đây là cố tình kéo các cậu cùng đi nghỉ! "

Cầu thủ này là cầu thủ ghi bàn tốt nhất trong đội, đáng tiếc là bộ não của cậu ta hơi không dùng được.

Sau khoảng thời gian tạm ngưng, hai đội trên sân thi nhau nảy lửa, nhìn nhau từ xa, bầu không khí căng thẳng.

Khương Vị Tranh chú ý tới cánh tay của Hoắc Hi Trần, nhìn thấy cậu cau mày đứng dậy đi đến phòng chờ cùng bác sĩ của đội.

Cầu thủ bên trung học số một ra tay cũng không lưu tình, chỉ trong vài phút, nơi cổ tay phải của Hoắc Hi Trần đã bị bầm tím. Cậu ấy đang ngồi trên băng ghế dự bị và bác sĩ của đội đã xịt thuốc cho cậu sau đó cố định bằng băng, cho biết khớp hơi bị bong gân nên cậu ấy phải nghỉ thi đấu hôm nay.

Cậu nghe thấy những lời đó cũng chỉ gật gật đầu, không nói gì.

Tiếng bước chân từ lối vào phòng khách, cậu ngước mắt lên, điều đầu tiên đập vào mắt cậu là một đôi chân thon dài thẳng tắp.

Người khách mặc một chiếc áo sơ mi dài tay thắt lưng bằng lụa màu xanh nhạt, bên dưới là quần short denim và giày thể thao màu trắng. Chiếc áo sơ mi lụa khẽ đung đưa khi bước đi, càng làm nổi bật đôi chân trắng ngần, thon dài.

Chiếc áo sơ mi này là kiểu Khương Vị Tranh tự sửa lại sau khi mua, vạt trước chỉ tới phần đùi, nhưng vạt sau dài tới khuỷu chân, mặc lên trông gọn gàng thanh lịch, là kiểu dáng yêu thích của cô.

Hoắc Hi Trần chỉ liếc nhìn cô một cái rồi hạ tầm mắt, bình tĩnh như chưa nhìn thấy ai. Cậu đưa tay kéo chiếc dây buộc tóc trên trán xuống, tóc mái lòa xòa che mất nửa mắt.

Lúc bác sĩ của đội thu dọn đồ rời đi, liếc nhìn Khương Vị Tranh thêm vài lần, cảm thấy cô gái trước mặt này thật xinh đẹp khí chất tốt, chỉ là trước đây anh ta chưa từng gặp qua, chắc không phải là giáo viên trong trường.

Khi bước tới cửa, anh ta không khỏi quay đầu nhìn cô, quả nhiên ánh mắt sắc bén của Hoắc Hi Trần phóng tới, lập tức có chút ngại ngùng lui ra ngoài.

Hoắc Hi Trần thu lại ánh mắt cảnh cáo, cầm lấy nước khoáng bên cạnh muốn mở ra, quả nhiên cổ tay bị ảnh hưởng, cậu ta khẽ nhíu mày.

“Để tôi làm.” Khương Vị Tranh muốn mở chai nước trong tay cậu, lại bị cậu né tránh.

“Cô tới đây làm gì?” Thiếu niên cất tiếng, giọng điệu lạnh lùng.

Khương Vị Tranh ngồi xuống ghế dài trước mặt cậu: “Vừa vặn đi ngang qua, nên vào xem thi đấu.”

“Ngang qua” Cậu nhóc cười nhạo, “Từ thành phố H đi ngang qua thành phố S?”

“Tôi đến thành phố S công tác.”

“À, lại là do ông ta nói với cô tôi ở đây chứ gì.”

“Tôi lo lắng cho cậu.” Cô nhìn thấy cậu đang nhíu mày định dùng một tay mở nắp chai, không muốn để cô giúp, cô cảm thấy tức giận đến buồn cười, “Bữa trước lúc ở quán ăn, vì sao vừa thấy tôi thì cậu bỏ đi? Sau đó tôi gửi tin nhắn cho cậu, tới hôm nay cậu cũng chưa trả lời.”

Tay cậu dừng lại, cũng không phát ra âm thanh gì, cứng rắn mở nắp chai bằng bàn tay bị thương, sau đó ngẩng đầu nhấp một ngụm lớn.

Đường nét ở quai hàm và cổ của cậu ấy hiện lên khi cậu ấy ngẩng đầu lên uống nước, kéo dài ra một đường cong duyên dáng và mạnh mẽ, không biết có phải do uống quá nhanh không, cậu bị sặc, nước chảy xuống quai hàm, một đường chạy dài thẳng từ yết hầu, không chảy tới xương quai xanh.

Hoắc Hi Trần cúi đầu ho khan một tiếng, Khương Vị Tranh đứng dậy lấy khăn sạch đưa cho cậu, sau đó vỗ nhẹ vào lưng cậu.

Hoắc Hi Trần né tránh cánh tay cô, dùng sức ném chiếc khăn lông ra trước mặt, ngẩng đầu nhìn cô: “Dựa vào cái gì?”

Cô nhìn cậu, chờ đợi cậu tiếp tục nói.

“Dựa vào đâu mà cô muốn thờ ơ thì liền thờ ơ, muốn đối xử tốt với tôi liền đối xử tốt, không phải đã đuổi tôi đi rồi sao, vì sao còn muốn quản tôi?”

Trong mắt cậu hiện lên sự tức giận, một cảm xúc nào đó dường như vẫn chưa tan biến từ đêm đó đến giờ.

“Tiểu Trần, cậu nói lý lẽ một chút được không?” Khương Vị Tranh ngồi xổm trước mặt cậu, tầm mắt lập tức thấp hơn cậu một đoạn, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cậu, “Những chuyện lúc trước là tôi sai sao?”

“Đúng, đều là tôi sai, là tôi tự làm, vậy thì sao chứ, tôi cứ không nói lý lẽ, dù gì trong mắt cô tôi cũng phải người tốt đẹp gì, nói dối gạt cô, hư tình giả ý---”

“Vậy cậu đang tức giận gì hả?”

Giận gì hả? Đương nhiên là giận cái thái độ cô vô tình đuổi cậu đi á!

Dựa vào cái gì chứ! Cô muốn đối xử tốt với cậu thì lập tức đối xử tốt, muốn thu hồi là thu hồi!

Tới lời xin lỗi của cậu cũng không tử tế lắng nghe, thái độ lạnh nhạt chiếu lệ, chỉ muốn đuổi cậu đi ...

Càng nghĩ lại càng tức giận, càng nghĩ càng thấy oan ức. Hiện tại cậu không muốn nói ra, những lời lẽ dễ nghe, trước đây cậu có thể tùy ý nũng nịu giả bộ đáng thương với cô, đó là vì trong lòng cảm thấy đây cũng là thủ đoạn để đạt được mục đích.

Dù là sau đó tâm tư cậu có thay đổi, có một số cử chỉ và lời nói thật thật giả giả cậu cũng chưa từng trực tiếp đối diện nhìn nhận.

Nhưng lần này, cậu rõ ràng nhận ra mình rất muốn làm nũng với cô, lại càng muốn cô nhẹ nhàng dỗ dành.

Chuyện xấu hổ như vậy, mà trong lòng cậu còn đang tức giận, sao cậu có thể nói ra miệng được!

Khương Vị Tranh nhìn đôi mắt lập lòe ẩn hiện của cậu, bỗng có chút mềm lòng, tay đang định sờ tóc cậu, một âm thanh ồn ã từ cửa truyền đến. Trận đấu kết thúc, những cầu thủ khác về phòng nghỉ thay đồ.

Cô thu tay lại, không thấy được ánh mắt cậu dõi theo ngón tay mình.

Hoắc Hi Trần khó chịu liếc nhìn cánh cửa, chỉ một chút thôi, cô đã chạm vào...

“Chị gái xinh đẹp!” Là nam sinh lần trước nói chuyện với cô trong phòng bao nhà hàng thịt nướng lần trước - Lê Tử Vọng, cậu ta vui vẻ hào hứng bước tới trước, “Khi nãy trên sân bóng em thấy chị rồi, chị đến xem tụi em thi đấu hả? Tụi em thắng rồi! Hôm nay tụi em không còn thi trận nào nữa, giờ chuẩn bị đi ăn, hay là chị cùng đi chung nhé?”

“Có thể không?” Khương Vị Tranh lịch sự hỏi đối phương.

“Không thể!” Hoắc Hi Trần cướp lời.

Khương Vị Tranh ngạc nhiên nhìn cậu, Hoắc Hi Trần cố chấp tìm đường chết: “Không thể được, cô ấy tới đây công tác, bận lắm!”

“Vậy được thôi.” Lê Tử Vọng rõ ràng thất vọng, sau đó lại cười rộ lên, lấy điện thoại từ trong túi quần, “Vậy chị gái xinh đẹp, chúng ta thêm WeChat nhau được không? Đợi lát nữa chị xong việc, chúng ta lại hẹn nhau ăn cơm nha!”

“Không thể được!” Hoắc Hi Trần lườm mắt cảnh cáo đồng đội.

Dáng vẻ không khác gì mấy con thú lớn đang canh đồ ăn của mình.

Khương Vị Tranh thực sự không kìm lòng được, vươn tay đè lên mái tóc đen nổi bật của Hoắc Hi Trần: "Được rồi, tôi không quấy rầy mọi người nữa, tôi đi làm trước, mọi người ăn mừng vui vẻ nhé!"

Cô rời khỏi phòng nghỉ dưới ánh mắt sáng quắc chăm chú của mấy tên nhóc.

Sau khi cô đi, Hoắc Hi Trần đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc áo thun và khoác áo len, nói gì đó với huấn luyện viên rồi rời đi, cậu còn chưa kịp lau khô tóc.

Lê Tử Vọng nhìn dáng vẻ hấp tấp của cậu, trong lòng như có suy tư.

Khi nhận thấy có người theo dõi mình, là lúc Khương Vị Tranh đang uống trà chiều trong quán cà phê ở góc đường.

Cô vốn muốn hẹn Tô Đào, tiếc rằng chị ấy lại theo Tùng Mộ đến Nhật Bản, phải mấy ngày nữa mới về.

Sau lần đó, Tô Đào rất ít nói với cô về Tùng Mộ, Khương Vị Tranh cảm thấy, có một số chuyện nếu đã xảy ra thì đành chấp nhận, có giải thích thêm cũng không thể quay lại như ban đầu.

Hơn nữa, cô biết được rằng Tô Đào dường như không tái hôn với Tùng Mộ, giấy thỏa thuận ly hôn quả thực do người quản lý lén mang tới, nhưng nó cũng có hiệu lực thật sự.

Tính toán sai cũng đã sai rồi, nhưng hôn nhân đã ly hôn rồi, tái hôn lần nữa cũng không đơn giản, trước mắt là không thể qua được ải công ty.

Cô thấy uất nghẹn thay cho Tô Đào, nhưng cô rõ ràng không thể sống thay chị ấy được, điều duy nhất cô có thể làm cho chị ấy, chính là cho chị ấy biết, bất kì lúc nào chị ấy cần, chỉ cần gọi một cuộc, cô sẽ đến ngay lập tức.

Chàng trai trẻ đeo ba lô, ngồi ở ghế dài đối diện quán cà phê.

Xuyên qua bức tường kính, cậu có thể nhìn thấy từng cử động của cô, không biết cô đang nói chuyện điện thoại với ai, đã nói rất lâu.

Kế bên có một cậu nhóc con mang theo giỏ thú bông chào hàng với cậu, cậu lại không giống người khác xua đuổi nhóc kia, ngược lại còn ngoắc ngoắc tay, ý bảo nhóc kia tới gần: “Bạn nhỏ, có biết lao động trẻ em là phạm pháp không hả?”

Nhóc con: “...”

Nó trừng mắt nhìn Hoắc Hi Trần: “Chú! Không mua thì ngoắc tay làm gì hả! Vô vị! Khùng điên!”

“Ông chú” mười tám tuổi bị mắng vô vị, khùng điên cuối cùng cũng phải mua một con thú bông, chỉ là con gấu bông có chút ngốc nghếch, hung dữ có chút giống cô.

Cậu dự định lần sau cô còn thờ ơ lạnh lùng với mình, sẽ lấy con gấu ra để cô nhìn thấy dáng vẻ cô cô không khác gì con gấu bông này.

Sau khi nói chuyện như vậy vài phút để mua một con rối, khi cậu nhìn lại quán cà phê, phát hiện người đó đã không còn ở chỗ cũ. Cậu chớp chớp mắt, một lúc sau nhân viên phục vụ đi tới thu dọn ly cà phê.

Kiểu này thì không phải cô đi nhà vệ sinh, mà cô đã rời đi mất rồi.

Hoắc Hi Trần xách ba lô lên, cầm theo con gấu đi sang bên đường.

Điểm tiếp theo tại khu vực này là khu phố kinh doanh đi bộ của thành phố S. Ngay cả không phải ngày cuối tuần cũng rất đông người qua lại.

Hoắc Hi Trần vội vàng bước đi, giữa dòng người tấp nập, cậu muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy.

Khương Vị Tranh dừng lại trước cửa sổ của một cửa hàng, kính cửa sổ trong suốt phản chiếu bóng dáng cao gầy ở đối diện phố đi bộ, cô lấy điện thoại ra giả vờ chụp ảnh tự sướиɠ, chỉnh góc ngay mặt cậu rồi phóng to khuôn mặt ấy.

Biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia vừa đáng ghét vừa lạnh lùng, cậu không biết mình đã bị phát hiện, đôi mắt đen của cậu đang chăm chú nhìn về phía cô, cảm giác khó chịu trong đó gần như lộ ra.

Khương Vị Tranh thấy hơi khó hiểu, không rõ vì sao cậu lại đi theo mình, nhìn thấy cô là tức giận, vả lại đội bóng rổ không phải nói đi ăn sao?

Cô bước vào một cửa hàng, vừa giả vờ xem túi xách, vừa gọi điện thoại cho cậu.

Lần này, Hoắc Hi Trần nghe máy, chỉ là giọng nói truyền đến rất cứng rắn: “Sao?”

“Chiều nay cậu không thi đấu gì đúng không?”

“Làm gì, có chuyện thì nói thẳng!” Giọng điệu cố tình tỏ ra chán ghét cô.

“Là như vầy, chiều nay thật ra tôi cũng không có việc gì làm, cậu--- có muốn đi công viên giải trí thành phố S chơi không?”

“...”

Bên kia không nói gì.

Khương Vị Tranh hơi nghiêng đầu, đứng từ một góc tủ kính mà cậu không phát hiện được, im lặng chăm chú nhìn cậu.

Thiếu niên dường như có chút giật mình, sững sờ đứng ở nơi đó nhìn về phía cửa hàng tay cầm điện thoại di động, một lúc lâu sau mới nói: “Cô thật là ngây thơ, bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn đi công viên giải trí?

“Vậy cậu có đi không?”

“Đi…”