Chương 17: Nhà chúng ta còn có…
Đinh Hạo và Bạch Bân tới khu giáo dục bên kia, nhiều dặm được cố ý quy hoạch thành một khu vẫn duy trì kiến trúc trường học, không dám để hoang phế, lần lượt là vườn cây, một bên thư viện một bên là tòa nhà dạy học.
Thời tiết có chút lạnh, Đinh Hạo chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng ra khỏi cửa, lúc này đang nhét tay vào túi áo sưởi ấm. Bạch Bân nhíu mày, lần đầu tiên anh quên mang áo theo, cúi đầu hỏi Đinh Hạo gì đó, bị Đinh Hạo từ chối. Đang muốn nói tiếp, chợt nhìn thấy đối diện có người phất tay, còn nhiệt tình gọi tên bọn họ.
“Đây! Bạch!! Đinh Hạo! Đinh Hạo cậu còn nhớ tôi không? Đây này! Chỗ này, chỗ này!”
Trên đường cái phía đối diện có một anh chàng vóc dáng cao, một đầu tóc vàng nhiệt tình vẫy gọi Đinh Hạo, nếu không phải còn có xe, đã hận không thể chạy vội qua rồi.
Đinh Hạo nhìn một đầu tóc vàng rực rỡ, lập tức nhận ra, cũng vui vẻ vẫy vẫy tay về phía hắn: “A, Lý Hạ! Sao cậu cũng đến đây vậy?”
Đồng chí Lý Hạ, là hàng xóm của Đinh Hạo hồi còn đọc sách ở đại học Z. Anh chàng này cá tính đơn thuần, tươi cười dương quang sáng lạn, kế thừa ba mình một đầu tóc vàng cùng tính cách nhiệt tình sáng sủa, rất thật lòng với người khác. Anh chàng người lai đẹp trai ôm một túi lớn gì đó vội vã chạy tới, tùy ý đặt túi sang một bên, cho Đinh Hạo một cái ôm thật nhiệt tình: “Đinh Hạo! Tôi rất nhớ cậu!”
Đinh Hạo bị hắn ép xương cốt đều đâu, chưa kịp vươn tay đẩy, vị kia lại chủ động buông Đinh Hạo ra, tò mò nhìn Bạch Bân: “Bạch, anh lại tức giận à?”
Đinh Hạo vui vẻ: “Lý Hạ, vài năm không gặp, cậu còn học được nhìn sắc mặt người khác à?”
Lúc trước đã quên nói một câu, thần kinh của đồng chí Lý hạ khác hẳn người thường, đặc biệt kiên cường. Đây là một người hiếm hoi có thể phớt lờ áp suất thấp của Bạch Bân, chính mình chìm đắm trong thế giới của mình tự do ca hát.
Lý Hạ buông Đinh Hạo ra, cẩn thận đánh giá vẻ mặt Bạch Bân, ‘A’ một tiếng: “Tôi biết rồi!” Cậu chàng lập tức lại tươi cười sáng lạn, vươn hai tay đi về phía Bạch Bân: “Bạch! Anh đang ghen à! Chúng ta cũng…”
Bạch Bân đẩy đầu hắn không cho tới gần, trán nổi gân xanh: “Tôi không cần, cám ơn.” Anh nghĩ vài năm qua có lẽ đã khiến Lý Hạ học được chút nhẫn nại, nhưng hiện giờ xem ra định lực vẫn chưa đủ.
Đinh Hạo lắc lắc cánh tay, đi lên giải cứu Lý Hạ, anh chàng này vẫn chưa hiểu rõ tình trạng hiện tại, Bạch Bân tức giận như vậy vẫn còn cười, cậu đành phải ra tay: “Lý Hạ, sao cậu lại đến đây, sang năm cậu mới học nghiên cứu sinh đúng không?”
Lý Hạ từ nhỏ đã theo mẹ, trình độ tiếng Trung tốt hơn Lisa rất nhiều, ngữ khí đau thương giải thích cho Đinh Hạo: “Tôi tới cùng thầy Từ, thầy nói bên này cần trợ thủ. Tôi và vài đàn anh cùng nhau đến, thầy nói dù sao chúng tôi bảo vệ luận án không cần đi thực tập, đến nơi này rèn luyện tốt hơn nhiều.”
Hắn vừa giải thích Đinh Hạo liền nghe hiểu. Đồng chí Lý Hạ đang học năm tư, trường học đã phân cho danh ngạch giữ lại làm nghiên cứu sinh, vốn nên ở lại trường làm heo trải qua những ngày tháng sa đọa hạnh phúc, ngay cả bàn trò chơi cùng các phương tiện điện tử đều đã đặt sẵn, chưa kịp mở thùng ra liền bị thầy Từ bắt đi làm culi, cùng nhau đến đây giúp xây dựng chi nhánh trường.
Bạch Bân thúc đẩy xây dựng khu giáo dục, nguyên bản khi khu này thành lập thì thầy Từ đã nghỉ dạy, nay cố tình vượt mặt muốn mời thầy ở lại, thầy hy vọng có thể tận dụng hết khả năng vốn có của mình, trợ giúp xây dựng Tổ quốc, chết sống khuyên không được, đến khu giáo dục mới.
Bạch Bân bên kia còn có việc, Đinh Hạo bảo Lý Hạ dẫn cậu đi tìm thầy Từ trước, rồi giữa trưa cùng nhau ăn cơm. Lý Hạ vô cùng cao hứng: “Bạch, nhất định phải nhớ gọi chúng tôi nhé!”
Bạch Bân nhìn hắn, chần chừ, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Được.”
Lý Hạ sung sướиɠ vẫy tay chào tạm biệt Bạch Bân, nhìn Bạch Bân đi xa, còn bắc tay làm loa hét lên: “Trăm ngàn lần đừng quên nhé!”
Đinh Hạo chọc hắn: “Lý Hạ, thầy Từ bỏ đói cậu à? Không đến mức thèm như vậy chứ?”
Lý Hạ gãi gãi đầu, khó xử: “Cũng không phải bị đói, chủ yếu là lạnh.”
Đinh Hạo nghi hoặc, cậu nhớ lại một lượt những nhà hàng đặc sắc ở thành phố D, thật sự không nhớ ra nơi nào có thể khiến người ta ăn ra cảm giác ‘lạnh’, thật sự rất mới mẻ.
Thầy Từ gặp Đinh Hạo vô cùng cao hứng, vỗ vỗ vai cậu nhiệt tình trò chuyện: “Đinh Hạo à! Không tệ không tệ, thầy nghe Bạch Bân nói hết rồi, chuyện hạng mục con tới làm là thầy an tâm!”
Đinh hạo cũng hiểu được thân thiết của thầy Từ, dù sao cũng từng là giảng viên dạy dỗ cậu, không nói nhiều lời khách sáo, lập tức hỏi han vấn đề sức khỏe của ông. Năm đó Đinh Hạo giống như thư đồng của thầy Từ, cần cù vất vả thật thà làm tùy tùng khẩn cấp của ông bốn năm, mua cơm bưng nước, dặn dò uống thuốc đúng giờ, giờ nhắc lại cũng thấy buồn cười: “Thầy, năm đó con hầu hạ thầy, lúc về nhà đến nội con còn ghen tị, liên tiếp nói uổng công nuôi con!”
Thầy Từ cũng cười, ông cảm thấy Đinh Hạo là một đứa nhỏ thật tốt: “Tốt hơn nhiều, gần đây thầy còn thường ra ngoài một chút. Đúng rồi, Đinh Hạo trưa nay con có việc gì không? Đi ăn cơm với chúng ta nhé…”
Thầy Từ vẫn chưa nói xong, Lý Hạ cầm đầu mấy người kia cùng nhau ở bên cạnh khuyên nhủ: “Thầy, thầy à! Đừng, trưa nay chúng ta nên ăn đồ nóng chút!”
“Đúng vậy, Lý Hạ vừa bảo, giữa trưa có người mời chúng ta ăn cơm!”
Thầy Từ mất hứng: “Ta còn không mời được học trò mình một chút cơm sao?”
Đinh Hạo vẫn tò mò không biết thầy Từ dẫn bọn họ đi ăn cái gì, nghe thầy có chút tức giận, lập tức giảng hòa: “Thầy, con đi với thầy, nhưng chúng ta vẫn nên ăn đồ nóng đi? Sức khỏe thầy không tốt, ăn lạnh sẽ không thoải mái.”
Đinh Hạo quen dỗ người già, vừa mở miệng liền khiến thầy Từ nở nụ cười, ông xoa xoa đầu Đinh Hạo vui mừng: “Cũng là con có lòng, vậy trưa nay chúng ta đi ăn đồ nóng đi.” Lại quay đầu dặn Lý Hạ: “Con đi mở xe kia của chúng ta ra, đợi lát nữa còn đi chỗ cũ.”
Lý Hạ lết từng bước ra ngoài, mấy người trong phòng đều cúi đầu không nói lời nào.
Đinh Hạo gọi điện thoại cho Bạch Bân, nói sơ qua tình hình. Bạch Bân cũng biết thầy Từ có suy nghĩ của riêng mình, mạo muội quấy nhiễu sẽ chỉ làm ông già cố chấp này tức giận, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò Đinh Hạo ra ngoài cửa lấy áo khoác trước rồi hãy đi.
Bạch Bân bên kia cũng đang bận rộn, ngữ khí gấp gáp: “Anh bảo Đổng Phi đem một chiếc áo khoác đến cho em, nhớ phải mặc.”
Đinh Hạo nghe, cảm thấy cũng không lạnh như vậy nhưng vẫn cong cong khóe miệng đáp ứng: “Được.”
Ra trước cửa nhận áo khoác, cảm ơn Đổng Phi, Đinh Hạo liền theo thầy Từ ra ngoài. Xe của mấy người Lý Hạ là một chiếc việt dã, một đường trèo đèo lội suối ra ngoài, vài người phía sau ép chặt, miễn cưỡng nhét vừa. Đinh Hạo dán dính lên cửa thủy tinh, cảm giác mới mẻ của cậu không duy trì được bao lâu, liền hoàn toàn bị đánh gục.
Đinh Hạo thật sự hối hận, vì sao mình là tò mò quan tâm muốn cùng thầy Từ bọn họ đi ăn cơm chứ…
Thân thể thầy Từ rất khỏe mạnh, khi con người già đi, thường thường sẽ có một sở thích đặc biệt nào đó. Như ông Bạch thích chơi cờ, bà Đinh thích cắt giấy, nuôi yểng, thầy Từ lại thích chụp ảnh.
Đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước ông kiên trì muốn tới thành phố D, bên này có một khu bảo tồn thiên nhiên khá lớn, mùa đông hàng năm có rất nhiều chim di trú bay tới, tập trung đông đảo nhất vào ban ngày.
Hàng năm, chỉ đến khi thời tiết lạnh nhất mới có thiên nga đến đây trú đông, hơn nữa còn sợ người lạ, chỉ ở những nơi càng hoang vắng càng tốt. Thầy Từ gần đây thường đến khu bảo tồn, một bên ăn cơm dã ngoại một bên tìm cơ hội chụp ảnh. Lần này may mắn Đinh Hạo đề nghị ăn đồ nóng, ông hào phóng đưa sinh viên đến một hàng ăn thôn quê ven đường, vài đĩa rau xanh, một tô thịt, thúc giục mọi người ăn nhanh lên.
“Ăn đi, ăn đi! Ăn no chúng ta cùng đi tìm thiên nga!” Thầy Từ nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Đinh Hạo là dân cư thường trú tại thành phố D: “Đinh Hạo à, thầy tra xét tư liệu, nói thiên nga đến đây nhiều nhất, nhưng tìm vài ngày rồi vẫn không thấy. Ở đây có thiên nga chứ?”
Đinh Hạo thật sự chưa từng chú ý việc này, ai rảnh rỗi mùa đông đến gạt cỏ hoang lội bùn tìm chim chứ?! Giơ đũa lên chần chừ, chưa kịp nghĩ ra gì để trả lời, người phục vụ đang bưng đồ ăn cho bọn cậu liền tiếp lời: “Có có có! Ở đây có nhiều thiên nga hơn!”
Thầy Từ nghe vậy càng thêm hào hứng, hỏi người phục vụ: “Ừm, vậy phụ cận đây có chỗ nào có không?”
Thầy Từ vừa hỏi vậy, người phục vụ kia liền hiểu lầm, bảng hiệu nhà bọn họ chính là ‘Món ăn thôn quê’, người ta còn tưởng thầy Từ dẫn một đám người đến ăn đặc sản chứ! Liền nhìn thầy Từ: “Nhà chúng tôi còn có đấy!”
Thầy Từ không hiểu, vài nghiên cứu sinh ngồi đối diện bật cười vui vẻ, bụm miệng không dám cười to.
Người phục vụ đếm số người của bọn họ, còn thật sự đề nghị với thầy Từ: “Ngài à, tôi cảm thấy ngần này người lấy hai con là đủ rồi! Thật sự, nhà chúng tôi chưa từng bán thiếu cân, đầu chân đều đầy đủ hết gói cho ngài, cam đoan không thiếu một miếng!”
Thầy Từ tức giận đến run rẩy, giơ đũa gõ hai phát: “Láo toét! Láo toét! Đây là động vật được bảo hộ quốc gia các anh có biết không? Lại còn ăn… Lại còn ăn… Thảo nào hai ngày nay tìm không ra thiên nga!”
Người phục vụ sắc mặt cũng không tốt, có lẽ thật sự chưa từng gặp người nào giáo dục ngay tại chỗ như vậy.
Đinh Hạo sợ ông tức giận có hại cho sức khỏe, khuyên nhủ hai câu bảo người phục vụ đi ra ngoài. Loại quán ven đường thế này làm sao có thiên nga được, chỉ đơn giản là treo biển món ăn thôn quê hàng đầu hấp dẫn khách thôi. Nếu tùy tiện vào đây có thể ăn được thịt thiên nga, thì thiên nga đã không hiếm lạ như vậy rồi.
Đinh Hạo an ủi thầy Từ: “Thầy, thầy đừng nghe bọn họ, chúng ta cơm nước xong rồi đi tìm, chắc chắn có thể thấy được thiên nga! Con đã ở đây lâu, mọi người nói trời càng lạnh càng có khả năng nhìn thấy…”
Ông lão chịu đả kích nặng nề, mãi vẫn không có tinh thần. Ăn một chén canh, rồi tự mình ngồi đọc thực đơn trên bàn, đã được in khá lâu, có vài dấu vết dầu mỡ, ông nhìn mục lục quả thật có thịt thiên nga.
Mặt trên giấy trắng mực đen viết rõ ràng: Thịt thiên nga, hai trăm đồng một cân.
Thầy Từ nhìn cái giá kia, một lát sau, còn thật sự hỏi Đinh Hạo: “Nếu thầy mua vài con sống của bọn họ, con nói liệu người ta có bán không?”
Đinh Hạo rót một chén trà nóng cho ông: “Thầy, sao thầy lại muốn mua thiên nga chứ. Cho dù có cũng đều đã bị nuôi quen, không chụp được đâu…”
Thầy Từ thở dài: “Không phải thầy muốn chụp ảnh, là muốn mua để phóng sinh.”
Đinh Hạo nhìn thầy thật sự khổ sở, suy nghĩ một biện pháp trung hòa: “Nếu không vậy đi, chúng ta cử người đi phòng bếp của bọn họ nhìn một cái. Nếu thật sự là thiên nga sống thì mua về phóng sinh, nếu không thì chúng ta đi?”
Thầy Từ gật đầu, lại căm giận bỏ thêm một câu: “Có chết thì báo án! Cái này rất nghiêm trọng!”
Đinh Hạo gật đầu, chớp mắt liền nghĩ ra mưu kế. Cậu điểm danh bảo Lý Hạ đi tìm, lý do rất đơn giản, ở đây chỉ có Lý Hạ một đầu tóc vàng, hoàn toàn có thể làm bộ như bạn bè ngoại quốc, dựa vào không hiểu ngôn ngữ để trà trộn vào phía sau.
Để bảo đảm, Đinh Hạo vẫn hỏi một câu: “Lý Hạ, cậu có biết thiên nga có hình dạng như thế nào không?”
Lý Hạ liên tục gật đầu, mấy ngày nay hắn nằm mơ toàn là thiên nga: “Biết, biết! Thầy đã cẩn thận giảng qua rồi!”
Đinh Hạo yên tâm, dặn dò Lý Hạ phải thông minh nhạy bén, đừng chọc vào phiền toái. Lý Hạ bình thường hay đi làm thêm ở những nơi hỗn loạn, các loại quán bar lộn xộn đều từng vào, lần này thật sự phát huy tác dụng, chưa đi được bao lâu đã quay trở lại: “Thầy! Không có thiên nga, phía sau chỉ có mấy loại chim nuôi trong nhà thôi.”
Thầy Từ thả lỏng, bảo Lý Hạ ngồi xuống tiếp tục ăn cơm: “Vậy là tốt rồi, các trò ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta cùng đi tìm xem.”
Lý Hạ vừa nghe, vẻ mặt liền đau khổ, lấy canh thịt chan cơm ăn hai chén, lại tận dụng thời gian uống một ấm trà nóng. Vài vị nghiên cứu sinh bên kia cũng giống Lý Hạ, còn có một người đặc biệt lôi ra một chai không tùy thân, rót nước ấm vào, nhét vào trong người.
Nửa tiếng sau, Đinh Hạo đã hiểu được ý nghĩa quan trọng của những hành động ấy.
Thầy Từ vẫn như trước đi tìm mỗi ngày, khu bảo tồn có phạm vi mấy chục km, cỏ lau lay động vô biên vô hạn. Gió lạnh vi vu thổi qua, thầy Từ đứng trên bờ sông dâng trào cảm hứng, bắt đầu ngâm thơ: “Nước sông Hoàng Hà dâng lên, chảy ra biển không còn quay lại…”
Trước mặt là Hoàng Hà vào mùa đông, gần như khô cạn, một nửa cát vàng một nửa nước thong thả chảy xuôi, còn có thể thấy rõ được lớp cát và phù sa dày dưới đáy sông.
Thầy Từ cũng hiểu bài thơ kia không quá thích hợp với tình hình, liền đổi sang một câu thơ trữ tình khác: “Để ta được đứng đây lắng nghe tiếng tim đập của mẹ Hoàng Hà, hát lên khúc ca vang vọng! A! Hoàng Hà! Khiến ta suốt đời không quên!”
Đinh Hạo và Lý Hạ đứng bên cạnh bị đông lạnh run lập cập, xoa xoa tay qua lại hà hơi ấm, một người thử nói: “Thầy, chúng ta về đi?”
Một người khác đáng thương tội nghiệp cúi đầu: “Thầy, con lạnh.”
Mặt khác vài người cũng rụt cổ, ráng hết sức chui vào trong quần áo cổ áo để sưởi ấm, trông mong nhìn thầy Từ yên lặng thỉnh cầu. Bọn họ chưa ở lâu với thầy Từ, lúc này cũng không dám phản kháng nhiều, đặt hết hy vọng vào trên người Đinh Hạo và Lý Hạ. Đinh Hạo là da mặt dày, Lý Hạ là trời sinh không nhìn thấy sắc mặt người khác, cả hai người này dẫn đầu khuyên nhủ, bọn họ cũng có thể về sớm hơn một chút.
Thầy Từ uống một ngụm từ chai nước học trò cống hiến, ngoài miệng còn giáo huấn: “Không có tiền đồ, không có tiền đồ! Khí khái văn nhân đâu hết rồi, hả?”
Đinh Hạo bị đông lạnh đến khô héo, vẫn không quên lầm bầm: “Thầy, em là sinh viên khoa lý…”
Lý Hạ cũng giơ tay trả lời: “Thầy, hình như em là người nước ngoài…”
Phía sau có vài tên phản đồ, kề tai nhau thầm thì: “Này, Lý Hạ là được học bổng đúng không?”
Một người khác che lỗ tai, lập tức gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, có học bổng cho người nước ngoài, có học bổng không… Lần trước thầy bảo hắn làm thơ về chim di trú, hắn cũng nói mình là người ngoại quốc không làm được!”
“Đúng vậy! Hắn không làm, cuối cùng vẫn là tôi thay hắn làm…. Quá phận, thật quá phận!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Đinh Hạo này ít nhiều cũng có chiếc áo khoác Bạch Bân đưa cho trước khi đi, nhưng cho dù như vậy cũng bị đông lạnh không ít, há miệng liền thổi ra một làn khí nóng. Cậu tuổi trẻ thật ra cũng không sao, chỉ lo lắng thầy Từ lớn tuổi không chống chọi được với giá lạnh, nhìn thầy Từ bên kia đã ngâm nga xong một lượt, lại bắt đầu quay lại ca tụng mùa xuân lần nữa, nhịn không được kéo tay ông về: “Thầy, chuyện của mùa xuân, chúng ta vẫn là nên chờ xuân về hoa nở rồi nói tiếp đi.”
Truyện 👍