Chương 67: Bút kí

Úc , Ngày ... Tháng ... Năm....

Nhìn qua khung cửa sổ máy bay , tôi thấy những đám mây bồng bềnh thật đẹp. Ước gì tôi có thể được mằm lên đó mà tận hưởng sự êm ái dễ chịu đó. Tôi đang đến một nơi thật xa để du học hay là để quên một người thì tôi cũng không rõ nữa. Chỉ biết là chắc chắn tôi đã làm Đúng thôi.

Tiếng động cơ , mùi điều hòa khiến tôi cảm giác thật mệt mỏi khó chịu. Nó muốn đưa tôi vào một giấc ngủ thật sâu để quên đi những muộn phiền thì phải.

Vừa chợp mắt được một lúc thì tôi lại tỉnh dậy vì sự ồn ào và cái gì đó khó diễn tả.

_Linh ! Em uống nước không ?

_Dạ không ạ . Tôi lắc đầu rồi lại nhắm mắt , nhẹ nhàng tựa vào cạnh ô cửa sổ.

*Tại sao cậu ta lại không chọn tôi chứ. Tại sao lại không phải tôi..!

Tôi không hề yếu đuối trước một ai cả . Chỉ có ở bên gia đình hay với cậu ta tôi mới có thể Yếu Đuối một cách tự nhiên như một đứa trẻ cần sự chăm sóc của người lớn được...!

Sau một chuyến bay dài , đầy mệt mỏi thì chúng tôi cũng đã hạ cánh tại sân bay Brisbane ở Úc. Từng người từng người một đi xuống , tôi cũng xách theo hành lý nhưng ít vì có ông anh họ giữ hết rồi .

Thời tiết ở bên này thật khác , nó lạnh hơn tôi tưởng . Vội mở cái túi ra và tìm cái khăn quàng vào cổ cho đỡ lạnh .

Đợi một lúc thì anh và tôi lên một chiếc xe taxi và tìm một quán ăn để nhồi nhét vào bụng. Vì thực ra cái bụng xấu của tôi nó kêu nãy giờ rồi.

_Uầy ..! Anh chưa nghe cái gì đâu nha . Anh Thành mỉm cười , hai tay xuýt xoa nói.

_Ừ hức... Em quê à nha. Tôi thì mặt đỏ như gấc cúi đầu xuống rồi đáp.

_Hì. Tí tiểu thư muốn ăn gì nè . Để anh đưa tới quán mà ăn nào ?

_Dạ , gì cũng được anh.

Chúng tôi dừng lại ở một quán ăn ở gần đó không xa. Nhìn ở bên ngoài vào rất là sang trọng pha lẫn nét cổ điển của bên tây. Những chạm khắc đầy tinh tế và ảm đạm .

Bước vào trong quán thì cũng có mấy người tây đang ngồi ăn ngon lành. Tôi và anh họ chọn một vị trí gần ngoài cửa sổ để ngắm ra bên ngoài kia.

Sau một lúc , thì chúng tôi cũng ăn xong . Lại tiếp tục trên con đường về nơi chúng tôi cần đến. Không khí ở trong xe vẫn vậy . Im lặng đến khó thở . Đôi khi , ông anh họ hỏi vài câu thì tôi đáp lại chứ không thì lại vẻ tĩnh lặng đó.

Tựa mình lên thành cửa sổ xe Taxi tôi ngắm nhìn ra phía bên ngoài. Những đám mây lớn đang liên kết lại với nhau , gió cũng hợp sức để thi nhau thổi.

Tí...tách . Một , Hai giọt mưa khẽ rơi xuống nền kính phía ngoài ô cửa sổ tạo thành một vết rách kéo xuống dưới. Tôi nhẹ nhàng úp lòng bàn tay lên đó để cảm nhận và lại bắt đầu chìm vào những Suy Nghĩ.

Úc đón tôi bằng bầu không khí xanh ngát lúc đầu và rồi muốn đuổi tôi bằng một cơn mưa rào nặng hạt.

Mưa mang cho chúng ta một tâm trạng Buồn đến sợ . Mưa có thể làm chúng ta gục ngã trong đó .... Và mưa... Mưa Cũng Đem Cậu Xa Tớ .

Cry The Rain ..!