Chương 34

Bước ra sân tôi và thằng Lâm ngồi lên xe và phóng đi.

Tôi cứ phóng đi mà không biết đi đâu về đâu. Đang thả mình sự ồn ào trên đường thì thằng Lâm lên tiếng.

_Ra Bờ Hồ đi mày.

Tôi không trả lời mà phóng ra luôn.

Đi một lúc cũng tới nơi. Tôi dựng xe sang một góc và ngồi xuống cái ghế đá cạnh bên.

Nhìn những ông Tây với những bộ râu khiếp khủng, nhìn về hướng khác lại thấy một đám học sinh tụ tập lại chụp ảnh… Từng hình ảnh những hoạt động ở xung quanh được tôi thu vào tầm mắt.

Đang mải suy nghĩ thì thằng Lâm phá vỡ sự im lặng đáng có.

_Mày đang buồn à.

_Ừ. Tao thấy thiếu thiếu sao ý. Tôi không nhìn nó mà nói.

_Ờ. Ai cũng vậy mà. Mỗi lúc tao buồn tao cũng hay ra đây nè. Thằng Lâm nói

_Ra đây làm gì? Tôi quay sang hỏi nó.

_Ra đây ngắm gái, mày hỏi ngu. Thằng Lâm nói làm tôi cũng phải bật cười.

_Haha, thế lúc mày buồn ngắm gái là hết à. Ví dụ. Buồn Tiểu, Buồn Ị cũng thế à. Tôi cười troll nó.

_Buộn ị cái shit. Thằng Lâm nhăn mặt nói.

_Mày nói buồn tao tưởng buồn ị. Tôi cù nhây nói tiếp.

_Vãi cả ị.

Ngồi nói chuyện một lúc với thằng Lâm thì tâm trạng của tôi cũng tốt hơn. Hai thằng lại phóng về nhà, trên đường về thì thằng tó Lâm nó cứ bù lu bù loa, tia gái, nhận xét gái đi trên đường mà nó nhận không ít mấy ánh mắt khó chịu của đối phương.

_Mày nói ít giùm tao coi. Tôi nhăn mặt nói.

_Ok bạn hiền.

Phóng về tới nhà thấy bác Thanh đang nấu ăn trong bếp.

_Hai đứa về rồi hả. Bác Thanh trong bếp nói vọng ra.

_Dạ vâng. Tôi đáp

_Hai đứa vào tắm rửa rồi vào ăn cơm.

_Vâng. Tôi và nó đồng thanh.

Tôi bước vào phòng lấy bộ quần áo ra.

_Ê Lâm phòng tắm đâu. Cho tao tắm trước đi. Tôi sang phòng nói nó.

_Đó kìa mày. Nó chỉ về hướng bên trong góc bên phải cách một bức tường với nhà bếp.

Nói sơ qua về ngôi nhà thằng Lâm. Nhà ba gian nhưng được

cái là rộng. Ở phía trước có một khoảng đất trống trồng rau.

_Ừ. Haha.Anh thăng trước đây. Tôi giả vờ đi ra sau nó rồi tặng cho thằng Lâm một cú đá ở sau mông.

_À được, có ngon mày mở cửa ra xem.

_Haha, anh thăng đây. Tôi chốt cửa phòng tắm lại, bật vòi hoa sen lên. Từng tia nước chảy xuống khuôn mặt tôi khiến cho tôi tỉnh táo hơn.

_Ê Lâm, tao tắm xong rồi. Mày vào tắm đi. Tôi bước ra nói.

_Ừ. Mặ nó gian gian.

_Hehe. Tôi thấy có biến nên chạy vào trong bếp giúp bác Thanh nấu ăn.

_Bác có cần cháu giúp gì không? Tôi nói.

_Thôi, bác cũng nấu xong rồi không cần giúp gì đâu. Giờ chỉ cần dọn cơm lên là ăn thôi à. Bác Thanh cười hiền nói.

_Vâng. Thế thôi, cháu ra ngoài này chút. Tôi nói rồi bước ra ngoài sân trèo lên bờ tường ngồi.

Trời cũng đã chập tối rồi. Tiếng xe cộ ở bên ngoài vẫn ồn ào như thường. Đang mải mê nhìn xung quanh thì thấy thằng Lâm bước ra.

_Tắm nhanh vậy mày. Tôi quay lại nói.

_Tao chỉ cần tắm qua loa thế thôi. Nó đáp.

_À mà này cái chỗ mày lúc chiều phụ hồ ấy. Xin cho tao làm với được không? Tôi hỏi

_Ừ.

_Tao chỉ đi làm vào chiều thứ 3, 5, 7 và cả ngày chủ nhật thôi. Tôi nói tiếp.

_Thế mấy chiều còn lại mày làm gì. Thằng Lâm quay qua hỏi.

_Tao đi làm gia sư.

_Hahahaha. Mày mà đi làm gia sư á. Tôi vừa nói xong thì thằng Lâm cười to.

_Mày không tin à.

_Đéo tin.

_Uầy.

Ngồi một lúc thì hai vào ăn cơm.

_Cháu mời cả nhà dùng cơm. Tôi nói

_Con mời mẹ ăn cơm. Thằng Lâm nói

_Ừ hai đứa ăn đi.

_Quân có gì con giúp thằng Lâm học giùm bác. Nó kém lắm. Bác Thanh gắp thức ăn cho tôi nói.

_Dạ vâng. Cháu sẽ giúp. Tôi mỉm cười nói.

_Mẹ cứ nói sao chứ. Con của mẹ là trên cả tuyệt vời nhé. Thằng Lâm hếch mặt nói.

_Thôi anh , tui biết tính của anh mà.

Một bữa cơm rộn ràng tiếng cười và sự vui vẻ, đầm ấm…

Ăn cơm xong thì tôi cũng lại dọn mâm xuống cùng thằng Lâm. Nó được bác Thanh giao cho nhiệm vụ rất là cao cả đó chính là rửa bát.

Tôi thì lên phòng tìm cho mình một cái quần jean xanh và cái áo ngắn cúc bấm. Chuẩn bị sách vở đầy đủ tôi bước ra ngoài sân để lấy xe đi mà không quên chào bác Thanh.

_Bác ơi . Cháu đi đây xíu.

_Cháu đi đâu thế. Bác hỏi tôi.

_Dạ cháu đi làm thêm, thôi cũng muộn rồi. Cháu đi đây.

_Ừ thế cháu đi cẩn thận nha.

_Vâng.

Tôi phóng nhanh đến nhà cô Ánh vì cũng quá giờ rồi.

_King coong. Tôi nhảy xuống xe chạy tới bấm chuông.

_Giờ mới mò mặt đến à. Nhỏ Phương mặc quần thun ngắn với cái áo ba lỗ.

Tôi im lặng không nói gì mà dắt xe vào, nhỏ thì lo đóng cửa.

_Tên kia sao ta nói mi không trả lời.

_Nhanh lên vào học. Tôi khó chịu nói.

_À á mi tỏ thái độ gì thế. Muốn ăn cước của chị không cưng. Nói xong nhỏ đứng thủ hai tay nắm quyền để hờ phía trước ngực. Tôi không nói gì mà lấy cặp sách trong giỏ xe mà đi vào nhà.

_Vùùùù. Phương lấy chân trái đá tôi. Tôi xoay người lấy tay đỡ cú đá đó.

_Rách quần giờ. Tôi troll nhỏ mà bước vào.

_Mi mi…hừ. Khỏi phải nói mặt Phương đỏ lựng mà không làm gì nữa. Nhưng chiêu trò của nhỏ này chưa dừng tại đây.

_Quân , cháu tới rồi à. Cô Ánh thấy tôi đến thì mỉm cười nói.

_Vâng, cháu mới tới ạ.

_Phương, mặt gì mà nhăn như khỉ thế con. Lên phòng học đi. Cô Ánh nói thì nhỏ Phương lại nhìn ánh mắt hình viên đạn qua tôi.

_Vâng.

Bước đi cùng nhỏ vào phòng. Căn phòng nhỏ vẫn thế, nó có một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra.

_Hôm nay anh sẽ ôn lại toán lớp 8 nhé. Anh nghĩ môn toán em bị mất gốc rồi. Tôi nói

_Cái gì cơ. Anh , em nào ở đây. Không phải hôm qua đã nói trước rồi. Ông hơn tui có 1 tuổi chứ mấy. Phương hếch mặt cãi cùn.

_Hơn 1 tuổi cũng là hơn 1 năm trải đời đấy. Hôm qua mình cũng nói rồi bạn ăn mặc kín đáo một chút đi.

_Tui ăn mặc thế này có ảnh hưởng tới tiền ăn sáng của ông không.

_Tui sẽ cho ông ra khỏi đây. Ông sẽ là gia sư thứ 8 đấy. Nhỏ Phương cười.

_Vinh dự quá nhỉ. Giờ thì học, không thì anh xuống nói với cô Ánh. Tôi nhìn thẳng vào mặt nhỏ.

_Đây 5triệu đấy, ông cầm đi, nó đủ để ông ăn sáng cả năm đấy. Phương không chú ý tới lời tôi nói mà bước lại phía tủ đưa ra một sấp tiền đặt trên bàn.

_Có từng này thôi à. Tôi cầm sấp tiền lên mà nhếch mép nói.

_Sao, còn chê ít à. Phương khoanh tay trước ngực nói.

_Ít quá có từng nào đem hết ra đây. Tôi nhìn nhỏ nói tiếp.

_Đấy 3 triệu nữa. Phương lại phía tủ đem ra một sấp nữa.

_Cảm ơn. Tôi mỉm cười.

_Nhưng mình không cần số tiền này bạn à. Bạn không thử nghĩ xem năm nay là cuối cấp 2 để tiến tới cho tương lai sáng hơn. Nó quyết định cho tương lai của bạn đấy. Bạn xem số tiền 8 triệu này lớn lắm à. Haizz. Nó không lớn như bạn nghĩ đâu. Ba mẹ nuôi bạn 15 năm bạn xem số tiền và công sức của ba mẹ không bằng 8 triệu đồng này à. Đối với mình số tiền này số tiền này lớn thật. Nó có thể cho anh em mình đi học.

_Bạn sống ở đây thì có đủ điều kiện rồi. Không giống như những người nghèo chúng mình. Mình đã phải đi làm kiếm tiền từ lúc còn nhỏ. Thế nên mình hiểu về cuộc sống rất quý và tôn trọng ,đề cao chữ TIỀN.

_Bạn cất đi , mình sẽ không nói chuyện này với Cô Ánh đâu. Chắc hẳn bạn sẽ tìm được gia sư khác giúp bạn. Mình xin phép, mình về. Tôi cất sách vở vào cặp. Tiền thì tôi để lại trên bàn học.

Từng bước từng bước tôi bước ra phía cửa. Đang tính mở ra thì cáng cửa đã tự mở ra và người bước vào không phải ai khác chính là cô Ánh.

_Cháu lại ngồi đây đi. Cô Ánh mỉm cười nhẹ nói.

_Dạ vâng. Tôi lại bước vào phía trong. Quay sang Phương thì thấy nhỏ cười.

_Trước hết cô xin lỗi cháu nhé. Cô và bé Phương muốn thử xem cháu như thế nào? Cô muốn cho con cô tìm được một gia sư tốt, thật thà. Mà không tham lam. Lần đầu cô cũng thấy cháu không giống những gia sư trước. Nhưng cô không thể để bé Phương bị nguy hiểm khi cô chưa thử qua cháu. Thế nên cháu cho cô và bé Phương xin lỗi nhé. Cô Ánh từ từ nói.

_Em xin lỗi nhé…hihi. Phương cười.

_Dạ, không sao đâu cô. Cô cũng muốn tốt cho Phương mà. Người mẹ nào cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho con mình mà. Tôi quay qua nói.

_Cảm ơn cháu đã hiểu nhé. Giờ hai đứa học bài đi cô xuống dưới nhà đây.

_Vâng……

_Nhìn gì nữa, lại học thôi. Tôi quay sang thì thấy Phương nhìn.

_Hihi.

_Cười gì? Tôi nheo mắt hỏi

_Anh có bạn gái chưa? Phương tay chống ở dưới bàn rồi nghiêng đầu qua tôi hỏi.

_Liên quan quá ha. Tôi loay hoay soạn sách vở trong cặp ra.

_Lên mặt rồi đấy, hỏi mà cũng chảnh. Phương lấy sách vở ra vẻ mặt nhìn giống như là đang dỗi.

_Em giở lại sách học từ đầu nhé. Bước đầu tiên muốn học giỏi môn toán là mình phải biết công thức của nó.

_Ừ. Ngắn gọn đi. Nhỏ nói cộc lốc.

_Mình làm bài toán này trước nha. Tôi chỉ vào trong sách.

_Ừ ông cứ chỉ bài nào đi tui làm cho.

_Ơ, bài 2 trong sách đấy.

_Ừ.

Ngồi xem Phương giải cũng chán tôi bắt đầu nhìn xung quanh phòng một lần nữa. Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng. Tôi bước dậy khỏi bàn học bước lại gần cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Nhìn phía xa thì chỉ nhìn thấy những ánh sáng phát ra từ đèn cao áp. Còn lại là một không gian bao trùm toàn là màu tối.

Tôi lại nhớ về gia đình. Không biết ba mẹ và bé Cún đang làm gì nhỉ. Họ có nhớ đến tôi không. Gia đình thì không có điện thoại để mà liên lạc.

Không biết mùa màng sao rồi, cày bừa thế nào rồi. Khoé mắt tôi lại bắt đầu ươn ướt. Tôi thấy mình quá nhỏ bé khi sống giữa cái thủ đô to lớn này. Từng giọt nước mắt chảy ra, trong đầu lại suy nghĩ về chuyện tiền bạc. Tôi đang vay 2triệu của thằng Hòa, còn tiền nợ của Hân với thằng cha đó nữa.

_Ông, tui làm xong rồi.

Lúc đó tôi mải suy nghĩ nên không chú ý tới xung quanh.

_Nè.

_Gì gì thế. Tôi lấy tay quệt nước mắt rồi quay lại nhìn Phương.

_Ông khóc à. Phương nhìn thẳng vào tôi hỏi.

_Đâu đâu, anh ngáp dài ý mà. Tôi giả vờ ngáp rồi lấy tay che miệng lại.

_Ờ, lại xem tui giải đúng chưa kìa. Phương đi lại ngồi vào bàn học.

Tôi thì hướng mắt nhìn theo rồi tự nhủ: “Công nhận da nhỏ trắng thiệt…”

_Ông nhìn gì đấy. Phương theo phản xạ không điều kiện nhỏ quay lại nheo mắt nhìn tôi.

_Ơ , anh có nhìn gì đâu. Tôi lắp ba lắp bắp nói. Trong hoàn cảnh đó thằng con trai nào mà không nhìn chắc hẳn đứa đó bị Bê Đê.

_Rõ là có nhé, hứ.

_Đâu, đưa anh xem nào. Tôi lảng sang chuyện khác.

_Thế nào đúng chưa. Phương chống cằm đưa mắt nhìn tôi. Phương sở hữu một khuôn mặt xinh, vóc dáng cũng được.

_Đúng òy đó.

_Chuyện…tui mà lại. Thấy tôi khen, Phương hí hửng lên mặt liền.

_Mới bài dễ mà nhìn cái mặt kìa. Tôi trề môi đáp.

_Cái mặt sao. Nhiều đứa muốn được giống cái mặt này cũng khó đấy chứ chả đùa. Phương nói lí.

_Thôi được rồi, cho em thắng. Giờ làm tiếp bài thứ 2 nhé. Làm được cái này có thưởng. Tôi nháy mắt nói.

_OK, quân tử nói lời phải giữ lời đấy nhé, ngoéo tay nào. Phương đưa ngón tay

út ra.

_Ok, hìhì. Tôi cũng đưa ngón tay út ra móc ngoéo với nhỏ.

_Bài nào nào. Đưa ra chị xem. Phương bắt đầu lên mặt.

_À được lắm nhóc, à quên. Nếu bé không làm được thì sao nhỉ. Tôi lấy ngón trỏ đưa lên má đập đập nhé.

_Thì em hát cho anh nghe một bài. Thế được chưa. Sau một lúc Phương cũng suy nghĩ xong và nói.

_Nhớ nha ngoéo tay nào. Ai không làm người đó là con heo. Tôi nói.

_Ờ thì ngoéo , xem ai sợ ai, hứ.

_Để xem bài nào nào, làm bài 5 trong sách đi. Tôi nhìn một lượt xem thế nào. Cuối cùng chọn bài 5. Nhìn vào thì có vẻ dễ nhưng có một chỗ trong bài để đánh lừa học sinh.

_Ting…Ting. Tiếng chuông tin nhắn điện thoại.

Phương xem tin nhắn nhưng không trả lời lại. Tôi nhìn qua thì thấy thế.

_My love, I and U… Sau một lúc thì có ai gọi đến.

_Alô.

_ …

_Tớ đang học bài, không đi chơi đâu.

_ …

_Thôi, tớ cúp máy đây. Không để người bên kia ú ớ một câu nhỏ tắt cái rụp.

Tôi thì lại phía cửa sổ để cho Phương tập trung làm nhìn nhỏ có vẻ kiên quyết lắm.

Tầm 5 phút tiếng chuông lại kêu. Phương khó chịu tắt điện thoại. Nhưng đối phương bên kia cứ gọi.

_Anh nghe điện thoại giùm em. Nhỏ bực mình nói.

_Sao lại đưa cho anh. Tôi nói.

_Anh cầm để em còn làm bài. Phương nhíu mày khó chịu đưa tôi cái samsung galaxy s2.

_Ờ. Tôi bước lại cầm lấy điện thoại.

Được một lúc thì trên màn hình xuất hiện tên người gọi tới là Bình Điên.

_Alô. Tôi nói.

_Phương sao cậu không… Ai đấy. Thằng bên kia nói.

_Phương đang học, thế nhé. Tôi nói xong rồi tắt.

Tiếng điện thoại lại vang lên. Tôi bực mình nghe tiếp.

_Mày là thằng nào, sao cầm máy Phương. Thằng bên kia hùng hổ nói.

_Tao là anh con bé Phương. Nó đang học, đừng làm phiền.

_Đ** con mẹ mày, đưa máy cho Phương nhanh. Phương có anh cái shit.

_ Im lặng và ném điện thoại ở giường nhỏ, để cho thằng kia tự độc thoại một mình…..