Chương 33

Phóng xe về gara, rồi tôi bước vào trong nhà thì thấy bé Sún về rồi.

_Hù. Tôi rón rén đi từ từ phía sau lưng lúc bé đang ngồi ăn Bim Bim.

_Áaaaaa.

_Bé hét gì mà to thế? Tôi lùi lại vài bước và không quên bịt hai lỗ tai của mình.

_Ai bảo anh trêu em, hứ. Bé Sún hếch mũi lên.

_Bướng à? Tôi lại véo má bé rồi chạy lên phòng trước. Và không ngoài dự đoán của tôi, bé Sún thả gói Snack xuống và đuổi theo tôi.

_ANH CÓ RA ĐÂY KHÔNG? Tiếng hét ở bên ngoài cửa.

_Ớ, bé im lặng coi. Anh ngủ trước đây.

_TÍ RA LÀ ANH TỰ XỬ NHÁ.

Sau một lúc không nghe động tĩnh gì ở bên ngoài. Tôi lại tủ lấy bộ quần áo của thằng Hòa cho để mặc. Quần jean ngố, áo thun.

Tôi ghé sát tai vào cửa vẫn không nghe thấy gì. Tôi cầm núm khóa mở ra. Bước từng bước nhẹ nhàng rón rén như trộm.

Bước xuống tầng 2 vần không thấy bóng dáng bé đâu. Bước xuống tầng 1 thì thấy bé Sún, thằng Hòa đang ngồi xem tivi. Tôi quay mặt lên thì…

_Aaaa.

_Sao…sao cậu…cậu…lại… Tôi giật mình lùi ra rồi ấp úng nói khi thấy Uyên đang đứng ở sau lưng mình từ lúc nào.

_Làm gì gian mà giật mình thế. Uyên mặc bộ đồ ở nhà. Quần ngắn, áo pull.

_Không có gì. Tôi nói rồi bước xuống cùng thằng Hòa.

_Hihi, anh Quân đẹp zai. Bé Sún thấy tôi ngồi ghế bên này thì vọt qua ngồi kế bên tôi.

_Sao thế mày? Thằng Hòa hỏi

_Không có gì đâu hai, chỉ là….

_ÁÁÁÁÁÁ. Tiếng hét thất thanh không ai khác chính là tôi.

_Chạy đi anh. Em nói rồi mà. Trêu em rồi còn dám véo má em nữa à. Mỗi lần nói là cái hông tôi lại nhận được sự tra tấn của Sún.

_Anh biết sai rồi. Tôi giả mếu nói.

_Anh lì lợm lắm, hơn chục lần mà vẫn không chừa. Sún nói tiếp

_Đâu mà chục mới hai ,ba lần chứ bộ. Tôi ngây thơ đáp

_Nè hai, ba nè.

Sau một lúc thì tôi cũng được ân xá.

Lấy tay xoa xoa hông, vừa mở áo ra thì thấy toàn là vết bầm trên da.

Ngồi chơi một tý rồi bốn đứa chui vào bếp nấu ăn. Sau một lúc thì mấy đứa ngồi vào bàn ăn.

_Anh Kòi ăn đi. Sún gắp tôi rau muống rồi bỏ vào bát.

_Lúc nãy mới như chó với mèo mà giờ…haiz thằng Hòa lắc đầu nói.

_À mà Sún chiều em nghỉ không? Tôi quay qua hỏi

_Dạ có.

_Chiều đi chơi với chị…à với thằng Hòa kìa. Tôi nói

_Không cần mày nói, tao nói cho Sún rồi. Uyên lạnh lùng nói.

_À ờ.

Kết thúc bữa ăn tôi phụ dọn cơm xuống rồi lên phòng ngủ một giấc.

_Oáp… Mở mắt ra tôi nhìn đồng hồ cũng 14h30 rồi. Bước lại tủ chọn cái quần Ngố, áo short.

Tôi xuống gara dắt xe ra đi tìm phòng trọ và việc làm.

Đi một lúc cũng không tìm được cái quán nào thông báo tuyển nhân viên hay gì cả. Tiền trong túi thì không có. Tôi liền phóng xe vào một chỗ kín dưới bóng im.

Trời thì nắng, nhìn dòng xe cộ đi giữa đường mà hoa cả mắt. Nghỉ được tí rồi tôi lại hành trình tìm phòng trọ. Đi qua đường Hồ Tùng Mậu thì thấy một đứa quen quen đang làm thợ hồ trong đó.

_Ê Ê Lâm. Tôi phóng xe tới gần hỏi.

_Mày đi đâu đây? Nó đang trộn hồ mồ hôi nhễ nhại nói.

_Tao đang đi tìm phòng trọ với tìm việc nè. Tôi nhìn nó nói.

_Đợi tao tí.

Trong lúc đợi thằng Lâm tôi dừng xe đứng nép trong cái lều được dựng bằng bạt.

_Chở tao về nhà đi. Thằng Lâm nói.

_Làm gì thế? Tôi tò mò hỏi.

Đi vào trong ngõ hẹp rồi quẹo trái rồi đi thẳng vào trong nữa thì tới nhà thằng Lâm.

_Vào nhà đi.

_Ừ.

_Cháu chào bác. Bước vào trong sân thì thấy mẹ thằng Lâm đang tưới rau.

_Chào cháu.

_Lâm sao mày về sớm thế? Bác ấy nói.

_Dạ, đây là Quân, bạn của con mới quen. Nó người cùng quê với mẹ đấy. Thằng Lâm nói.

_Cháu cũng ở Nghệ An à?

_Dạ. Cháu ở Đô lương-Nghệ An. Tôi đáp

_Bác ở Thanh Chương nè.

_Thế gặp đồng hương rồi.

_Mẹ, thằng này đang tìm phòng trọ nhưng ở đây thì đắt tiền lắm. Hay là cho nó ở nhà mình. Dù gì nhà mình cũng rộng. Thằng Lâm nói.

_Ừ, thế cũng được. Mà cháu học ở đâu?

_Dạ trường xyz ạ. Tôi đáp

_Ừ, Thế cháu tí nữa chuyển đồ qua nhà bác đi.

_Vâng.

Ngồi nói chuyện một lúc thì tôi chở thằng Lâm về nhà để nhờ nó cầm giúp.

_Nhà ai đây mày? Thằng Lâm nhìn lên ngôi nhà 4 tầng nói.

_Nhà bác tao, thôi vào chuyển đồ giùm tao đi.

Bước vào nhà thì không thấy ở nhà. Chắc là tụi thằng Hòa đi chơi Công Viên Nước rồi.

_Nhà rộng quá mày ơi…

_Sao mày không ở đây, đi làm gì?…

_Tao có chuyện phải chuyển đi. Vừa bước lên bậc thang tôi vừa nói.

_Ừ.

Sau một lúc cũng soạn xong đồ áo, sách vở và vài thứ linh tinh.

_Lâm, tao tới nhà mày ở. Có phiền gì không? Tôi hỏi nó.

_Phiền gì? Nhà tao ở có 2 mẹ con. Ba tao đi làm thuê ở nước ngoài.

_Ờ, cảm ơn….

Đi một lúc cũng về tới nhà.

_Hai đứa về rồi à?

_Dạ.

_Quân, cháu ở phòng này nha. Bác Vân nói.

_Vâng.

_Lâm giúp tao với mày. Tôi nói

_Ừ.

_Dọn dẹp giúp tao một tay luôn. Tôi loay hoay quét phòng nói

_Mày sai tao như osin nhỉ. Thằng Lâm khó chịu nói.

_Lúc nào tao hậu tạ sau. Tôi đáp.

_Mày nhớ đấy.

_Ờ. Hehe.

Sau một lúc thì hai thằng cũng dọn dẹp xong.

_Mệt quá mày ơi. Thằng Lâm thở mạnh nói.

_Ừ, tao cảm ơn.

_Cảm ơn đéo gì? Có mày đến ở cho vui. Nó nói.

_Ừ, hi.

Hai đứa nằm khỏa thân một lúc rồi cũng ngồi dậy.

_Tó Lâm ơi.

_Lâm đứa nào gọi mày kìa. Tôi nói

_Đi theo tao luôn. Tiện thể giới thiệu với mày mấy em luôn. Thằng Lâm nghe vậy bật dậy luôn.

_Mày có gấu chưa? Nó hỏi tiếp.

_Có đâu. Tôi đáp

_Ừ.

_Gì vậy con tó. Tôi và nó khỏa thân bước ra ngoài sân thì thấy một đứa con gái nhìn xinh không tả nổi. Một cô bé với thân hình béo ú như siublack.

_Ai đây mày? Con đó hỏi.

_Bạn tao. Hắn giờ ở đây. Thằng Lâm nói.

_Đừng nói mày giới thiệu cho tao nhỏ này nha. Tôi nói nhỏ với nó.

_Thấy sao. Thằng Lâm nói

_Chào bạn? Nhỏ đó lại gần tôi nói.

_Hi, chào. Mình tên Quân ,còn bạn. Tôi mỉm cười nói.

_Mình tên Hiền. Nhỏ cười.

_Gọi là Hiền Siu đi, vì nó giống Siu Black. Thằng Lâm xen vào nói khiên cho nhỏ Hiền ngại.

_Thằng tó mày muốn chết với bà à? Hiền xắn hai ống tay áo lên.

_Ấy ấy chị Hiền tha em. Thằng Quân thấy có biến nên lùi lại phía sau.

_Tha…ừ thì tao tha. Nhỏ Hiền cúi xuống lấy dép tông thần thoại lên và đuổi thằng Lâm.

_Quân, cứu tao mày…

_Tao xin lỗi, tao chỉ là một thằng hiền. Tôi troll

_Phù…phù t.h.a c.h.o m.à.y đ.ấ.y t.h.ằ.n.g t.ó. Hiền vừa thở vừa nói. Tại vì nhỏ hơi mập nên không thể chạy nhanh và lâu được.

_Anh không cần em tha đâu. Có ngon thì bắt anh này. Thằng Lâm lẽ lười trêu.

_Thôi, tao sang nhà Ngọc chơi đây. Hiền nói.

_Đợi tao đi luôn cho vui, sẵn tiện giới thiệu cho Ngọc luôn. Thằng Lâm phóng vào trong nhà.

_Vào mặc áo vào mày? Tiếng thằng Lâm vọng ra.

_À ừ. Đợi tao tí. Tôi nói rồi bước vào phòng chọn cho mình cái áo ngắn màu đen.

_Let go.

_À ông Quân này. Hiền gọi tôi.

_Gì Hiền. Tôi vừa đi nói.

_Ông quê ở đâu thế? Sao tôi thấy ông giọng khó nghe lắm. Nhỏ vừa bước vừa quay qua tôi nói.

_Thằng Quân nó ở Nghệ An. Cùng quê với mẹ tao. Thằng Lâm xen vào nói.

_Ai hỏi mày đâu.

_Đến chưa, lâu thế? Tôi nhăn mặt nói.

_Đó rồi kìa, mà tao nói này. Bạn tao xinh lắm, nhiều anh tán lắm đó. Thằng Lâm nói tiếp.

_Ừ.

Dừng tới nhà nhỏ bạn thằng Lâm.

_Ngọc ơi… Tiếng thằng Lâm gọi vào trong.

_Lâm à. Đợi tớ tí. Tiếng nhỏ bạn nói.

_Thấy chưa. Mới nghe tiếng tao đã biết tao liền. Thằng Lâm hí hửng nói.

_Oẹ. Sặc. Cái giọng của mày nó chua chua, mày nói cách vài Km tao cũng nhận ra tiếng mày. Nhỏ Hiền giả vờ cúi xuống tay bịt miệng giả vờ sặc.

_Haha. Tôi cười.

_Định mệnh tao gϊếŧ mày, con tó…thằng Lâm chuẩn bị xông vào thì bị ngăn cản bởi tiếng nói của nhỏ bạn nó.

_Làm gì mà ầm ầm thế.

_Ơ, Quân.

_Ngọc, nhà cậu ở đây à. Tôi ngạc nhiên, không ngờ Ngọc là bạn thằng Lâm.

_Hai người quen nhau à? Hiền với thằng Lâm đồng thanh hỏi.

_Tao với Ngọc học chung cùng lớp mà. Tôi đáp.

_Tớ với Quân học cùng lớp nà. Ngọc cười nói.

_Mọi người vào nhà đi. Ngọc nói tiếp.

_Ừ, hi.

_À mà Quân sao quen Lâm và Hiền thế. Ngọc vừa đi vừa nói.

_Tớ mới chuyển tới ở nhà thằng Lâm nà. Tôi đáp

_Ờ, thế vui quá ha.

Nhìn qua nhà Ngọc cũng bình thường, nhà hai tầng, bên ngoài tường được sơn màu xanh lá, đặc biệt trong nhà Ngọc có rất nhiều chậu cây cảnh.

_Chị Linh ơi, ra xem ai tới nè.

_Ai thế? Chị Linh mặc trọn bộ đồ ngắn ở nhà khiến tôi và thằng Lâm suýt tụt hết máu.

_Aaaaa nhóc Quân. Chị Linh nói lớn.

_Hi, em chào chị, em bây giờ là hàng xóm chị rồi nè. Tôi cười nói.

_Em ở đâu mà hàng xóm với nhà chị.

_Nó ở cùng nhà với em mà. Thằng Lâm nói thêm vào.

_Thế giờ vui rồi, hehe.

_Mấy cậu ngồi đi, để tớ ra lấy nước. Ngọc nói.

_Ừ, hi….

Đang nói chuyện một lúc thì ba mẹ Ngọc về…..

Bước vào nhà là phụ mẫu của Ngọc. Nhìn ba mẹ Ngọc vẫn còn trẻ lắm.

_Lâm, Hiền hai đứa tới chơi à.

_Còn ai đây? Mẹ Ngọc nhìn tôi nói.

_Dạ cháu tên Quân, học cùng lớp với Ngọc ạ. Tôi lễ phép đáp

_Hóa ra bạn bé Ngọc nhà cô à. Thế mấy đứa ngồi chơi nhé. Cô chú lên phòng chút. Cô ấy mỉm cười nói.

_Mấy đứa ngồi chơi nhé. Ba Ngọc nói.

_Vâng. Cả đám đồng thanh.

_Ngọc, bồ biết gì không? Nhỏ Hiền nói.

_Gì bồ.

_Lúc nãy thằng Lâm nói xấu bồ đấy. Hiền nói dối

_Ặc. Đâu đâu, bậy à. Tao không nói đúng không Quân. Thằng Lâm chối rồi quay qua tôi nói.

_À thì lúc nãy tao không chú ý nên không nghe thấy. Tôi nhận thấy ánh mắt nhỏ Hiền như dọa dẫm nên không dám làm gì.

_Đấy bồ thấy chưa, Quân cũng nói vậy mà. Hiền Siu giả bộ nói.

_Mấy đứa ăn sữa chua chị làm xem ngon không nè. Đúng lúc đó chị Linh đưa ra mấy cái sữa chua đủ loại màu.

_Nhìn ngon quá chị Linh ơi. Nhỏ Hiền xuýt xoa.

_Nè Quân, Lâm nè ăn đi. Ngọc đưa cho tôi và thằng Lâm hai đứa hai cái.

_Sao bồ không đưa cho tui mà đưa hai ông kia. Hiền Siu nói.

_Tui còn lạ gì tính cách của bồ nữa. Ngọc cười nói.

_Hên là Ngọc đưa cho tao với mày đó Quân à? không là chả có cái gì mà ăn đâu. Thằng Lâm lườm nhỏ Hiền.

_Ông, ông…

_Thôi, mấy đứa ăn đi, chọc hoài à. Chị Linh nói.

Sau một lúc ngồi chơi tí , tôi ngước lên nhìn đồng hồ xem thì cũng 17h rồi.

_Ê Lâm. Tôi đập vai nó.

_Sao mày.

_Đi với tao tới chỗ này phát.

_Ừ ok.

_Thôi, tớ và thằng Lâm về trước đây. Tôi nhìn Ngọc nói.

_Đợi chút tui về chung luôn. Hiền Siu nói

_Ở lại chơi tí nữa đi. Ngọc nói.

_Thôi, tụi tớ phải về rồi. Nhiều dịp khác nữa mà. Tôi nói tiếp.

_Ừ thế thôi. Mọi người về nha.

_Ừ hi.

Trên đường về thằng Lâm và nhỏ Hiền cứ đối chọi nhau. Tôi đi một bên mà cũng phải lắc đầu bó tay hai đứa này.

_Lâm đi theo tao mày. Về đến nhà tôi lấy đạp điện ra.

_Đợi tao tí.

_Giờ đi đâu đây. Thằng Lâm hỏi tiếp.

Tôi im lặng và phóng đi. Từng dòng người con đường giống như đang đuổi theo sau lưng tôi vậy.

Vừa lúc quẹo sang phải thì tôi thấy bên đường có chiếc xe máy đi song song với tôi. Không ai khác chính là thằng mà hay tới chở Uyên. Tôi nhìn Uyên, Uyên cũng thấy tôi. Tôi cảm nhận được trong ánh mắt đó cái gì khó hiểu.

Chiếc xe máy phóng vù đi trước. Tôi hụt hẫng ở đi lại phía sau. Nhìn bóng dáng Uyên từ phía sau nhỏ vẫn đẹp nhưng cái đẹp đấy đã thay thế bởi một tính cách khác từ nhỏ. Nhỏ không nhí nhảnh hay cười với tôi như trước nữa mà thay vào đó là sự khinh bỉ.

Phóng xe một lúc cũng tới trước cửa nhà. Nhìn vào trong tôi thấy Uyên với thằng kia đang bước vào trong nhà.

_Ê mày. Thằng Lâm đập vai tôi nói.

_Gì. Tôi quay lại đáp

_Nhỏ kia là ai mà xinh zữ vậy mày. Thằng Lâm nói.

_Tôi im lặng và phóng vào nhà.

_Anh Kòi. Bé Sún thấy tôi liền chạy lại níu tay.

_Ai đây anh Kòi. Bé Sún thấy thằng Lâm nhìn nói.

_Anh là bạn thằng Quân. Thằng Lâm ấp úng nói.

_Em chào anh. Sún nhìn Lâm cười khiến cu cậu ngất ngây con gà tây như lên mây.

_Hòa. Tôi ,Sún và thằng Lâm bước vào thì thấy Uyên, thằng kia và thằng Hòa đang ngồi uống nước.

_Quân mày về rồi à? Mà ai kia. Thằng Hòa hỏi.

_Bạn tao mới quen tên Lâm.

_Chào em. Thằng kia mỉm cười chào tôi.

_Anh tên Hùng là bạn bé Uyên. Thằng kia nói.

_Ừ. Tôi không quan tâm tới thằng kia mà nhìn vào xem thái độ của Uyên.

_À nhân tiện đây tao nói luôn. Tao đã tìm được phòng trọ rồi. Tao về đây để báo cho mọi người. Tôi nói.

_Anh Quân, anh ở lại đi. Ở đây không tốt sao. Sao phải đi. Bé Sún nhìn tôi ánh mắt rưng rưng.

_Hì anh không muốn làm phiền mọi người nữa. Mà chỗ anh đi làm cũng gần đó nữa. Bé Sún ở nhà ngoan nà. Tôi xoa đầu Sún cười.

_Phòng trọ mày ở đâu? Khi nào tao tới chơi. Thằng Hòa quay qua hỏi tôi.

_Ờ thì cũng gần gần đây thôi à. Mà nhớ những gì tao dặn mày chứ. Tôi nhìn thằng Hòa nói.

_Ờ.

_Thế thôi, mọi người ở lại vui vẻ nhé.Anh/tao đi đây. Tôi nói rồi cùng thằng Hòa bước ra về.

Từng bước chân sao mà khó đi quá. Tôi muốn níu lại những kỉ niệm vui buồn ở nơi đây. Giờ đã xa thật rồi những quá khứ cũng Hòa , Sún và Uyên.

Tôi cứ bước đi mà không hề quay đầu lại. Tôi không biết rằng ở bên trong đó có đôi mắt của một người đang dõi theo tôi.

“Phải chăng là đã quá muộn…”

“Phải chăng là chỉ có thế…”