Chương 20: Túi khóc về tướng phủ / tập viết / sói nhỏ lo được lo mất nhân cơ hội đòi hôn / vừa dỗ vừa lừa kêu túi khóc dùng tay giúp hắn làm việc xấu hổ xấu hổ / ăn đường

Tiêu Dã ở ngải thôn chưa được nửa tháng, trong phủ chồng chất rất nhiều công việc, cũng lo lắng bụng Hà Huyền Y, liền bắt đầu năn nỉ ỉ ôi, mỗi ngày đều nêu ra ý niệm về phủ tốt hơn bao nhiêu lần, Hà Huyền Y ban đầu còn không đồng ý, không chịu nổi Tiêu Dã mỗi ngày đều ở trước mắt mà nhìn chằm chằm, cũng vì tiểu gia hoa trong bụng đã lớn hơn, Tiêu Dã năn nỉ mấy ngày, liền đồng ý, Tiêu Dã một khắc cũng không muốn ở lại đây, ngày thứ hai liền cho xe ngựa tới, vui mừng trở về tướng phủ, trên mặt Hà Huyền Y có chút khẩn trương, sợ vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy Liễu Ý Hoàn, hai người ngồi ở trên xe ngựa hồi lâu, mới đi vào cửa lớn sơn đỏ của tướng phủ

Thầy thuốc Tướng phủ chính là được Tiêu Dã mời từ từ Thái Y Viện tới, từ trước đã biết được thân thể đặc thù của Hà Huyền Y, sáng sớm đã chờ ở tướng phủ, theo hai người cùng vào sương phòng, thấy Tiêu Dã ở bên cạnh sắc mặt khẩn trương, vỗ về chòm râu mỉm cười nói: “Thừa tướng không cần quá mức lo lắng, thân thể Hà công tử khoẻ mạnh, đứa bé trong bụng cũng rất khoẻ mạnh, đợi lát nữa tại hạ viết một đơn thuốc bổ thân thể, mỗi tháng lần lượt làm theo là được, đảm bảo nhất định Hà công tử và thai nhi trong bụng an khang.”Nói xong viết đơn thuốc, quản gia nhận lấy đi bốc thuốc

Tiêu Dã vuốt cái bụng lại lớn hơn của Hà Huyền Y, oán khí từ việc lão nam nhân chạy trốn khỏi mình lại nảy lên trong lòng, ở trên cái bụng nhô lên nhẹ nhàng búng búng, rầu rĩ nói câu: “Hà Huyền Y, ngươi phải biết nếu ngươi tiếp tục chạy trốn một lần nữa, ta sẽ tức giận đến nhường nào?”

Hà Huyền Y thành thành thật thật để cho người ta vuốt, bả vai Tiêu Dã dường như so với nửa năm trước rộng lớn hơn, ngay cả thân thể mang thai của y hắn cũng có thể dễ dàng bế lên, nghe Tiêu Dã rầu rĩ không vui nói, phảng phất như nửa năm này hắn cũng không quá tốt, cánh mũi có chút hơi xót, nhỏ giọng nói: “Tiêu Dã…… Ta vốn nghĩ rằng ngươi rất nhanh là có thể tìm thấy ta…… Lần này…… Ngươi, ngươi tại sao đã nửa năm rồi mới đến?”, Nói xong vành mắt lại nổi lên nhợt nhạt ướŧ áŧ ( má bỏ đi xong lại hỏi người ta sao giờ mới đến (ー_ー゛) sao lúc đi không để lại địa chỉ luôn cho nhanh )

Tiêu Dã lại không muốn lão nam nhân tiếp tục thương tâm, cuống quít lau nước mắt cho người ta, từ sau lưng ôm người vào trong lòng ngực, đưa môi ở người bên tai làm bộ làm tịch mà nói câu: “Tiểu Tâm can nếu còn dám trốn, ta sẽ nhốt tiểu tâm can nhi ngày ngày đêm đêm ở trong sương phòng, khiến tâm can nhi lúc nào cũng lớn bụng, sinh cho tướng công rất nhiều bé con!”

Hung tợn cường điệu, lại chẳng có khí thế gì, chọc cho Hà Huyền Y đỏ mặt thấp giọng nở nụ cười, kêu hắn không được ở trước mặt hài tử nói mấy lời không đàng hoàng, nghiêng thân thể chôn mặt vào cổ Tiêu Dã, có chút tham luyến hít lấy hơi thở Tiêu Dã, nhéo vạt áo bên hông người, hồi lâu mới lại nói: “Liễu, Liễu Ý Hoàn ở đâu vậy?”

Tiêu Dã sau khi nghe xong ánh mắt trầm xuống, biết được Liễu Ý Hoàn quả thực đi tìm lão nam nhân, hắn chưa bao giờ nhắc đến Liễu Ý Hoàn trước mặt Hà Huyền Y, hiện giờ Hà Huyền Y vậy mà chủ động hỏi đến nàng, nhàn nhạt nói: “Phụ thân nàng ta ý đồ mưu phản, liên luỵ cửu tộc, giờ phút này đang ở trong nhà lao chờ đây.”

Ngay sau đó lại có chút không vui, nắm ngọn tóc Hà Huyền Y thưởng thức, “Mặc kệ nàng, ta lúc ấy cưới nàng làm vợ chẳng qua là để tránh rút dây động rừng, ngươi tên ngốc này vậy mà tức giận rồi chạy, liên tiếp trốn nhiều lần…… Tiểu Tâm can, ngươi mau hôn ta một cái, lòng ta không vui.”, Nói xong trên mặt lập tức liền thay đổi một bộ dạng vô cùng ủy khuất

Hà Huyền Y thấy thế mềm lòng mà “Ồ” một tiếng, đỏ mặt hôn người một ngụm, bị Tiêu Dã quấn lấy, vốn chỉ chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ nháy mắt liền thay đổi hương vị, cổ họng phát ra tiếng nức nở khó nhịn lại ngọt nị

Tiêu Dã sợ Hà Huyền Y ở trong tướng phủ chờ nhàm chán, mời tiên sinh trong Quốc Tử Giám tới dạy chữ cho Hà Huyền Y, còn phái gã sai vặt bên người đến đó chiếu cố sinh hoạt hàng ngày, chiếu cố sinh hoạt hàng ngày là thứ nhất, thứ hai đó là kêu tiểu đồng mỗi ngày ở bên lão nam nhân giải thích vụ hắn đón dâu một chút, Hà Huyền Y nhất định là nhất thời không thể hiểu rõ ràng quan hệ tốt xấu ở trong đó, hắn lại không muốn trong lòng lão nam nhân có khúc mắc gì, ai ngờ Hà Huyền Y vậy mà vô cùng thích thú, mỗi ngày ở trên bảng chữ mẫu tập viết chữ mới lão tiên sinh giao cho không nói, đêm đến cũng cùng Tiêu Dã thảo luận những chữ hôm nay y học, khiến Tiêu Dã âm thầm ảo não, cảm thấy trong lòng Hà Huyền Y một chút cũng không có hắn

Vốn là một mình ở thư phòng xử lý chính vụ, lúc này lại mang chính vụ xử lý đến nơi lão nam nhân học viết – Thúy Hiên các, thời thời khắc khắc nhìn người mới có thể giảm bớt một ít oán khí trong lòng, đánh không được mắng không xong, chỉ có thể giấu oán khí ê ẩm ở dưới đáy lòng, càng trầm trọng hơn mà muốn đòi thân thiết, tối đến ăn xong cơm chiều, Hà Huyền Y dường như rất cao hứng, nguyên nhân là, hôm nay tiên sinh dạy y tên “Tiêu Dã”, y đã viết rất nhiều lần, mới có thể viết xong chữ “Tiêu”, lải nhải mà nói với Tiêu Dã, không chút nào nhận ra sắc mặt Tiêu Dã càng thêm đen

“Trong lòng tiểu Tâm can có phải không có vị trí nào cho tướng công hay không, mỗi ngày vội vàng tập viết, ngay cả liếc mắt nhìn tướng công một cái cũng không muốn.”, ủy khuất Tiêu Dã tích góp bấy lâu đều lòi ra hết, một đôi mắt phượng hơi rũ, nhìn như là chịu ủy khuất gì to lớn lắm

Hà Huyền Y bị hắn xưng hô thân mật mặt đỏ bừng, nhìn bộ dạng Tiêu Dã vẻ mặt ủy khuất, trong lòng không ngừng xôn xao, cuống quít xua tay thành thành thật thật nói: “Không, không phải như vậy, trong lòng Huyền Y, chỉ có tướng công.”, gò má Lão nam nhân nhiễm ửng đỏ mê người, một đôi mắt đen cũng sáng lấp lánh, Tiêu Dã nhìn thấy như vậy lập tức đánh tan một nửa oán khí, nói xong lại sợ Tiêu Dã không tin, xuống giường từ trong quần áo lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, oa vào trong lòng ngực Tiêu Dã lắp bắp mà kêu hắn nhìn, nhắm mắt lại không dám nhìn phản ứng Tiêu Dã, lỗ tai cũng chín hồng

Trên giấy viết rõ ràng “Lòng chỉ có Tiêu Dã”, xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn là biết người viết chỉ mới học chữ, **lạc khoản cũng như cũ xiêu xiêu vẹo vẹo “Hà Huyền Y” chữ viết, lão nam nhân còn ngốc nghếch mà làm giống như giấy bán mình ấn cái dấu tay màu đỏ, theo ánh nến chiếu đến, phá lệ chói mắt, Tiêu Dã lập tức lại vui mừng, “Đã ấn dấu tay rồi, cả một đời chỉ có thể là người của Tiêu Dã ta, rõ chưa?”, Cong khóe miệng nhìn phản ứng lão nam nhân

(** Hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết.)

“Không, không chịu nói lí……”, khuôn mặt Hà Huyền Y càng thêm đỏ, quay đầu hơi hơi mềm giọng nói phản bác, bị Tiêu Dã khẽ cắn lên vành tai mẫn cảm, ôn nhu dụ dỗ nói: “Có phải hay không? Hửm?”, hô hấp Ấm áp rơi trên vành tai, vừa triền miên vừa run sợ, chỉ có thể giọng nói run rẩy đáp: “Vâng……”

Tiêu Dã được câu trả lời vừa lòng, thấp giọng nở nụ cười, ngậm lấy vành tai Hà Huyền Y nhẹ mυ"ŧ, ở trên giương mặt phiếm hồn liên tiếp lưu lại nước bọt ướŧ áŧ, ngậm lấy hai cánh môi mỏng của lão nam nhân dây dưa, Hà Huyền Y thành thành thật thật mà mở ra khớp hàm, trúc trắc đáp lại đầu lưỡi ôn nhu của Tiêu Dã, đầu lưỡi với đầu lưỡi chạm nhau mang đến sóng tình mãnh liệt, khi tách ra, còn rơi vài sợi chỉ bạc da^ʍ mĩ, Hà Huyền Y bị Tiêu Dã ôm, dưới háng bị vật như que cời lửa đâm, đương nhiên biết đó là cái gì, nhiệt độ cơ thể Tiêu Dã cuồn cuộn không ngừng xuyên thấu qua áσ ɭóŧ truyền đến, đành phải đỏ mặt kêu: “Tiêu Dã…… Ngươi……”

“Tiểu Tâm can, dùng tay được chứ?”, Tiêu Dã không chút nào che dấu, dùng sức kéo bàn tay Hà Huyền Y, chạm đến dục căn sưng to phía trên, nhẹ nhàng xoa nắn, mắt phượng chứa dục niệm đè nén, sáng quắc mà nhìn lão nam nhân trước mặt, tuy cách một lớp vải dệt hơi mỏng, Hà Huyền Y vẫn như cũ có thể cảm nhận được độ ấm nóng bỏng của vật kia ở lòng bàn tay, khuôn mặt đỏ như muốn tích ra máu, mềm giọng nói gọi câu: “Tướng công……”, Cũng xem như đáp ứng rồi

Đầu ngón tay thật cẩn thận đi vào trong qυầи ɭóŧ Tiêu Dã, nắm dục căn sưng to kia ở trong tay, vào tay độ ấm càng thêm nóng rực, nóng đến Hà Huyền Y thấp giọng “Hừ” một tiếng, Tiêu Dã cố tìnhcòn không biết xấu hổ ở bên tai hắn cười khẽ

Hà Huyền Y càng thêm cảm thấy thẹn, cả khuôn mặt hơn phân nửa đều chôn vào cổ Tiêu Dã, chỉ chừa lại bên tai đỏ bừng lộ ra bên ngoài, nghĩ đến đại gia hỏa trước nay đều như vậy chen vào trong lỗ nhỏ ướt nóng chật hẹp của y, còn làm y lớn bụng, chủ nhân vật ấy lúc này còn xấu xa mà ôm thân thể y làm loại sự tình này, thật sự là cực kỳ xấu, Hà Huyền Y cảm thấy xấu hổ mà nghĩ như vậy, chỗ xấu hổ dưới kia như là cũng tiết ra nước dịch nhợt nhạt

Sau khi dục căn sưng to của Tiêu Dã được Hà Huyền Y nắm, lại trướng to một vòng, cán che kín gân xanh dữ tợn, lỗ chuông tiết ra thanh dịch sền sệt làm ướt hết bàn tay lão nam nhân, Hà Huyền Y chỉ có thể nhớ lại lúc trước Tiêu Dã giúp y làm như vậy, chậm rãi xoa lộng cán, tuy nhìn không rõ khung cảnh phía dưới, nhưng cũng biết nhất định là tình sắc cực kỳ, vết chai trong lòng bàn tay thỉnh thoảng quét qua thịt non đầu mẫn cảm, tuy trúc trắc lại vẫn khiếnTiêu Dã thoải mái nheo lại đôi mắt, kéo bàn tay bên kia của Hà Huyền Y, chạm đến dễ cán quả nhiên phấn khởi, mổ một ngụm lên gương mặt đỏ bừng của lão nam nhân, nắm bàn tay nam nhân chậm rãi chậm rãi xoa động lên