Chương 2: Biết Lỗi Chưa?

Tạ lão phu nhân kinh ngạc, bà ấy bị tiếng gọi ‘tổ mẫu’ của nàng làm cho kinh hãi.

Phải biết rằng, Tô Nguyễn đã vào ở phủ Tuyên Bình Hầu hơn một tháng, nhưng trước giờ nàng đều không để ý đến bất kỳ kẻ nào trong phủ.

Bất kể là ba đứa con của nhị phòng, hay là những người khác, cho dù là đối mặt với bà ấy, Tô Nguyễn vẫn luôn thẳng lưng, trợn to mắt, vẻ mặt căm hận nhìn bà ấy, giống như là bọn họ có thù oán mấy đời vậy.

Lúc đầu, Tạ lão phu nhân rất thích Tô Nguyễn, bởi vì bộ dạng của nàng thật sự rất được lòng người khác, nàng có vẻ đẹp của mẫu thân Trần thị, lại không có vẻ quyến rũ của mẫu thân nàng.

Khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to đen láy, khiến người ta vừa nhìn đã có thiện cảm.

Chỉ tiếc, Tô Nguyễn có cái tên mềm mại nhất, có bộ dạng ngoan ngoãn giống như cục bột, nhưng tính tình của nàng còn gai góc hơn cả con nhím xù lông.

Nàng dỗi trời dỗi đất, dỗi Tạ Uyên, dỗi Trần thị, dỗi tất cả mọi người ở Tạ gia……

Một chút niềm yêu thích ban đầu của Tạ lão phu nhân đã sớm bị mài mòn vì sự vô lý của nàng trong khoảng thời gian này.

Mặc dù Tạ lão phu nhân rất kinh ngạc trước tiếng gọi ‘tổ mẫu’ kia của Tô Nguyễn, nhưng trong lòng bà ấy vẫn còn tức giận, chỉ nghĩ rằng Tô Nguyễn muốn xin tha, càng tức giận nói: “Ta không nhận nổi tiếng ‘tổ mẫu’ này của ngươi!”

Ngay sau đó, bà ấy quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì, không mau bắt nàng lại!”

Hạ nhân của Tạ gia vội vàng tiến lên, cướp lấy Liễu ma ma từ trong tay Tô Nguyễn, lập tức nhìn thấy những vết xanh tím trên cổ tay của Liễu ma ma, không những vậy mà nó còn sưng cả lên.

Tạ lão phu nhân thấy thế càng tức giận, cắn răng nói:

“Tô Nguyễn, ta thấy ngươi còn nhỏ nên nhiều lần nhắm mắt bỏ qua, lại không ngờ ngươi vẫn gây chuyện như vậy.”

“Lần trước, người tìm đủ mọi cách đặt điều nói xấu hầu phủ thì ta đã bỏ qua rồi, lần này ngươi còn dám gây chuyện ầm ĩ ở tiệc cưới, ra tay đánh người, hôm nay nếu ta không dạy dỗ ngươi, thì chắc chắn ngày khác ngươi sẽ gây ra đại họa. Người đâu, lấy gia pháp đến đây!”

“Lão phu nhân!”

Trần thị nghe vậy, lập tức lo lắng, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Vương thị, chắn trước mặt Tô Nguyễn, khẩn cầu: “Lão phu nhân, đều là do thϊếp thân sai, thϊếp thân không dạy dỗ tốt Nguyễn Nguyễn, cầu người tha cho con bé, con cầu người…”

Vừa nói, Trần thị vừa quỳ xuống bên cạnh Tô Nguyễn, đôi mắt đỏ hoe, cầu xin:

“Nguyễn Nguyễn, mẫu thân cầu con, mau quỳ xuống tạ tội với lão phu nhân đi, nói là con biết lỗi rồi.”

Tô Nguyễn ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng là đang rất lo lắng, nhưng vẫn nói giọng nhẹ nhàng mềm mại như vậy, như thể đang làm nũng vậy, làm nàng hơi mất tập trung.

Tạ lão phu nhân thấy vậy chỉ cho rằng Tô Nguyễn ngang bướng không chịu nhận lỗi, trong lòng càng thêm tức giận, không khỏi giận lây sang Trần thị.

“Ngươi còn có mặt mũi cầu tình giúp nàng?”

“Tô Nguyễn đúng là con gái của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quên thân phận hiện tại của mình, ngươi là người của Tạ gia, là phu nhân của phủ Tuyên Bình Hầu!”

“Tạ gia chúng ta chưa bao giờ ghét bỏ xuất thân quả phụ của ngươi, cho phép hầu gia cưới ngươi, nhưng đó cũng không có nghĩa là mẹ con ngươi có thế dẫm đạp phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta.”



“Nếu như ngươi vẫn tiếp tục cầu xin cho nàng, vậy thì ta cũng sẽ dùng gia pháp với ngươi!”

Trần thị nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn tiếp tục che trước người Tô Nguyễn, không ngừng dập đầu van xin.

Lão phu nhân thấy Trần thị vẫn chấp mê bất ngộ, giận đến nỗi đau tim, tức giận với người mang roi đến: “Ngươi muốn che chở nàng, vậy được, đánh cả hai người luôn cho ta. Liễu ma ma, đánh!”

“Lão phu nhân…”

Liễu ma ma chần chờ.

Tạ lão phu nhân lạnh lùng nói: “Sao, ta không sai khiến người được nữa sao, ta bảo ngươi đánh, đánh mạnh vào cho ta!!”

Liễu ma ma thấy tạ lão phu nhân khó thở, cũng không dám khuyên tiếp, chỉ có thể quất roi về phía hai người.

Vốn dĩ Tô Nguyễnvẫn còn đau đầu, không hiểu sao nhiều năm trôi qua như thế rồi, sao đột nhiên nàng lại mơ thấy Trần thị và người của Tạ gia người, khi nhìn thấy Liễu ma ma quất roi về phía hai người, nghe tiếng xé gió giống y như thật kia, đầu óc còn chút hoang mang lập tức tỉnh táo lại.

không phải đang mơ?!

Tô Nguyễn biến sắc, vội vươn tay ôm lấy Trần thị đang che chở trước mặt mình, mượn lực xoay người lại, đè Trần thị dưới thân, trên lưng đã ăn ngay một roi.

Gia pháp của Tạ gia đã truyền được bốn đời, cái roi kia cũng không phải làm bằng da mà là làm bằng sắt, trên roi còn có gai ngược. Lúc đánh vào người, cho dù có người đó có mặc quần áo mùa đông, thì gai ngược trên đó vẫn có thể cắt qua quần áo.

Tô Nguyễn đau đớn rêи ɾỉ.

Mấy người Vương thị đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau đớn theo, mấy thiếu nam thiếu nữ cũng đều biến sắc.

Roi trong tay Liễu ma ma vung lên hạ xuống không ngừng.

Tô Nguyễn ôm chặt Trần thị trong lòng, sau lưng đã bắt đầu đổ máu.

“Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn, con buông mẫu thân ra……”

“Con mau buông mẫu thân ra……”

Trần thị giãy giụa muốn đẩy Tô Nguyễn ra, nhưng mà đôi tay của Tô Nguyễn như được làm bằng sắt vậy, bà không thể động đậy được, bà khóc lóc van nài:

“Lão phu nhân, đừng đánh nữa…… con cầu xin người đừng đánh nữa……”

“Là lỗi của con, là do con không dạy Tô Nguyễn tối, đều là do con.”

“Con chịu phạt giúp con bé, người đánh con đi, con cầu xin người……”

Tạ Uyên còn chưa bước vào viện Cẩm Đường viện, thì đã nghe tiếng khóc của Trần thị, ông ấy biến sắc, nhanh chóng bước vào, vừa vén rèm lên thì thấy Liễu ma ma đang vung roi lên, lập tức hét lên: “Ngươi đang làm gì đó?!”



“Lão nhị.”

“Nhị ca.”

“Hầu gia.”

Mọi người trong phòng vội vàng hành lễ, Tạ Uyên trực tiếp đi nhanh đến giữa sân, đẩy Liễu ma ma ra, cúi đầu nhìn Trần thị nằm trên mặt đất, thấy Trần thị chỉ khóc đỏ mắt thôi, trên người không có vết thương gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

Đến khi thấy máu chảy ra trên lưng Tô Nguyễn, lập tức lạnh giọng.

“Ai cho phép ngươi động thủ?!”

Liễu ma ma sợ tới mức suýt nữa ném cái roi trong tay đi, bà ta lập tức quỳ xuống đất.

Không đợi Tạ Uyên mở miệng, Tạ lão phu nhân đã tức giận đến nỗi xanh mặt.

“Là ta bảo đánh đấy, sao nào, con muốn giáo huấn ta luôn phải không?”

Tạ Uyên quay đầu lại: “Mẫu thân…”

“Đừng kêu ta, đến bây giờ mà con vẫn muốn tiếp tục che chở hai mẹ con các nàng sao?!”

Tạ lão phu nhân tức giận nói:

“Ngươi có biết hôm nay Tô Nguyễn gây ra chuyện lớn đến thế nào không, ta không ngăn cản con cưới Trần thị, phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta cũng không quá coi trọng gia thế, dòng dõi. Sau khi hai mẹ con các nàng vào phủ, chúng ta cũng chưa từng bạc đãi các nàng điểm nào, ta đối đãi với Tô Nguyễn như con cháu trong phủ, nhưng nó thì sao?”

“Hôm nay nó dám đứng trước công chúng chửi bới với con, ôm bài vị của cha ruột làm loạn tiệc cưới, thì ngày mai nó cũng sẽ dám xông vào cung cấm.”

“Nếu con vẫn tiếp tục như vậy, đợi đến khi con bé gây đại họa, con cho rằng con có thể tiếp tục che chở cho nó sao?”

Tạ Uyên nhớ tới cảnh tượng Tô Nguyễn ôm bài vị của cha nàng, náo loạn tiệc cưới khi nãy, đôi mắt tối đen.

Mặt của Trần thị trắng bệch, lo lắng nói: “Hầu gia……”

Bà muốn cầu xin giúp Tô Nguyễn, nhưng lại bị Tạ Uyên vươn tay ngăn lại.

Tạ Uyên cúi đầu nhìn Tô Nguyễn, trầm giọng hỏi: “Tô Nguyễn, sự việc hôm nay, con đã biết lỗi chưa?”

Tô Nguyễn nhìn Tạ Uyên, lại nhìn Trần thị vẫn đang nhỏ giọng khóc thút thít, và tất cả người của Tạ gia ở bên cạnh, trong lòng vô cùng phức tạp.

Nàng nhớ rõ lúc trước Tạ Uyên cũng hỏi nàng như vậy, sau khi nàng gây náo loạn tiệc cưới, làm phủ Tuyên Bình Hầu mất hết mặt mũi, làm ông ấy trở thành trò cười của toàn kinh thành, Tạ Uyên hỏi nàng, nàng có biết lỗi không.

Lúc ấy nàng đã trả lời như thế nào nhỉ?

Trong lòng nàng tràn đầy oán hận, nàng nói mình không sai, nàng mắng Trần thị ham phú quý, mắng bà hư vinh vô sỉ, mắng bà quên thù gϊếŧ chồng mà kết hôn với Tạ Uyên, nguyền rủa người của Tạ gia không được chết tử tế. Sau đó, người chưa bao giờ đánh nàng như Tạ Uyên lại tát nàng một bạt tai, phạt nàng quỳ một ngày một đêm.