Chương 1: Đánh!
Mùa đông, năm Nguyên Khải thứ chín.
Tuyết bay đầy trời, khắp Kinh Thành là một màu trắng xóa, chỉ duy nhất một mình bên ngoài phủ Tuyên Bình Hầu là treo đèn l*иg đỏ rực rỡ.
Trước cửa phủ có dán chữ hỉ, trên mặt đất là những mảnh pháo vụn, vốn dĩ không khí nên náo nhiệt vui vẻ mới đúng, nhưng lúc này, trên đường lớn ngoài phủ Tuyên Bình Hầu, đậu hơn mười chiếc xe ngựa, thỉnh thoảng lại có người vẻ mặt xui xẻo từ trong Hầu phủ đi ra.
Tuyên Bình Hầu Tạ Uyên vẫn chưa thay hỉ phục, dẫn theo một đám hạ nhân trong phủ đứng trước cửa, tạ lỗi với từng người bước ra khỏi phủ, mà thái độ của những người đó khác nhau.
Thỉnh thoảng có người lên tiếng an ủi vài câu, nói là trẻ con không hiểu chuyện, nhưng đa số đều im miệng không nói lời nào.
Bên trong tửu lầu cách một con phố, thỉnh thoảng lại có người người thò đầu ra nhìn trước cửa Hầu phủ.
“Phủ Tuyên Bình Hầu này bị gì vậy? Không phải nói là hôm nay tổ chức hỉ sự sao?”
“Đúng vậy, không phải là trước đó còn khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt sao, giờ này hẳn là đang tổ chức hỉ yến, sao lại tiễn khách?”
“Ta nghĩ chắc là xảy ra chuyện gì rồi.”
“Xảy ra chuyện gì, dưới chân thiên tử, bên trong Hầu phủ, thì có thể xảy ra chuyện gì?”
“Sao lại không thể, nói không chừng là tân nương tử kia bỏ chạy……”
“Bốp!”
Người mở miệng trêu đùa kia còn chưa nói xong, thì đột nhiên cánh tay bị người ngồi cùng bàn với hắn ta đập một cái, người kia trừng mắt nhìn hắn ta, nói: “Ngươi không muốn sống nữa hả, chuyện gì cũng dám nói?”
Người nọ lập tức xấu hổ, cũng biết lời nói vừa rồi vượt quá phép tắc, vội vàng ho nhẹ một tiếng nói:
“Ta chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý gì cả, nhưng mà nói thật, lần này phủ Tuyên Bình Hầu tổ chức hỉ sự lớn như vậy, nghe nói cưới một quả phụ làm vợ kế, lễ tiết này cũng sắp bằng nguyên phối* rồi, sao lại bỏ dở giữa chừng rồi?”
*người vợ đầu tiên
Ở Kinh Thành, địa vị của phủ Tuyên Bình Hầu vô cùng cao quý, hơn nữa Tuyên Bình Hầu Tạ Uyên chiến công hiển hách, là trọng thần được hoàng đế tín nhiệm.
Từ hẻm Thất Loan này ra ngoài kia, chỉ riêng phủ Tuyên Bình Hầu đã chiếm gần một nửa diện tích ở khu vực tấc đất tấc vàng như Kinh Thành, như vậy cũng đủ thấy được phủ Tuyên Bình Hầu lừng lẫy ra sao.
Thời trẻ, Tuyên Bình Hầu đã cưới vợ, tiên phu nhân* chính là muội muội của thừa tướng đương triều Thẩm Phượng Niên, hai người vô cùng ân ái, có hai trai một gái. Chỉ tiếc phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu tuổi thọ không dài, sau khi tiên phu nhân mất vì bệnh, Tuyên Bình Hầu vẫn luôn không tái hôn.
*cách gọi tôn kính với người đã mất
Nghe nói, năm đó khi Hoàng đế đăng cơ, từng có ý muốn tứ hôn cho Tuyên Bình Hầu, người được chọn chính là con gái của Học sĩ Hàn Lâm Viện Lữ Lương Chí, nhưng mà Tuyên Bình Hầu đã từ chối.
Mọi người trong Kinh Thành đều nói Tuyên Bình Hầu và tiên phu nhân tình cảm sâu nặng, lại không ngờ hơn một tháng trước, Tuyên Bình Hầu lại đột nhiên mang một quả phụ từ Kinh Nam về, tuyên bố muốn cưới nàng ấy làm vợ.
Nghe nói vị tân phu nhân kia dung mạo yểu điệu, như tiên nữ hạ phàm, mê hoặc Tuyên Bình Hầu không màng thân phận của nàng ấy, không sợ bị thế gian cười chê, trực tiếp thỉnh chỉ cưới nàng ấy làm vợ kế.
Lần này hai người đại hôn, Tuyên Bình Hầu càng phô trương, vốn dĩ phủ Tuyên Bình Hầu vẫn luôn khiêm tốn thì nay lại gần như phát thiệp mời cho tất cả những người có thân phận trong kinh thành, ý muốn tăng thể diện cho tân phu nhân.
Bên cạnh có người thò đầu ra, thì nhìn thấy sau khi xe ngựa đi hết, người của phủ Tuyên Bình Hầu đóng cửa “rầm” một tiếng, không khỏi buồn bực lên tiếng.
“Tuyên Bình Hầu coi trọng vị tân phu nhân kia như vậy, chẳng lẽ là thật sự có người gây chuyện ở hỉ yến hay sao?”
“Ta thấy cũng có thể lắm, chưa thấy Tạ gia giận dữ như vậy bao giờ, không chừng là thật sự xảy ra chuyện gì rồi.”
“Cũng không biết là ai to gan như vậy.”
……
Tạ Uyên đóng sầm cửa phủ, lạnh giọng hỏi: “Người đâu?”
“Hả?”
Quản gia sửng sốt một lúc, vừa định hỏi người nào, thì đυ.ng đến tầm mắt lạnh lẽo của Tạ Uyên, ông ta lập tức tỉnh táo, vội vàng nói: “Tô tiểu thư đang ở chỗ của lão phu nhân.”
Ông ta vừa mới nói xong, Tạ Uyên đã lập tức đi nhanh về hướng hậu viện.
……
Hậu viện Hầu phủ, viện Cẩm Đường, Tạ lão phu nhân Từ thị sắc mặt xanh mét ngồi ở phía trên, mà sắc mặt của những người khác ở Tạ gia cũng rất khó coi.
Quỳ giữa sân là một thiếu phụ xinh đẹp kinh người.
Nàng ấy vẫn mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, hai má đẫy đà, khuôn mặt cũng không kiều gầy như những nữ tử tầm thường khác.
Khuôn mặt hơi tròn, làn da trắng như đậu hủ non, có vẻ đẹp yêu kiều như thiếu nữ, nhưng đuôi mắt lại hơi cong lên, mang theo chút quyến rũ, vòng eo mảnh khảnh dường như sẽ gãy lập tức.
Bên cạnh nàng ấy là một thiếu nữ đang nằm trên mặt đất.
Thiếu nữ khoảng chừng 13,14 tuổi, khuôn mặt giống thiếu phụ kia đến bảy phần, nhưng hình như đang ngất đi, nhắm mắt nằm đó không nhúc nhích.
Trần thị quỳ trên mặt đất, che trước người thiếu nữ, ngửa đầu nói: “Mọi chuyện hôm nay đều là do một mình con gây nên, Nguyễn Nguyễn còn nhỏ không hiểu chuyện, cầu lão phu nhân tha cho con bé lần này.”
“Tha cho nó? Ngươi nói ta xem ta đã tha cho nó bao nhiêu lần rồi?!”
Tạ lão phu nhân mặt mày xanh mét, ngón tay run rẩy chỉ về phía Tô Nguyễn.
“Đây không phải là lần đầu tiên, đã ba lần rồi!”
“Từ sau khi hai mẹ con các ngươi vào phủ, Tô Nguyễn liền bắt đầu làm loạn.”
“Lần đầu tiên là đập vỡ đế đèn Bích Hà Uyển, suýt nữa đốt cháy toàn bộ phủ Tuyên Bình Hầu.”
“Lần thứ hai là thừa dịp đi ra ngoài với người khác, ở bên ngoài ăn nói lung tung bôi nhọ Hầu gia.”
“Lần này còn hơn thế nữa, trực tiếp ôm bài vị của phụ thân làm náo loạn hỉ đường, đánh vào mặt con ta, làm toàn bộ phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta mất hết thể diện trước mặt mọi người. Ngươi cầu xin ta tha cho nó, ta làm sao tha được?”
“Nếu như ta tha cho nó, chẳng phải là thể diện của phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta có thể mặc cho nó muốn dẫm đạp như thế nào thì dẫm như vậy sao?!”
“Lão phu nhân……”
Trần thị thấy Tạ lão phu nhân tức giận, lập tức sốt ruột.
Tạ lão phu nhân cũng không đợi Trần thị mở miệng, lập tức ra lệnh: “Kéo Trần thị ra, giội nước cho Tô Nguyễn tỉnh dậy, ta muốn hỏi nàng một chút, rốt cuộc vì sao nàng lại bất mãn với hầu phủ chúng ta? Phủ Tuyên Bình Hầu ta có bạc đãi nàng ở điểm nào?!”
Đại phòng Vương thị, tam phòng Ngô thị và mấy di nương đứng bên cạnh đều nhanh chóng tiến lên kéo Trần thị ra.
“Đệ muội, lần này Tô Nguyễn thật sự quá sai rồi, muội cũng đừng che chở nàng.”
“Đúng vậy, lần này con bé gây chuyện quá mức rồi.”
Mọi người vừa khuyên, vừa lôi kéo Trần thị, chỉ dám đỡ cánh tay của Trần thị mà ngăn lại, cũng không dám thô bạo, dù sao trong phủ ai cũng biết Tạ Uyên coi trọng Trần thị thế nào.
Một lát sau, một chậu nước lạnh hắt lên người Tô Nguyễn.
Tiết trời tháng 12, lãnh thấu xương.
Sau khi bị chậu nước kia hắt lên người, thiếu nữ trên mặt đất lập tức giật mình, bỗng dưng mở mắt.
Tô Nguyễn đau đầu dữ dội, dường như bên tai còn vang lên những tiếng rít gào nguyền rủa nàng chết không được, nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lại đột nhiên nhận ra có người tới gần nàng, vươn tay thăm dò mặt nàng.
Tô Nguyễn nổi giận, phản xạ có điều kiện bắt lấy tay của người nọ, dùng sức vặn ra đằng sau.
“A!”
Vốn dĩ Liễu ma ma chỉ đang định xem thử Tô Nguyễn đã tỉnh hay chưa, không ngờ lại bị tập kích bất ngờ, lập tức đau đớn hét lên.
“Làm càn, phản rồi, phản rồi!”
Tạ lão phu nhân đập mạnh cái bàn, tức giận hét lên.
Nghe giọng của lão phu nhân, động tác trong tác Tô Nguyễn dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía người ngồi phía trên, thấy Tạ lão phu nhân suýt ngất vì tức giận.
Nàng sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu, mới chần chờ lên tiếng: “Tổ mẫu?”