Chương 3: Cùng Tần Lão Sư Trao Đổi, Thu hoạch Phong Phú Đi?

"Mùa đông nam bán cầu hải lưu đi hướng...." Trên bục giảng, giáo sư già cầm mô hình địa cầu nhiều lần xoay.

"Báo cáo." Một thanh âm thanh lãnh ở cửa phòng học vang lên, học sinh trong phòng đồng loạt ngước mắt nhìn theo âm thanh vang lên.

"Lâm Nghiên? Em vừa rồi đi đâu, đều đã hết nửa tiết rồi." Giáo viên già đẩy đẩy mắt kính, nhìn cô gái ở cửa lưng thẳng tắp, mặt mày lạnh lùng, nghe vậy môi hơi mấp máy.

"Lâm Nghiên vừa rồi giúp ta soạn bài." Phía sau bất ngờ vang lên tiếng nói quen thuộc, người hay ra lệnh, cái người đáng ghét kia đang tới, giày cao gót cộp cộp vang lên, vẻ mặt đứng đắn, cố làm ra vẻ bộ dáng cùng vẻ ác liệt vừa rồi giống như hai người khác nhau:" Thời điểm soạn bài có vấn đề cùng Lâm Nghiên đồng học trao đổi một hồi, không cẩn thận chậm trễ, xin lỗi Vương lão sư."

Không biết có phải hay không có mức mẫm cảm nữ nhân cường điệu hai chữ"Trao đổi ".

"Không có việc gì, không có việc gì!" Vương lão sư sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt đầy tươi cười:"Nếu là giúp Tần lão sư soạn bài, kia Lâm Nghiên khẳng định thu hoạch phong phú đi"

Lâm Nghiên siết chặt ngón tay.

Thu hoạch tràn đầy đều ở tử ©υиɠ đấy. Nữ nhân cười quyến rũ động lòng người:"Vương lão sư quá khen, ta đem Lâm Nghiên đưa về đây liền trở về phòng giảng dạy trước. Đi học cho tốt."

Bốn chữ cuối là đối với cô gái nói, thuận tiện lặng lẽ tới gần, ở trên mông nàng nhéo một cái.

Hơi thở ấm áp xẹt qua, Lâm Nghiên kiềm chế du͙© vọиɠ chạy trốn, cố gắng làm biểu tình bình thường, bàn tay nắm chặt.

Vương lão sư nhìn nữ nhân cười tươi đẹp ngây người trong chớp mắt, há miệng thở dốc không nói gì.

"Các ngươi xem bộ dáng Tần lão sư thật dâʍ đãиɠ."

"Đúng vậy, lớn lên vốn dĩ liền câu dẫn, còn luôn phóng điện với nam nhân."

"Nàng nếu là bạn gái ta thì tốt rồi, như vậy ta có thể... Hắc hắc hắc "

"Ngươi nằm mơ đi, Tần lão sư người ta nhìn trúng ngươi?"

"Nghĩ cũng không được a."

"Vẫn là lớp trưởng lợi hại, có thể giúp lão sư soạn bài."

"Ngươi nói lớp trưởng cùng Tần lão sư ai đẹp hơn?"

"Trẻ con mới lựa chọn, tất cả ta đều muốn..."

Lâm Nghiên đi đến chỗ ngồi, trong phòng bởi vì sự xuất hiện của nữ nhân vừa rồi mà xôn xao một trận.

"Lớp trưởng, ngươi đi giúp Tần lão sư soạn bài a, có nội dung gì mới sao?" Bạn thân ngồi cùng bàn lặng lẽ hỏi nàng.

Lão sư?

Lâm Nghiên lấy sách giáo khoa ra. Cô không xứng.

Nội dung mới, tên cặn bã kia trong bụng có thể có nội dung gì mới, vẫn phải có, nàng hôm nay bị ra vào.

"Không có." Ngữ điệu lạnh băng đem bạn cùng bạn đông lạnh đến nửa ngày không nói chuyện.

Cảm giác giữa hai chân còn nhớt nháp, người kia giám sát không cho chính mình lấy thứ kia ra, theo một đường từ phòng thí nghiệm.

Qυầи ɭóŧ cũng không có mặt, trong không khí lạnh lẽo phất qua chân tâm, Lâm Nghiên kẹp chặt hai chân, kéo kéo váy, làn váy làm hết phận sự che khuất cảnh sắc xuân phía dưới.

Việc học một ngày khẩn trương lại bận rộn, Lâm Nghiên ở trên sách luyện tập viết xuống chữ cuối cùng, đậy nắp bút, ngẩng đầu đã thấy hoàng hôn, thời gian tan học đã đến.

Nàng đứng lên, chậm rì rì thu dọn cặp sách, dạ dày có chút đau, giữa trưa nàng không có ăn cơm, hạ thân không tiện làm nàng tận lực tránh né nhà ăn chen chúc.

"Tần lão sư còn ở phòng giảng dạy, đi..."

"Nàng như thế nào còn chưa đi, đang đợi người sao?"

"Quản nàng làm gì, tiếp xúc gần gũi nữ thần, ngươi có đi hay không?"

"Đi, nhưng tìm lý do gì tương đối tốt?"

"Ngươi ngốc a, lấy sách, đi hỏi chuyện."

Nam sinh cãi cọ ồn ào, ba năm người cười thành một đoàn, cầm sách hướng phòng giảng dạy đi.

Lâm Nghiên kéo khóa cặp sách lên, đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, đeo cặp sách lên chậm rãi đi ra sân trường.

Người nó hôm nay hẳn là không có thời gian đùa bỡn mình đi.