Chương 2: Cô Không Phải Lão Sư, Là Tội Phạm Cưỡиɠ ɠiαи (H)

Côn ŧᏂịŧ cứng rắn lập tức xoay tròn trong hoa huyệt non mềm, không nhẹ không nặng mà đưa đẩy. "Tôi còn chưa có bắn đâu."

"Ngô..."

"Ha... Thật chặt, lần này bắn vào trong em được không?"

"Không... Buông tôi ra... Hỗn đản..."

"Có phải hay không thích bị thao nơi này..."

"Không có... Ân..."

"Miệng trên thì nói không có, miệng dưới vẫn là thành thật... Xem em kẹp chặt tôi kìa ..."

Lời nói hạ lưu trần trụi làm cô gái gắt gao cắn chặt môi, không cho bản thân phát ra tiếng.

"Làm sao vậy, xấu hổ? Thật đáng yêu." Ngón cái nữ nhân cắm vào miệng cô gái, cứu vớt cánh môi bị răng cắn trắng bệnh, ra lệnh nói:"Cùng phía dưới giống nhau, ngoan ngoãn hàm chứa tôi."

Ngón tay cùng côn ŧᏂịŧ phân biệt ở trên dưới hai cái miệng tàn sát bừa bãi, đầu lưỡi mềm mại cùng huyệt thịt kiều nộn bị cưỡng chế xâm phạm kí©h thí©ɧ càng nhiều nước bọt, ngón tay cùng côn ŧᏂịŧ đều ngập tràn nước lấp lánh.

"Thoải mái sao?"

Trả lời cô chỉ có tiếng thở dốc bị đâm phá thành mảnh nhỏ cùng tiếng khóc nức nở.

Cô gái thất thần bị thao lộng một hồi, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, dùng sức cắn ngón tay đang quấy loạn, hoa huyệt dưới thân hàm chứa côn ŧᏂịŧ cũng không tự giác co rút lại.

"Tê --" ngón tay truyền đến đau đớn cùng huyệt thịt dưới thân siết chặt lại làm nữ nhân thiếu chút nữa bắn ra, một cổ lửa giận nảy lên, nữ nhân cười lạnh lấy tay bóp miệng lấy ngón tay bị cắn ra, nắm lấy hai chân cô gái, đem chúng giơ lên sau hung hăng hướng dưới thân trắng nõn áp xuống, ái dịch phun ra hoa huyệt không hề giữ lại chảy ra ngoài, nữ nhân luật động eo hông, từng chút đâm sâu vào hoa huyệt, nơi giao cấu hai người va chạm bạch bạch bạch, đem dịch thể không ngừng chảy xuống tạo ra sợi chỉ bạc ái muội.

"Xem ra tôi không đem em dạy bảo tốt, học sinh ưu tú không thể cắn lão sư." Động tác dưới thân chậm lại, cắm trong tiểu mà chậm rãi nghiền nát.

"Ngươi... Không phải ân... Không phải giáo viên... Ngươi là, là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи... Ân..." Giáo viên mới không xâm phạm học sinh, cũng sẽ không đem côn ŧᏂịŧ cắm vào thân thể học sinh giống như vậy.

"Ngoan, lão sư dạy em kiến thức sinh lý, em xem thân thể của em, bị cô dạy cho dâʍ đãиɠ cỡ nào."

Cái vương bát đản này, cầm thú,nàng cần học sinh lý sao?

Có tiết sinh lý nào yêu cầu giáo viên cùng học sinh giao hợp?

"Biến, nhanh bắn ra đi... Ân sau đó... Ân cút đi..." Chịu không nổi loại nhục nhã hạ lưu này, nhưng thân thể lại nổi lên phản ứng, cô gái cảm giác hạ thể mình không thể khống chế di chuyển,lại phun ra vài cỗ dâʍ ɖị©ɧ.

"Lại không thành thật, cô giáo muốn phạt em." Cảm nhận phản ứng của nàng, nữ nhân thấp giọng cười, "Hạ tiện như vậy, thích bị người xâm phạm, còn nổi lên phản ứng." Côn ŧᏂịŧ chậm rãi ra vào, bụng nhỏ cô gái căng lên theo động tác cắm vào hơi nhô lên.

Đang ra vào mạnh mẽ bỗng nhiên tiết tấu chậm lại mà cô gái khó có thể miêu tả sự trống rỗng,hoa huyệt ngứa ngáy theo sự tra tấn của người thong thả đưa đẩy truyền đến toàn thân, tiểu huyệt ướt đẫm khó nhịn mà co rút lại, chủ nhân nó lại còn tận lực khắc chế du͙© vọиɠ của mình.

"Không, không được liền đi ra ngoài..."

Buột miệng thốt ra lời khıêυ khí©h, tựa hồ là vì che giấu du͙© vọиɠ.

"Chiêu này đối với tôi vô dụng, tôi được không, em không biết sao?" Đem hai chân cô gái quấn lên hông, nữ nhân cúi xuống hôn nàng, tay phải xoa nắn vυ" mềm mại, như cũ nhàn nhạt thọc vào rút ra.

"Ngô..."

Cô dùng sức hôn, bá đạo như muốn cướp lấy hơi thở.

Tới, lại muốn tới... Vì cái gì... Cô gái giãy dụa quay đầu đi, né tránh nữ nhân hôn, kɧoáı ©ảʍ quen thuộc từng đợt từng đợt trào ra.

Vì cái gì... Rõ ràng nỗ lực khắc chế như vậy... Vì cái gì sẽ bị người này làm ra cảm giác như vậy...

Chẳng lẽ thân thể mình thật là trời sinh dâʍ đãиɠ sao...

"Sướиɠ đến khóc sao."

Thời điểm ý thức trở về, phát hiện nữ nhân đang hôn nàng cao trào mà vô ý thức rơi nước mắt, hạ thân nóng ấm còn tồn tại trong cơ thể.

"Ngươi... Ngươi như thế nào còn không có..." Cảm giác kinh sợ từ sống lưng dâng lên.

"A... Hiện tại tôi nên..." Nữ nhân chống hai tay lên mặt bàn, bắt đầu chạy nước rút.

Cảm giác được người trên sắp bắn, cô gái bắt đầu giãy dụa.

"Từ bỏ... Đừng, đừng bắn vào trong..."

"Bắn cho em... Cô giáo đều cho em... Bé ngoan..."

"Không... Không cần... Ô..."

Côn ŧᏂịŧ giống như lớn thêm, ở trong cơ thể nhảy lên, bỗng nhiên thân thể nữ nhân thấp xuống, gắt gao đem nàng ôm vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng dâng lên mà ra, một cổ mạnh mẽ bắn vào sâu trong âʍ đa͙σ.

"Thật ngoan, hảo hảo hàm chứa bảo bối của cô cho em, không được phép đem ra, đi học đi." Đại khái qua vài phút, nữ nhân mới từ trên người cô gái bò dậy, đem côn ŧᏂịŧ nửa mềm rút ra, mang ra một cổ bạch trọc.

Cô gái bị bắn tới có chút thất thần, hoãn một hồi mới chậm rãi đứng dậy, bắn quá nhiều, bụng nhỏ có chút nhô lên, theo động tác ngồi dậy, chất lỏng trắng sữa từ giữa hai chân chảy ra, tạo thành một đường thẳng da^ʍ mĩ.

Cô gái khôi phục biểu tình lạnh băng không nói tiếng Nào mặc tốt quần áo, ngón tay trắng đem làn váy nhăn dúm xoa thẳng lại, làn váy che khuất dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống, mặt trên có mảnh ướt khả nghi, còn may vải màu đậm không thấy rõ ràng được. Nàng quay đầu tìm kiếm qυầи ɭóŧ của mình, thấy thứ màu hồng nhạt của mình bị nữ nhân ăn mặc tốt lay động trên đầu ngón tay.

"Cái này là tiết sinh lý thêm tiết học công cụ, đêm nay tan học tới tìm cô giáo học bù."

Thân thể cô gái cứng đờ