Chương 3: Thời Đại Mạt Pháp

“Khương Khương, Khương Khương?”

Sáng sớm, chú Trình đi lên gọi cô xuống ăn cơm thì thấy cô gái cuộn tròn cả người lại, dựa sát vào tường, toàn thân run rẩy.

Khương Khương từ từ tỉnh lại.

Cô sững sờ nhìn người trước mặt, đằng sau lưng ướt sũng mồ hôi.

“Lại mơ thấy ác mộng à?” Chú Trình vừa đỡ cô ngồi dậy vừa đặt hai miếng bánh rán đường lên trên mặt bàn.

Khương Khương cúi đầu, mái tóc dài hơi rối rủ xuống, cô ảo não cào cào chăn.

“Chỉ thiếu một chút nữa thôi.”

Lúc nói chuyện, cô cũng không nhìn về phía ai, dường như chỉ đang lầu bầu một mình: “Thiếu một chút nữa là gần như sắp chạm được vào người đó rồi.”

Chú Trình nhìn hòn đá đen trên bàn: “Vẫn là chỗ kia à?”

Khương Khương dùng hai tay cầm bánh rán đường đỏ lên, bánh vẫn còn nóng hổi. Cô nhẹ nhàng cắn một miếng, vị gạo nếp thơm ngọt ngay lập tức xâm nhập dạ dày của cô.

Cô gái thỏa mãn nheo mắt, giọng nói cũng thoải mái hơn rất nhiều: “Người đó luôn nằm một mình trong cung điện, nhìn thật sự rất đáng thương.”

Hòn đá đen này có lai lịch không rõ ràng nên trước đây, chú Trình đã coi nó trở thành một vật mang điềm xấu. Vì vậy, ông ấy đã nhân dịp lúc Khương Khương ngủ để vứt nó đi.

Nhưng mỗi lần Khương Khương tỉnh dậy, nếu không tìm thấy hòn đá kia thì sẽ khóc lóc ầm ĩ.

Chú Trình không còn cách nào khác, tiểu thư thích thì đành phải theo ý cô.

Chú Trình là một thành viên của Xã Sài Phong. Sau khi hai vợ chồng chưởng môn gặp chuyện không may thì nơi này chỉ còn lại ông ấy và tiểu thư.

Trước năm mười hai tuổi, tiểu thư vẫn hoạt bát và thông minh như những đứa trẻ khác. Từ khi bước sang tuổi mười hai, theo tập tục truyền thống, Khương Khương phải hiến tế một bộ phận “trí tuệ” để đổi lấy sự bình an của một phương trời.

Thị trấn nhỏ bé không đáng chú ý này lại là nơi tụ tập của rất nhiều hung thần. May nhờ có Khương Khương nên đến nay, nơi này vẫn bình yên vô sự.

Bây giờ là thời đại mạt pháp*, rất khó có thể tìm thấy Người Săn Quỷ trong xã hội.

(*Thời đại mạt pháp là thời đại đa số người trong xã hội sẽ không biết, không tin sự tồn tại của pháp thuật hay bùa chú.)

Chỉ là hiện tại, ở một số nơi đã xuất hiện rất nhiều sự kiện quái dị khiến người ta nghi ngờ rằng kết giới chưa được chứng thực do các vị tổ tông thiết lập có lẽ đã sắp không chống đỡ được nữa…

Ngày nay, bốn xã lớn có tiếng tăm lừng lẫy trên thế gian lần lượt nằm tương ứng ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.

Bá chủ ở phía Nam chính là Xã Nam Anh.

Vài năm gần đây, Xã Nam Anh đã âm thầm thâu tóm không ít xã nhỏ khác và bây giờ cũng đang hướng mục tiêu đến Xã Sài Phong.

Dòng dõi của Xã Sài Phong Xã dựng nghiệp bằng thuật triệu hồi. Nếu truy tìm từ nguồn gốc xa xưa thì Xã Sài Phong là một tông môn lâu đời nhất còn được truyền thừa đến tận bây giờ.

Vào thời kỳ hoàng kim của Xã Sài Phong thì bốn xã lớn nhất đương thời còn không xứng xách dép cho nó.

Tuy nhiên, trận chiến lớn ở ba trăm năm trước đã chặt đứt gốc rễ của dòng dõi Xã Sài Phong.

Kể từ đó, tất cả các đệ tử trong xã đều giải tán, chỉ có gia đình chủ tông vẫn còn tiếp tục kéo dài hơi tàn.

Bọn họ cũng đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không thể triệu hồi ra được Chiến Linh.

Với một tông môn lấy thuật triệu hồi làm gốc rễ, nếu không thể triệu hồi được Chiến Linh mà chỉ dựa vào năng lực của bản thân để chiến đấu thì chắc chắn thực lực sẽ không thể sánh bằng các tông môn khác.

May mắn thay, Khương Khương với thân phận là chưởng môn đương nhiệm của Xã Sài Phong ngay từ khi ra đời đã có được linh khí mênh mông, là tiền đề mạnh mẽ cho thuật triệu hồi đang ẩn giấu trong thân thể của cô!

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của mình, cô nhất định sẽ có thể triệu hồi ra Chiến Linh chân chính!

Chú Trình tưởng tượng đến thời điểm ba ngày sau, bản thân có thể nhìn thấy tiểu thư triệu hồi được Chiến Linh thuộc về mình thì cảm xúc của ông ấy lại trở nên dạt dào hơn, vô cùng kích động!

Khương Khương ăn xong bánh rán đường đỏ, ngồi trước bàn dùng bút vẽ tranh.

Hầu hết thời gian cô đều im lặng như vậy.

Đặc biệt là ở ban ngày, Khương Khương luôn thích ở một mình trong thế giới riêng của bản thân.

Vào lúc ban đêm buông xuống, cô sẽ sẵn sàng giao tiếp với mọi người hơn một chút.

Chỉ với vài nét bút, Khương Khương đã phác thảo được hình dáng của một người đàn ông. Cô có vẻ rất hài lòng với tác phẩm của mình, xoay người lại, giơ bức tranh lên trước mặt chú Trình.

“Này…” Chú Trình nhìn thấy hình ảnh trên giấy thì trong lòng bỗng nhiên chấn động.

Khương Khương còn nghiêm túc nói: “Cháu sẽ triệu hồi người này!”

Chú Trình: “…Đây là người mà cháu thường xuyên mơ thấy à?”

Ông ấy biết Khương Khương thường xuyên nằm mơ thấy một tòa cung điện và một người đàn ông đang ngủ say.

…Nhưng ông ấy lại không ngờ được rằng người đàn ông kia lại là “người đó”!

Khương Khương gật đầu: “Vâng!”

Chú Trình không khỏi lùi lại về sau hai bước, mồ hôi lạnh liên tục toát ra. Ông ấy lại nhìn về phía hòn đá đen đặt trên bàn và dưới đáy mắt hiện lên một chút sợ hãi.