Chương 18: Nam Bình An Báo Thù

Khương Khương đang ở trong phòng của mình, thay băng cho chim sẻ nhỏ. Cô thấy những vết thương trên người chim sẻ nhỏ đã được chữa lành hoàn toàn rồi.

Giờ đây, chim sẻ nhỏ cực kỳ dính người, nó cứ ríu rít nhảy trên các ngón tay của cô gái, nhẹ nhàng mổ lên đầu ngón tay của cô.

Khương Khương phát hiện ra xen kẽ giữa những chiếc lông có màu xám xịt của chim sẻ nhỏ đã mọc ra một số cái màu đỏ rực. Cô vươn tay sờ thử thì cảm thấy cực kỳ mềm mượt.

“Vết thương của em đã lành rồi.” Khương Khương đẩy cửa sổ ra: “Bay đi thôi, bầu trời mới là nơi thích hợp với em nhất.”

Chú chim sẻ nhỏ vỗ cánh bay đến bậu cửa sổ rồi quay đầu lại líu lo hai tiếng như thể đang nói lời tạm biệt.

Khương Khương vẫy tay chào nó. Cô nhìn chú chim sẻ nhỏ bay ra ngoài, đậu trên sợi dây điện, dừng lại một lúc rồi bắt đầu bay lên cao hơn, xa hơn, cho đến khi nó khuất khỏi tầm nhìn của cô.

*

Sau khi về nhà, chú Trình đã nấu cơm tối.

Lúc những ánh chiều tà cuối cùng rơi xuống và thị trấn bị bao phủ bởi tấm màn đêm thì không khí khô nóng cũng lập tức biến mất.

Ban ngày nóng nực, ban đêm lạnh lẽo chính là đặc điểm của những thị trấn vùng núi nơi đây.

Khương Khương uống xong bát cháo gạo thì cũng đến giờ ra ngoài gác đêm.

Chú Trình dặn dò: “Đi đường cẩn thận nhé.”

Khương Khương cầm dây xích sắt đi ở phía trước, chú chó lớn màu vàng đi theo sau cô, nó luôn cảnh giác dựng đứng cả hai tai lên.

Cô tuần tra từ khu phố cổ đến lối vào thị trấn rồi đi sang phía những ngọn núi ở xung quanh trong bóng đêm mịt mù.

“Răng rắc.”

Khương Khương nghe thấy tiếng cành cây bị giẫm lên.

“Gâu gâu gâu!...” Chú chó lớn màu vàng sủa lớn về phía con đường bên ngoài cổng vào thị trấn.

Ở nơi đó có một chiếc xe ô tô đang đỗ ở ven đường, không biết đã đỗ ở đó bao lâu rồi.

Lúc này, đèn xe đột nhiên bật sáng, chiếu thẳng vào người Khương Khương. Xuyên qua ánh đèn pha chói mắt, Khương Khương thấy được người đang ngồi trong xe.

… Nam Bình An.

Trên mặt của Nam Bình An đang quấn một lớp băng gạc màu trắng, khi ngửi được hơi thở trên người Khương Khương thì thân thể của anh ta đã không nhịn được hơi run rẩy.

Khóe miệng của Nam Bình An vô thức hơi nhếch lên, giọng điệu kì lạ nghe như đang cố gắng kìm nén tiếng cười điên cuồng: “Chưởng môn nhỏ tuổi nhà họ Khương, cô đã đến rồi, cô đã đến rồi à?”

“Tìm tôi có việc gì?” Khương Khương hỏi.

“Hì hì hì…” Nam Bình An vươn tay phải sờ vào hai mắt của mình: “Cô nhìn thấy chưa, hai mắt của tôi đã bị mù rồi, đây đều là do cô ban tặng đấy!”

“Tôi đã điều tra rồi, nơi núi non hẻo lánh này không có hơi thở của bất kỳ Chiến Linh nào. Thứ mà cô đã {vô tình} triệu hồi được vào ngày hôm đó đã rời đi rồi, đúng không?”

Nam Bình An là người có thù tất báo. Sức khỏe của anh ta còn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng đã lừa gia đình để chạy đến đây. Lái xe đi theo anh ta là cấp dưới thân cận.

Kể từ ngày hôm đó, vị thiếu niên này dường như đã bị kí©h thí©ɧ không nhỏ, lúc bình thường hay vừa khóc vừa cười, không một ai dám đến gần tổ tông nhỏ nhà họ Nam trong thời gian này.

“Anh tìm người đó à?” Lông mày của Khương Khương vô thức nhíu lại. Nếu người này đến gây sự với “Hòn Đá Đen” thì trong lòng của cô sẽ cảm thấy rất không vui.

Thiếu niên cười điên cuồng: “Ha ha ha, sao có thể chứ! Khó trách mọi người đều nói cô là đồ ngốc… Tôi đặc biệt đến đây để tìm cô đấy!”

“Ồ, tìm tôi à.” Lông mày của Khương Khương lại nhẹ nhàng giãn ra: “Tìm tôi làm gì vậy?”

“Đêm nay, tôi sẽ phế bỏ linh căn của cô, khoét hai mắt của cô! Tôi sẽ khiến cô phải nếm trải cảm giác trở thành một người mù là như thế nào!” Nam Bình An siết chặt lớp băng vải trên mặt, gằn rõ từng tiếng, giọng điệu sắc bén như dao.

Ở phía bên kia, một thanh niên trẻ đang ngồi trên chạc cây, ẩn giấu kín mít hơi thở của mình. Anh ấy mở đồng hồ ra, bật chế độ “livestream”.

Cũng đúng lúc mọi người ở tổng bộ hiệp hội đều cảm thấy hứng thú với vị chưởng môn nhỏ tuổi của nhà họ Khương. Vậy thì hãy để cho mọi người cùng nhau nhìn xem, rốt cuộc cô gái này có ký kết khế ước thành công với Chiến Linh nào hay không.

Tại cửa hàng sách cũ, chú Trình ngay lập tức cảm nhận được hơi thở của điềm xấu xuất hiện ở lối vào thị trấn! Ông ấy lập tức chạy qua đó ngay!

Tại tầng hai, Mộ Uyên đang nằm trên giường.

Anh búng nhẹ ngón tay một cái và bọt nước trong chén trà bên cạnh lập tức trôi nổi trên không trung, từ từ ngưng kết thành một màn ảnh.

Trên màn hình xuất hiện một cô gái đang dắt theo một chú chó, đứng thẳng trong bóng đêm và có một con chim sẻ nhỏ đang lén lút đậu trên đầu vai cô.

Khóe miệng của Mộ Uyên hơi nhếch lên. Dù sao cũng không ngủ được, chi bằng ngồi dậy theo dõi vở kịch này thì hơn.