Chương 12: Bánh bao trắng ngào ngạt

"Rắc…bịch…”

Triệu Đức Tam ngẫn ngơ ngồi bệt trên sàn nhà, bờ mông bị chạm đất đau điếng, cái ghế mới tinh bị hắn đặt mông ngồi xuống đã văng ra vài miếng gỗ, chân ghế ngã chổng vó, hắn luống cuống tay chân phủi đít đứng lên, nhìn lại cái ghế chưa xiết chặt đinh vít, âm thầm mắng “..đừng nói là lừa ông mày nha….”

Người đàn bà mập mạp nhìn thấy Triệu Đức Tam như vậy, không kềm được cười ra thành tiếng, Triệu Đức Tam đỏ mặt hung hăng trợn mắt nhìn, tức giận nói:

- Cười cái gì mà cười? Ăn sáng xong chưa? Văn phòng Phó cục trưởng Vương đang cần máy tính.

Đã nghe nói 2 người đàn bà này là nhân viên thời vụ, Triệu Đức Tam có chút khinh khỉnh xem thường, thấy hắn khó chịu, cảm xúc của 2 người đàn bà đều bị mất, cúi đầu xuống cũng không dám thở mạnh nữa .

Nhưng Triệu Đức Tam suy nghĩ lại, cho dù người ta là nhân viên thời vụ, cũng phải có chút quan hệ mới vào làm được trong cơ quan béo bở này chứ? Vì vậy hắn liền giữ lại vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, nói:

- Hai chị vào làm ở đây lâu chưa vậy?

Người đàn bà mập mạp mập để đũa xuống lau miệng một cái , thật thà cười nói:

- Hai chúng tôi đều mới làm có hơn một tháng, tại phòng hậu cần là lao động phổ thông, chủ yếu là làm những chuyện lặt vặt. Cô này là em họ của cục trưởng Trương Aí Linh, nghe nói cậu là thư ký phó cục trưởng Vương phải không? Hôm nay lãnh đạo tự mình đến nhà kho à nha.

Triệu Đức Tam nghe nói người đàn bà kia với thân thể hơi đẫy đà nở nang là em họ của cục trưởng Trương Ái Linh, liền giật mình, lập tức nở nụ cười khiêm tốn nói:

- Em cũng vậy mới vừa tới làm, hai chị tên gọi xưng hô sao vậy?

Triệu Đức Tam tuy là ngày đầu tiên tới đây đi làm, nhưng đầu óc linh hoạt, tại cơ quan này không quan tâm đến người làm chức vụ, cấp bậc gì , hầu như ai ít nhiều gì cũng đều có chút quan hệ thân quen, cho nên hắn chuyển hướng thái độ rất là nhanh .

Người đàn bà mập mạp cười ha hả nói:

- Tôi họ Trịnh…

Triệu Đức Tam nghe xong, à..thì ra là cùng họ với mình, chưa gì hắn đã nghĩ ngợi ngày sau thì có thể tận lực chiếu cố chút ít với cô.

Người đàn bà trẻ tuổi hơi có chút lạnh lùng , nhàn nhạt nói:

- Tôi họ Trương tên Trương Ái Ái…

Triệu Đức Tam nghe xong , mỉm cười gật đầu .

Người đàn bà mập mạp nói:

- Lãnh đạo, cần đồ dùng văn phòng cứ ghi vào tờ đơn đề nghị này, chúng tôi lập tức liền đưa đến văn phòng của lãnh đạo.

Triệu Đức Tam nói:

- Một máy tính là được rồi.

Người đàn bà mập mạp gật đầu:

- Được rồi, chúng tôi liền mang đến văn phòng lãnh đạo, nơi này còn bụi bậm lắm, lãnh đạo đi ra ngoài trước đi.

Triệu Đức Tam được người đàn bà mập mạp một tiếng lãnh đạo, hai tiếng cũng gọi lãnh đạo, trong lòng rất khoái nghe, nhưng vẫn là cảnh giác, mình vừa tới đây công tác, không thể nhếch lên cái đuôi sớm, cho nên liền nhẹ nhàng cười cười nói:

- Chị Lưu, đừng gọi em như vậy, em chỉ là thư ký phó cục trưởng Vương, không phải là lãnh đạo cái gì đâu.

Người đàn bà mập mạp cười rạng rỡ:

- Cậu là thư ký phó cục trưởng Vương, cũng chính là lãnh đạo của chúng tôi, hai chúng là nhân viên thời vụ, trong cục khoáng sản than đá này gặp ai cũng kêu lãnh đạo là bình thường mà.

Triệu Đức Tam điền vào tờ đăng ký đồ dùng văn phòng, từ nhà kho quay ra , hắn có chút không hiểu , trong kho hàng kia, người đàn bà vũ mị nở nang Trương Ái Ái nếu là em họ của người đứng đầu cục trưởng Trương Ái Linh, làm sao lại chỉ làm một nhân viên thời vụ? Vì vậy hắn liền suy đoán, chỉ có thể là cục trưởng Trương Ái Linh nhất định là một lãnh đạo chính phái.

Triệu Đức Tam từ nhà kho trở về, cửa phòng làm việc của phó cục trưởng Vương thì khép kín lại, hắn thì ngồi ở bên ngoài phòng của mình trên ghế sa lon, lộ ra có chút dáng vẻ không biết làm gì đến phát chán.

Sau một lát, hai người đàn bà dưới nhà kho kia đem máy tính vào, hỏi hắn để ở nơi đâu? Hắn nhìn quanh, trên bàn làm việc rộng lớn bằng gỗ trống không, nhưng có ý phải vào hỏi phó cục trưởng Vương cố vấn nên để chỗ nào? Liền đứng dậy nhẹ nhẹ gõ cửa 3 tiếng, bên trong không có tiếng phản ứng gì cả.

Lúc này người đàn bà trẻ đẫy đà nở nang Trương Ái Ái mới nói:

- Tôi vừa trông thấy phó cục trưởng Vương trưởng ngồi xe đi ra ngoài cổng, không có ở trong phòng đâu.

Người đàn bà trẻ này lúc nói chuyện trên mặt cũng không còn biểu cảm gì cả, nhưng dáng người, cái sống lưng, bộ ngực đầy đặn, dù cho cô có lạnh như băng bề ngoài, cũng không che lấp được sự gợi cảm mê người phong tình này , Triệu Đức Tam chăm chú nhiều cô hơi lâu, làm cho Trương Ái Ái có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

- À.. vậy thì đặt cái máy tính ở trên cái bàn này đi.

Thời gian gần đây Triệu Đức Tam trong lòng không có rối loạn, nhưng giờ lại bị đôi mắt thu thủy bình lặng như mặt hồ của người đàn bà trẻ này làm cho trong lòng có chút xôn xao .

Hai người đàn bà đem máy tính đến trên bàn , không nghĩ tới Trương Ái Ái lại còn biết gắn dây điện máy tính, giúp hắn đem mấy sợi dây thành thạo kết nối vào rồi nói:

- Xong rồi đấy.

Triệu Đức Tam nhìn cô mỉm cười:

- Chị Trương, cám ơn chị nhé.

Trương Ái Ái thoạt nhìn chừng 30 tuổi, bộ đồ mặc dù rất đơn giản, nhưng một thân vóc người bốc lửa vẫn là bá khí lộ ra bên ngoài, một cái áo sơ mi chấm hoa với cái cổ áo tùy tiện hở ra 2 cái nút áo, lúc khom lưng một đôi bầu vυ" đầy đặn mềm mại buông rủ xuống, tuy được cái áo nịt ngực đỡ lấy, nhưng vẫn có thể trông thấy một phần ba bầu vυ" trắng bạch giống như cái bánh bao ngào ngạt mới ra lò vậy…..