Cha Điền bước một bước trước, cầm muỗng và thổi, đưa muỗng canh vào miệng Điền Văn Duyên.
Ánh mắt hai người bất động nhìn chăm chú vào miệng cậu bé, chờ mong đều kỳ diệu sẽ xuất hiện.
Điền Văn Duyên nghiêng đầu nhìn canh cá trước mặt, sau đó nghiêng đầu về phía trước, ngậm muỗng vào miệng.
Cha Điền run rẩy rút nhẹ muỗng ra.
Đã trống không.
"Con còn muốn."
Cả hai vẫn chưa hết vui mừng vì Điền Văn Duyên sau khi uống một ngụm canh cá thì lại bị một câu "Con còn muốn" dọa cho nhảy lên một cái.
"Được được được! Tiếp nào tiếp nào! Uống nhiều thêm một chút!"
Mẹ Điền nhìn Điền Văn Duyên cầm thìa, vừa ăn một miếng thịt cá vừa uống một ngụm canh cá, chạy đến sô pha, trước tiên nói tin vui này cho Điền Thành.
"Alo, mẹ, sao vậy?"
Sau khi Điền Thành rời khỏi nhà thật ra vẫn chưa đi mà ngồi trên một chiếc ghế dài bên ngoài tiểu khu.
Sáng hôm nay trở lại là để gửi cá cho Điền Văn Duyên, hắn đặc biệt xin nghỉ một ngày, vốn tưởng có thể ở nhà đến chiều nhưng không ngờ ở lại một giờ cũng không được.
"Để mẹ nói cho con biết! Bảo bảo ăn rồi! Nó đã uống hai chén canh cá đó! Mà ngay thịt trong canh cá nó cũng đều ăn!"
"Thật sao?"
Điền Thành trực tiếp kinh ngạc đứng lên khỏi băng ghế, bước chân di chuyển, nhưng cuối cùng bị kìm lại
"Tốt quá rồi tốt quá rồi, mình biết mà..." Nguyên Gia Khánh chắc chắn có cách.
"Con biết cái gì?" Mẹ Điền không nghe rõ mấy lời sau của hắn.
"Không có gì, mẹ nhớ xem tối nay xem con con thế nào, cho con ăn món khác xem con có ăn được không nhé."
"Mẹ biết mẹ biết, đúng rồi, chuyện của con xong chưa? Không còn việc gì lớn đâu phải không?"
"Con?..."
Điền Thành không biết mẹ Điền đang nói tới việc gì, vừa mới muốn hỏi, liền nghe thấy giọng nói của cha Điền đột nhiên vang lên trong điện thoại.
"Nó nói có chuyện gấp, làm sao có thể xử lý nhanh như vậy, bà có thể đừng quấy rầy người khác được không!"
"À, đúng rồi mẹ ạ, con chưa làm xong việc nhưng sẽ không có chuyện gì lớn cả, mẹ đừng lo, con cúp máy nhé, cha với mẹ nhớ chú ý sức khỏe."
Nói xong, Điền Thành trước tiên cúp điện thoại.
Mặc dù thái độ của cha đối với hắn vẫn như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui.
Bởi vì hôm nay hắn đã bận gần như cả ngày, mọi khó khăn đều mang lại kết quả.
Phù, cố lên thôi.
Hắn tin rằng một ngày nào đó cha hắn sẽ chấp nhận hắn, một ngày nào đó ông sẽ biết đồng tính không phải là một loại bệnh tâm thần.
...
Cho tới trưa Nguyên Gia Khánh và mẹ Nguyên, dưới cái nắng không chói chang, xới đất cách nhà khoảng một hoặc hai trăm mét.
Hai vườn rau mới trồng cũng như vườn rau sau nhà cộng lại gần hai ngàn cân. Ngay sau bữa trưa, mẹ Nguyên nói với cậu tất cả số tiền trước đó đều đã được chuyển vào trong thẻ của Nguyên Gia Khánh.
Vì Nguyên Gia Khánh không có điện thoại di động nên thẻ ngân hàng được liên kết với số điện thoại di động của mẹ Nguyên.
Mẹ Nguyên đưa điện thoại cho cậu, trong màn hình nhỏ nhìn thoáng qua dãy số, ước chừng hơn sáu mươi ngàn đồng.
Trong hơn nửa tháng, bọn họ chỉ mất hơn nửa tháng là có thể kiếm được số tiền mà sáu năm trước mới có thể kiếm được.
Điều này cũng làm sâu sắc thêm quyết tâm trồng rau của Nguyên Gia Khánh.
Nguyên Gia Khánh nằm trên giường cầm điện thoại di động, cầm một khoản tiền khổng lồ, nụ cười trên khóe miệng cũng không che được.
Sáu mươi ngàn đồng, cậu chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy trong đời. Cậu nên làm gì với số tiền này? Mua ruộng? Mua đất? Sửa nhà? Mua đồ đạc mới?
A! Biệt thự!
Nhắc đến việc xây nhà Nguyên Gia Khánh đột nhiên nhớ đến niềm khao khát vô thức lộ ra của mẹ Nguyên về ngôi biệt thự trên đỉnh núi.
Xây biệt thự chắc là rất nhiều tiền, sáu mươi ngàn đồng của cậu chắc không dùng đến mấy ngày.
"Để tôi xem giùm cậu, xem cậu có thể xây biệt thự ở đây tốn bao nhiêu tiền."
345 nghe cậu nói muốn xây một biệt thự nhưng không biết giá thị trường, ngay lập tức kết nối Internet rồi bắt đầu kiểm tra.
"Nhà cậu thuộc về loại biệt thự nông thôn, kiểu tự xây, wow, bằng vật liệu rẻ nhất cũng hơn năm mươi ngàn đồng, loại tốt hơn giá sẽ cao hơn."
Cái gì...
Thì ra cần nhiều tiền đến thế sao?
Nguyên Gia Khánh đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật khó khăn, tưởng rằng sáu mười ngàn đồng đã là một số tiền rất lớn nhưng không ngờ mình còn không xây được nửa căn biệt thự.
"Anh à, mẹ nói mẹ lại lêи đỉиɦ núi, kêu em nói với anh một tiếng." Nguyên Gia Bảo nói xong cũng cởi giày leo lên giường, nắm lấy 345 bên cạnh: "345, mình muốn xem phim hoạt hình đêm qua, chúng ta tiếp tục xem nha."
Nguyên Gia Khánh nghiêng đầu, định nhìn xem bọn họ xem phim hoạt hình nào.
"Được thôi, do bạn muốn xem, tôi sẽ giúp bạn chiếu." Nói xong, đôi mắt của 345 bùng lên với hai luồng sáng xanh lam chiếu lên bức tường xám, chúng hoạt động như một máy chiếu...
Sau đó: "Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng..." (*)
(*) Lời bát hát trong phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám.
Một bài hát đầy tính trẻ con đột nhiên vang lên, Nguyên Gia Khánh nhìn mấy con cừu non vẻ ngoài kỳ quái trên tường, bất lực nhắm mắt lại.
Nghe tiếng cười của Nguyên Gia Bảo và 345, Nguyên Gia Khánh cứ thế mà ngủ thϊếp đi như thế này.
Khi cậu tỉnh dậy, Nguyên Gia Bảo và 345 đã ngủ bên cạnh cậu.
Cậu cẩn thận gỡ cánh tay của Nguyên Gia Bảo ra, gỡ 345 đang treo trên eo mình sang chỗ khác, nhẹ nhàng ra khỏi giường.
Thấy thời gian không còn sớm, cậu chợt nhớ ra nước sau nhà chưa tưới, bèn bưng nước lên.
Nhưng mà sau khi ra sau nhà, cậu tức giận thở không ra hơi, suýt chút nữa hất nước xuống đất.
Hoa hiên vàng vất vả được nâng lên hôm qua giờ đang ngã trái ngã phải trên mặt đất, chưa kể, một phần lớn nụ hoa kết ra đã biến mất.
Nguyên Gia Khánh muốn chạy đến nhà Phùng Thành Anh bên cạnh rồi hỏi bà ta muốn kiếm chuyện gì?
Chẳng lẽ nghiện ăn trộm rau thật rồi! Nghĩ đến quá tam ba bận, Nguyên Gia Khánh định nhịn bà ta một lần nữa.
Nếu ngày mai bà ta còn quay lại, cậu thật sự sẽ đến thẳng nhà yêu cầu giải thích.
Hít thở sâu vài lần, ép buộc mình phải tỉnh táo.
Hít sâu mấy hơi xong thì Nguyên Gia Khánh mới tiếp tục tưới nước.
Nhưng để giảm bớt tổn thất, cậu hái toàn hộ hoa hiên vàng đã nở hoa, chỉ còn lại một ít nụ hoa mới nở để mai còn dùng câu cá.
Bữa cơm tối của nhà sát vách, theo lời cháu trai Nhị Oa nói thì không thể thiếu canh trứng hoa hiên vàng.
Nguyên Kiến Đảng nghĩ hôm qua là do anh trai bà ta mang đến mà không ăn hết nên không hỏi mà uống một cách say sưa.
Nhưng mà Phùng Thành Anh nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, cảm thấy có hơi lo lắng.
Nếu lần đầu tiên đến hoàn toàn là ngoài ý muốn, hái trộm một ít hoa hiên vàng từ nhà bọn họ, thì vào buổi trưa hôm nay, thừa dịp mẹ Nguyên lên núi và hai đứa trẻ lại ngủ trưa ở nhà, bà ta đã lén lút vào sau nhà của bọn họ, hành vi sau đó thật sự là cố ý rồi.
Thế nhưng đứa cháu trai bảo bối thích ăn, bà ta làm một bà nội không thể không cho cháu nó ăn.