Chương 48: Bắt được

Nhưng nếu để Nguyên Kiến Đảng biết món ăn này thực ra không phải do anh trai bà ta mang đến mà là ăn trộm, còn đến nhà Nguyên Gia Khánh để ăn trộm, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Hơn nữa thằng nhóc Nguyên Gia Khánh lúc nào chỉ số thông minh cũng không thấp, bà ta thật sự sợ cậu phát hiện ra.

Đến lúc đó bà ta không phải người duy nhất mất mặt mà còn cả Nguyên Kiến Đảng.

Bà ta suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói với cháu trai hoa hiên vàng hôm nay do anh bà gửi đến đã ăn hết rồi, ngày mai không ăn được nữa.

Nhưng ai biết sau khi Nhị Oa nghe xong những lời này, lập tức làm liền một mạch ngã lăn ra đất khóc lòm om sòm đồi ăn.

La hét muốn uống mỗi canh này, không có canh này thì ngày mai nó sẽ không ăn cơm.

Giọng nói sắc bén làm cho lỗ tai của Nguyên Kiến Đảng đau đớn, ông ta cáu kỉnh mắng Phùng Thành Anh "Mấy đóa hoa hiên vàng giá bao nhiêu, ngày mai đến gặp anh trai của bà lấy một ít đi! Không lấy được thì hỏi anh ta bao nhiêu, tôi dùng tiền mua!"

Rồi ông ta dùng đũa gõ vào bát của Nhị Oa: "Ăn đi, mai bà nội làm tiếp, cả ngày chỉ biết lăn lộn trên mặt đất, không biết giống cái gì."

Lần này Phùng Thành Anh thật là có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể buồn bực gật đầu đồng ý.

Nhưng hôm sau là ngày họp chợ, bà ta định đi chợ trong lúc bán rau để xem có mua được mọt ít hoa hiên vàng về không, nhưng không thấy nhà nào có bán.

Một nhà ba người Nguyên Gia Khánh cũng đến thị trấn, nhưng hôm nay bọn họ không bán rau mà đến để đi chợ.

Giờ trong thẻ ngân hàng có sáu mươi ngàn đồng, cạu và mẹ quyết định mua thêm vài thứ gì đó cho nhà để biến ngôi nhà nghèo rớt mồng tơi này trông giống một ngôi nhà hơn.

Cả ba người đi đến cửa hàng đồ nội thất lớn nhất trong thị trấn.

Vòng vo thật lâu, cuối cùng cũng mua được một bộ ghế sofa gỗ, một bộ bàn ăn mới tinh cộng với tám chiếc ghế đẩu, sau khi nói với chủ cửa hàng địa chỉ giao hàng, tiếp tục đến cửa hàng bán đồ điện gia dụng.

Thật ra các loại đồ điện là thứ thiếu nhiều nhất trong gia đình.

Mua một cái nồi cơm điện mới thay cái cũ đã dùng mấy năm, rồi đến tủ lạnh, khi đến quanh khu vực TV thì Nguyên Gia Khánh nhìn Nguyên Gia Bảo một lát.

Phát hiện ánh mắt cậu bé nhìn thẳng chăm chú vào TV nên Nguyên Gia Khánh cũng mua một chiếc TV LCD 32 inch.

Đi ngang qua nơi bán điện thoại di động, mẹ Nguyên gọi Nguyên Gia Khánh đang bước đi không ngừng lại.

"Mẹ nghĩ tốt hơn hết là con nên mua một chiếc điện thoại di động, nếu không thì làm cách nào để người khác có thể liên hệ với con được, không phải lúc nào mẹ cũng ở bên cạnh con khi con muốn gọi."

Nguyên Gia Khánh cũng nghĩ đến, cậu có điện thoại di động thì sẽ tiện hơn nhiều nên cậu mua một chiếc điện thoại thông minh hơn một ngàn đang khuyến mãi của một cửa hàng hướng dẫn mua sắm, nhân tiện xin tấm thẻ.

Cầm trên tay chiếc điện thoại di động mới tinh, Nguyên Gia Khánh vẫn có chút không quen, đối với cậu chưa từng dùng qua điện thoại thông minh, cậu vẫn cần thời gian để thích ứng với sản phẩm công nghệ cao này.

Cuối cùng, đồ nội thất cộng với các thiết bị điện khác nhau và điện thoại di động, tổng cộng gần hai mươi ngàn đồng. Ở nông thôn mà nói thì đó là một khoản chi tiêu lớn rồi.

Bây giờ còn lại hơn bốn mươi ngàn đồng trong thẻ, Nguyên Gia Khánh lập tức lấy ra hết.

Tiền bạc để ở nơi có thể nhìn thấy mới cảm thấy an toàn, chưa kể, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều được đếm tiền, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn.

Mẹ Nguyên cũng nghĩ y như cậu cũng đồng ý giấu tiền ở nhà, sau này nếu có việc gấp cần dùng, ai có thời gian rảnh sẽ chạy ra thị trấn lấy.

Ba người đi lòng vòng thêm vài vòng, thấy đã mua gần hết, liền lên xe đưa đón về nhà.

Vào buổi chiều, hai chiếc xe tải được kéo đến trước cửa nhà Nguyên, đưa tới không ít người tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng mà lúc này Nguyên Gia Khánh không còn giấu giếm nữa, dù gì thì cậu và mẹ Nguyên đã đến thị trấn bán rau hàng ngày trong nửa tháng nay, hầu như ai cũng biết.

Khi những người dân xung quanh nhìn thấy nhiều đồ lớn như vậy dọn vào nhà, bọn họ đều ồn ào trêu trọc Nguyên Gia Khánh: "Đứa nhỏ thông minh có khác, cũng là bán rau, nhìn người ta đi, bán rau có nửa tháng mà đã mua được cả tủ lạnh TV màu nữa, đúng là không tầm thường."

Ở địa phương của bọn họ có một tục lệ, hễ có gia đình sắm sửa đồ đạc lớn, sửa nhà, dọn nhà mới thì phải mời dân làng đến nhà một lần để dính chuyện vui.

Đó là lí do vì sao mặc dù Nguyên Gia Khánh có chút phiền chán với mấy tiếng huyên thuyên xung quanh, nhưng cậu vẫn chống lại ý muốn trốn vào phòng ngủ, đứng ở trong nhà mặc cho đám người nhìn xem.

Các nhân viên đã giúp bọn họ sắp xếp đồ đạc và một vài dân làng gần đó cũng nhìn xong chuyện vui thì đều ồn ào rời khỏi.

Sau khi mọi người rời đi, tai của Nguyên Gia Khánh cuối cùng cũng yên tịnh.

Vừa rồi cậu đặc biệt chú ý, phát hiện Phùng Thành Anh không nằm trong nhóm bác gái kia nên không khỏi tò mò hơn một phần.

Trước đây loại chuyện này từng xảy ra ở hộ gia đình nào, bà ta nhất định là người đến nhanh nhất, nhưng hôm nay bà ta không đến, có vấn đề.

Nghĩ đến Phùng Thành Anh, cậu liền đổi bước, lập tức đi đến vườn rau sau nhà.

Nhưng mà tạm thời vườn rau bây giờ vẫn không có gì thay đổi, những bông hoa hiên vàng vãn còn, điều này chứng tỏ hôm nay Phùng Thành Anh không tới đây. Nhưng tốt nhất là bà ta đừng đến, nếu không, tới rồi thì bà ta đừng mong quay về.

Nguyên Gia Khánh nhìn nơi nào đó ẩn hiện hoa hiên vàng dưới cành lá, hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Buổi trưa ăn cơm xong vì không uống được canh hoa hiên vàng mà mình muốn uống nên một lần nữa giở trò nghịch ngợm.

Phong Thành Anh thật sự là tiến thoái lưỡng nan, tuy bà rất giỏi chém gió nhưng chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý nào, loại chuyện trộm đồ này làm một lần là quá đủ rồi.

Nhưng bà ta lại không thể chịu đựng được tiếng khóc lóc của cháu trai. Thấy cháu trai không ăn được món mình thích, trông thấy cháu trai như gầy đi, bà ta do dự.

Cuối cùng không ngăn được ánh mắt ướt sũng của cháu trai, nhìn qua cửa sổ thấy mẹ Nguyên kiên trì lên núi, đoán chừng hai anh em Nguyên Gia Khánh cũng đang chợp mắt ngủ trưa rồi thế là Phùng Thành Anh lặng lẽ ra kkhori cửa.

Không biết tại sao bà ta đột nhiên có một linh cảm xấu, trái tim cũng đập rất mạnh, như thể nó sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cho nên khi bà ta đến gần nhà của Nguyên Gia Khánh, bước chân của bà ta thả nhẹ nhàng lạ thường.

Thật vất vả không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, bà ta thành công đến vườn rau phía sau nhà của Nguyên Gia Khánh.

Nhưng khung cảnh trước mắt khiến vẻ mặt bà ta sụp đổ.

Rõ ràng hôm qua còn sót lại một mảnh lớn hoa hiên vàng nhưng hôm nay chỉ còn lại một mảnh nhỏ vẫn còn nở rộ, một nhà Nguyên Gia Khánh hái nhiều như vậy về nhà, có thể ăn hết được không?

Nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của đứa cháu trai nhỏ, Phùng Thành Anh như trước đây đi thẳng về phía trước, chuẩn bị hái sạch tất cả hoa hiên vàng.

Nhưng không ngờ rằng, một giây tiếp theo.

"A..."

Một tiếng hét thảm vang lên từ vườn rau sau nhà, Nguyên Gia Khánh nhếch mép cười, biết con cá đã cắn câu rồi.

"Anh ơi, vừa rồi anh có nghe thấy tiếng gì không? Thật đáng sợ."

Có một chuyện mà Phùng Thành Anh không ngờ tới đó là hai anh em nhà họ Nguyên hoàn toàn không ngủ mà đang xem phim trên TV mới, lúc coi quên cả trời đất thì nghe thấy tiếng bà ta kêu thảm.

Nguyên Gia Khánh ra hiệu cho cậu bé đừng nói nữa, sau đó mở máy gọi điện thoại, hành động không thạo bấm gọi điện thoại cho mẹ Nguyên.

"Mẹ, con bắt được kẻ trộm rau rồi."

Mẹ Nguyên nghe vậy cũng không kịp tán gẫu với dì Viên nữa, vội vàng xuống núi chạy về nhà.

Nhưng khi nhìn thấy tên trộm trong miệng Nguyên Gia Khánh, bà trực tiếp choáng váng.