Chương 17

Tống Diên Niên buồn bực, giọng nói u ám, “Không có, con không có giận nương.

Tống Diên Niên thở dài một hơi, phun hết tích tụ trong lòng ra, thời đại này ngay cả nhân quyền cũng không có, lại càng không cần phải nói đến việc bảo vệ trẻ em, cho trẻ ăn no mặc ấm, coi như là cha mẹ rất tốt, càng miễn bàn đến những gia đình còn cung cấp cho trẻ em đọc sách, hơn nữa đại tẩu tử nhà họ Lâm vì để cho Tử Văn được đọc sách, hai con mắt kia quanh năm chịu đựng đến nỗi đỏ bừng, lý trí của y đều hiểu được cả, nhưng về mặt tình cảm, y vẫn luôn cảm thấy có chút không vui.

Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Rất nhanh, Tống Diên Niên đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, nếu như không thể thích ứng cũng như tự điều tiết bản thân, có lẽ mỗi ngày y đều phải buồn bực mà sống mất thôi.

Ngồi ở trên bàn cơm, Giang thị cười tủm tỉm múc một muỗng trứng gà: “Đói bụng chưa, nương làm trứng hấp cho con, nhỏ vài giọt dầu vừng thơm lắm, mau nếm thử đi.”

Tống Diên Niên nhìn trứng gà màu vàng kim tưới một ít xì dầu và dầu mè, một mùi mặn xông vào mũi, tự mình cầm lấy bát muỗng, chuyên tâm ăn.

“Con ra ngoài chơi đây ạ.” Y trượt xuống từ trên ghế, nói lời chào với Giang thị, rồi lao ra cửa.

Sáng sớm tháng chín, gió mát thổi tới, mang đến mùi thơm của cỏ xanh và bùn đất, trên bụi cỏ ven đường, vài giọt sương đọng bám vào phía trên, trái lại có thêm vài phần dí dỏm đáng yêu.

Tống Diên Niên cầm cành cây, chơi đùa với con kiến trên mặt đất trong chốc lát, lúc này mới lấy ra một cái xẻng nhỏ, chuẩn bị đi bắt một ít giun đất, thêm cơm cho gà con nhà mình.

Tinh lực của mấy đứa nhóc đúng thật là vô cùng vô tận, từ khi thân thể của y được điều trị tốt, Tống Diên Niên cảm thấy mỗi ngày bản thân đều có sức lực dùng không hết, tung hứng, thân thể nhẹ nhàng cứ như muốn bay lên.

Không đến một khắc, Tống Diên Niên đã chạy đến một khu rừng dưới chân núi ngoài thôn.

Mảnh rừng này tuy rằng cũng không phải rất lớn, nhưng chủng loại cây ở bên trong cũng là rất nhiều. Đi về phía trước vài bước, Tống Diên Niên còn thấy được một cái giỏ trúc nhỏ, đoán chừng là của người hái táo làm rơi mấy ngày hôm trước.

Rất nhanh đã bò lên một gốc cây táo, kéo mấy quả táo còn lại xuống, dùng ống tay áo lau lau, rồi gặm ăn luôn.