Chương 12

Đúng vậy, cháu dâu nhà họ Lâm khó khăn như vậy, vẫn có thể cho Tử Văn đọc sách, chúng ta cũng có thể.

Tống Tứ Phong nghe xong, trầm mặc không nói.

Cháu dâu nhà họ Lâm ở trong miệng Giang thị là thê tử của Lâm Lập Tường đã qua đời.

Bối phận của Tống Tứ Phong cao hơn Lâm Lập Tường, tuy rằng không có quan hệ thân thích gì, nhưng năm ngoái Lâm Lập Tường về thôn, lúc đi lại với nhau cũng sẽ gọi hắn một tiếng chú.

Nhà họ Lâm trước kia cũng là một gia đình giàu có ở trong thôn, tổ tiên từng có sư gia (thầy dạy học), ngồi ôm trăm mẫu ruộng tốt.

Chỉ là một nhánh này của bọn họ khó có con thừa tự, đời sau phần lớn đều là đơn truyền, đến đời cha của Lâm Tử Văn là Lâm Lập Tường, càng bởi vì đi thi nhiều năm, lại không có người nhà bên cạnh giúp đỡ, ruộng đất trong nhà hết bán lại bán, đến cuối cùng chỉ còn lại chừng mười mẫu đất.

Mà bản thân Lâm Lập Tường lại càng xui xẻo, trên đường đi thi tú tài về nhà, không cẩn thận ngã xuống sông chết đuối, đợi đến khi được người ta phát hiện, cơ thể đã bị nước làm phình lên không còn ra hình người nữa.

Một gia đình tốt đẹp chỉ còn lại thê tử nhà họ Lâm và hai cô nhi quả mẫu Lâm Tử Văn.

Càng làm cho người ta than thở chính là, khi bảng xếp hạng được công bố, Lâm Lập Tường nổi danh trên bảng. Chỉ là người đã không còn, dù cho có thăng lên cửa quan cũng vô dụng.

Cuối cùng, trẻ nhỏ thơ dại, quả phụ khó lòng ở lại cửa lớn, thê tử nhà họ Lâm cắn răng một cái ngay lập tức mang theo Lâm Tử Văn trở lại thôn Tiểu Nguyên.

Trong thôn có người nào mà không thổn thức hai tiếng, thở dài nói một chữ mệnh.

Tống Tứ Phong nghĩ đến buổi chiều bên sông Khê Lăng, trong số mấy đứa nhỏ nghịch nước dường như có bóng dáng của cậu nhóc.

“Sao mà có cho được đây, cháu dâu nhà họ Lâm dạy dỗ nó rất nghiêm khắc, giữa trưa thời tiết nắng nóng mãnh liệt như vậy, còn câu nệ bắt đứa nhỏ kia ở nhà ôn bài, thϊếp cũng chưa từng thấy đứa nhỏ kia đi ra ngoài chơi bao giờ đâu đấy, nhắc tới cũng thấy đau lòng, đứa bé mới chỉ mười tuổi thôi mà, ngay cả bạn bè chơi cùng cũng không có.”

Tống Tứ Phong kinh ngạc, nghĩ thầm, vậy cũng không nhất định, buổi chiều trong đám trẻ nghịch nước cũng có cậu nhóc, không chừng là lén lút chạy tới, Tống Tứ Phong cũng không nói toạc ra.

“Ai, nếu như thϊếp biết thêu thùa như cháu dâu thì tốt rồi.” Giang thị từ từ thở dài, vô cùng phiền muộn.