Ra khỏi Tập Hiền Môn của Quốc Tử Giám, xe ngựa của mấy nhà đều chờ sẵn ở cửa. Một đám nô bộc đốt đuốc mang theo đèn canh giữ ở nơi đó.
Ngụy thừa tướng cùng Ôn thị lang, còn có Lý Triệu vừa huynh trưởng Nguyễn Vân Sinh cũng đều tới, mấy đứa nhỏ nhanh chóng đi vào chào hỏi.
Xưa nay Ngụy Thừa rất uy nghiêm trên người còn mặc nhất phẩm quan phục chưa kịp đổi, ông ta là từ trên triều trực tiếp tới. Nhìn thấy mấy đứa nhỏ này trên mặt ngược lại trở nên hiền lành hơn rất nhiều. Ông cười bảo bọn họ đứng dậy.
Ôn Tầm có phụ thân ở bên cạnh tựa như có người tâm phúc vậy. Trước khi leo lên xe ngựa của Ôn thị lang, lắp bắp nói với Diệp Mẫn: "Mẫn ca, sau này ta không ăn món Nam nữa."
Diệp Mẫn cuối cùng cũng cười phá lên: "Mau trở về đi, ngày mai thiện đường chỉ có món ăn phương Nam. Nếu ngươi dám nói không ăn, ta còn phải quỳ thêm lần nữa mất."
Ngụy Thừa ở trong xe vén rèm chắn gió lên gọi Diệp Mẫn lại, ôn hòa nói: "Chuyện hôm nay bị phạt thì không cần lo lắng. Từ ngày mai sẽ không có ai nhắc lại."
Ánh mắt Diệp Mẫn sáng lên, cung kính hành lễ vãn bối Ngụy Thừa.
Ngụy thừa tướng cười gật đầu, lại nói: "Các ngươi ngày thường đều bướng bỉnh, ta cũng không quản các ngươi quá gắt gao. Chỉ là nhớ kỹ một chuyện, có thể trêu đùa cùng những người phía nam kia, cũng có thể tranh hơn thua kèn cựa nhau, nhưng không thể làm loạn khiến người khác bị thương, phá hỏng gốc rễ của bản thân."
Diệp Mẫn cung kính đáp lại.
"Nơi này lạnh, ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi nữa. Ta nghĩ ngươi nên trở về biệt viện đi, phụ thân ngươi sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân."
"Vâng."
"Anh Viễn và cậu..."
Ngụy thừa tướng còn chưa nói xong, Ngụy Anh Viễn đã ở trong xe không kiên nhẫn rống to: "Cha, cha bớt nói vài câu được không, cha hắn muốn lạnh chết à?"
Ngụy thừa tướng lắc đầu, bất đắc dĩ vỗ vỗ tay con trai sau đó nói với Diệp Mẫn: “Mau quay về phủ đi, phụ thân cậu chắc đang đợi ở trong phủ.”
Diệp Mẫn không khỏi ngưỡng mộ. Cậu tiễn cha con nhà Ngụy gia và Ôn gia, rồi mới lên xe ngựa nhà mình.
Ngưu quản gia đau lòng thắt chặt áo khoác cho Diệp Mẫn đang ngồi trong xe lạnh cóng, lại lấy ra mấy khối điểm tâm nóng hổi.
"Tứ thiếu gia mau nhân lúc còn nóng ăn hai miếng đi ạ."
Diệp Mẫn nhìn điểm tâm một chút: "Phụ thân còn đang cầm gậy ở nhà chờ ta kìa. Nghĩ tới đây liền ăn không nổi.”
Ngưu quản gia bất đắc dĩ thở dài: "không nói là đánh, chỉ là lão gia thật sự rất tức giận."
Diệp Mẫn nhận lấy điểm tâm trong tay Ngưu quản gia rồi nhét vào miệng. Lát nữa còn có một trận đánh ác liệt phải qua, không thể để đói bụng đấu với ông già đó được.
"Vẫn là tổ mẫu thương ta, bánh đậu này là Lý ma ma làm."
“Lão phu nhân đã phái người canh giữ bên ngoài thư phòng của lão gia, vừa có động tĩnh lão phu nhân sẽ tới, tứ thiếu đừng sợ." Ngưu quản gia nhỏ giọng nói.
Lúc này trên đường xe ngựa không nhiều lắm, không bao lâu một đám người đã đến nhà. Trở về Diệp phủ Diệp Mẫn mang theo Phong Kim trực tiếp đi tìm cha cậu ở ngoại viện thư phòng.
Lúc Diệp Mẫn đi vào, ngược lại không thấy Diệp thị lang cầm gậy gộc chặn cửa. Phụ thân cậu đang ngồi ở trước chiếc bàn bằng gỗ cẩm hoa lê lai vàng nâng trán ngẩn người, công văn trên thư án chỉnh tề chồng thành chồng, bút đặt trên hưu mộc cũng sạch sẽ, hiển nhiên là chưa từng bị động vào.
Tên sai vặt vén rèm giúp Diệp Mẫn rồi lại cẩn thận bẩm báo: "Lão gia, Tứ thiếu gia tới."
Lúc này Diệp Thị Lang mới đảo mắt nhìn về phía cửa, mặt đen như mực.
"Quỳ xuống."
Diệp Mẫn vì đầu gối đã chịu tội cả buổi chiều của mình mà mặc niệm ba giây, bất đắc dĩ quỳ xuống.
Người hầu trong phòng vội vàng mang chăn đến lại bị Diệp Thi Lang vô tình cắt ngang.
"Cứ để cho nó quỳ như vậy!"
Tên sai vặt khom lưng lui ra ngoài, Diệp thị lang lạnh lùng nói: "Ngươi quỳ ở đây tự kiểm điểm, lúc nào suy nghĩ cẩn thận thì hãy trả lời."
Diệp Mẫn cảm nhận một chút nhức truyền từ lớp gạch đá cứng rắn đến đầu gối, kéo khóe miệng nhỏ giọng nói: "Nhi tử biết sai rồi. Hôm nay đã ở Hành Tư Các cũng đã tự kiểm điểm nửa ngày, hiện tại có thể hối lỗi nhận sai với cha rồi."
Diệp Thị Lang hừ lạnh: "Ồ? Vậy ngươi nói xem."
Diệp thị lang trừng mắt thở hổn hển: "Từ khi ngươi giác ngộ ta liền không trông cậy vào ngươi cái gì rồi. Thầm nghĩ ngươi an phận học xong Quốc Tử Giám, đừng chỉ biết mỗi ngày thả ưng dắt chó đi dạo, ăn nhậu chơi bời. Vậy mà ngay cả cái này ngươi cũng không chịu thỏa tâm nguyện của ta hay sao?"
"Mẫn nhi không dám."
"Ngươi không dám? Ngươi còn có cái gì không dám?" Diệp thị lang lớn tiếng trách mắng: "Cả ngày ở trong giáo viện gây chuyện thị phi, Mặt mũi của Diệp Hằng ta đều bị ngươi làm cho mất hết rồi! Ca ca ngươi lúc đi học ở đó, dù là sau lưng hai trước mặt người nào người nấy đều không khỏi hâm mộ ta. Đến chỗ ngươi lại tốt rồi, những người đó chỉ đợi cơ hội mà chỉ trỏ sau lưng ta thôi!"
Diệp Mẫn hít một hơi thật sâu.
"Hôm nay ngươi có bản lĩnh lớn thật đấy, lại còn làm loạn Quốc Tử Giám, kinh động lên trên. Rồi sau này ngươi còn định làm loạn lên cả trời sao?"
Diệp Mẫn cắn cắn môi, không nhịn được giải thích: "Con chỉ gọi cho Ôn Tầm một phần món ăn Nam mà thôi, nào ngờ sau đó lại náo loạn lớn như vậy? Cũng không phải cố ý."
"Hỗn láo, ngươi còn dám cãi lại ta? "Diệp Thị Lang cực kỳ tức giận, thuận tay cầm lấy một khối chặn giấy bằng ngọc màu trắng nằm trên bàn ném vào người Diệp Mẫn. May mà ông ném không chính xác, thế nhưng vụn vặt nổ tung bắn ra tứ phía. Diệp Mẫn không hề phòng bị.
Cả người bị tiếng "choảng" lớn làm cho sợ hãi đến mức không kịp phản ứng. Phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Cậu đưa tay lên chạm vào vùng giữa hai lông mày đang nóng rát trở nên đau nhói sau đó liền nhìn thấy vết máu trên ngón tay.
Diệp Mẫn tức giận.
Ông cha dượng chết tiệt này từ đâu ra vậy hả?