Thị hầu vừa dứt lời Viện Khải Thụy đều lạnh mặt. Diệp Mẫn giữ chặt Ôn Tuấn đang muốn nổi nóng dịu dàng nói với tiểu đồng ở bên cạnh: “Đừng sợ, không trách ngươi. Ngươi đi nói với phòng bếp để đầu bếp bắt đầu làm, chúng ta có thể chờ.”
“Hai mươi phần, Viện Khải Thụy đều phải có.” Ngụy Ngang Uyên khó chịu nói.
“Đúng, chúng ta đều muốn. Nói với phòng bếp, từ hôm nay trở đi Viện Khải Thụy của chúng ta phải đổi khẩu vị ăn sang mấy món đồ ăn phía nam. Đến khi nào ăn chán thì sẽ báo để bọn họ đổi lại.” Đám thiếu niên của Viện Khải Thụy đều buông đũa nói.
“Chờ đã!”
Tiểu đồng vừa mới xoay người chuẩn bị đi lại bị người gọi lại.
“Viện Khải Đức của chúng ta cũng muốn hai mươi phần.”
Diệp Mẫn quay đầu lại. Hóa ra là Tề Dã của Viện Khải Đức. Kẻ này là nhi tử của Cửu Môn Đề Đốc cận thần của thiên tử. Tính cách bừa bãi lại có chút quan hệ họ hàng với Lý Triệu cho nên cũng coi như người quen của bọn họ .
Viện Khải Đức từ trước đến nay đều do Tề Dã dẫn đầu. Thấy hắn vừa nói các tiểu công tử cũng đẩy đồ ăn trước mặt ra vẻ mặt vui vẻ xem trò hay, Tề Dã thì lại ở đó mà cười hì hì chớp chớp mắt với Lý Triệu.
Không ngờ Tề Dã vừa nói xong, xung quanh Viện Khải Thụy và Viện Khải Đức đều có người lên tiếng.
“Viện Khải Mặc cũng muốn.”
“Viện Khải Hậu cũng muốn hai mươi phần món ăn phía nam.”
“Còn có Viện Khải Dung của chúng ta nữa.”
“…”
Tụy Hoa Lâu rất lớn, người ở xa không rõ bên này đang ồn ào cái gì. Chờ đến khi nghe rõ mọi chuyện thì đám thư sinh cấp Khải Tự đều vỗ bàn nháo lên, dồn dập hô phải đổi khẩu vị ăn sang đồ ăn phía nam.
Hành Tư Các, nơi huấn đạo ty của Quốc Tử Giám dùng để giải quyết công vụ.
Hai người Diệp Mẫn và Tề Dã song song quỳ gối trước án thư chép phạt ‘Giám quy Quốc Tử Giám’. Quý lão tiên sinh Đại Tư Chính nghiêng người dựa lưng vào ghế tựa bên cạnh, chậm rãi đọc sách thưởng trà.
Diệp Mẫn viết chữ rất chậm. Tề Dã đã chép xong một lần mà cậu còn chưa chép xong nữa tờ
Chờ Diệp Mẫn chép xong một tờ, lại thấy Tề Dã đang nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt đầy hung ác.
“Ta rất đẹp sao?”
Tề Dã tức muốn hộc máu, hổn hển mắng: “Xấu chết đi được! So với chữ viết của ngươi còn xấu hơn. Mẹ nó, ngươi có thể viết nhanh lên không?”
“Đừng giục. Càng giục càng chậm!” Diệp Mẫn liếc xéo hắn một cái.
Tề Dã tức đến đau ngực. Chờ tới khi quay đầu nhìn thấy Qúy lão đầu đang thảnh thơi xơi nước bên cạnh càng giận hơn. Lão già đáng chết này lại bắt hắn chờ Diệp Mẫn chép xong mới cho đứng lên, rõ ràng là cố ý để phạt hắn.
Qua nửa canh giờ Diệp Mẫn mới miễn cưỡng viết xong. Cậu xoa xoa cổ tay ê ẩm cùng hai chân tê dại vì quỳ lâu của mình rồi cẩn thận đứng dậy.
“Viết xong chưa?” Quý Đại Tư Chính tùy ý hỏi.
“Đã xong, Đại Tư Chính.” Hai người cung kính đáp.
Quý tiên sinh chậm rãi gật đầu: “Có biết sai ở đâu không?”
“Thư sinh đã biết.”
“Vậy sai ở đâu?”
Diệp Mẫn rũ mắt sắp xếp từ ngữ. Còn chưa kịp mở miệng liền nghe Tề Dã ở bên cạnh ủ rũ lầm bầm: “Đã nói biết rồi mà. Chuông tan học cũng đã vang từ đời nào rồi.”
“Ngươi nói cái gì? To tiếng lên!” Quý Đại Tư Chính cau mày nói.
“Hắn nói hắn biết sai rồi nhưng không biết vì sao chỉ phạt hai người chúng ta.” Diệp Mẫn vội mở miệng trước khi cái đầu heo của Tề Dã kịp trả lời.
Tề Dã nhếch miệng trợn tròn mắt nhìn Diệp Mẫn: “…”
Quý Đại Tư Chính ngồi lại ngay ngắn trên ghế tựa trừng mắt nhìn Diệp Mẫn cười lạnh: “Ngươi bớt nói hươu nói vượn ở trước mặt ta đi. Hay là ngươi muốn phụ thân ngươi tự mình đón ngươi về Diệp phủ?”
Diệp Mẫn lập tức sợ hãi. Cậu cười xin lỗi: “Quý Đại Tư Chính, thư sinh không dám.”
“Vì sao chỉ phạt hai người các ngươi?” Quý Đại Tư Chính tức giận trừng mắt nhìn bọn họ trách mắng: “Đừng tưởng là lão phu không có mặt ở đó thì không biết kẻ dẫn đầu gây sự là hai người các ngươi!”
Tề Dã không nhận: “Quý Đại Tư Chính, gây sự trước rõ ràng là Diệp Mẫn cùng Ôn Tuấn, Ngụy Ngang Uyên. Ta chỉ coi như hùa theo.”
“Ngươi câm miệng!” Quý Đại Tư Chính vỗ bàn một cái lạnh lùng nói: “Nếu chỉ có Viện Khải Thụy của bọn họ nháo, ngươi không dẫn đầu Viện Khải Đức đứng sau quạt gió thêm củi thì những viện khác dám nháo theo à?”
“Đầu têu làm tập thể thư sinh cấp Khải Tự bỏ bữa không ăn , sao các ngươi không lên trời luôn đi?” Quý Đại Tư Chính càng nói càng kích động, cây thước vỗ bang bang trên án thư dọa cho Diệp Mẫn và Tề Dã sợ đến rụt rụt cổ.
“Thư sinh biết sai rồi, Quý Đại Tư Chính đừng nổi giận.”
Quý Đại Tư Chính nhấp ngụm trà đè nén tức giận nói: “Lão phu biết Viện Khải Thụy và Viện Khải Đức đều nghe theo hai người các ngươi. Ngày sau hai viện này còn gây sự gì nữa thì ta sẽ tính sổ lên đầu các ngươi!”
Tề Dã: "..."
Diệp Mẫn: "..." Mẹ nó xui.
Hai người cúi đầu chịu mắng hết một chén trà mới được thả ra.
Hai người vừa ra khỏi phòng, một người huấn đạo nhỏ bên người Quý lão tiên sinh liền nhíu mày lại gần hỏi: “Tiên sinh, Đại Tế Tửu vừa mới bị Hộ bộ Thượng Thư mời đi bảo là chuyện đã truyền đến ngự tiền. Bọn họ gây họa lớn như vậy mà chỉ phạt chép ‘Giám quy’ thôi sao?”
Quý Đại Tư Chính mệt mỏi thở dài: “Đúng là vì như thế nên chúng ta mới phải chờ Đại Tế Tửu trở về rồi mới có thể quyết định. Hiện giờ trong trường chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là sẽ có người đem ra mà náo loạn ngay. Bên trên cũng rất cẩn thận với những việc này, chúng ta phải càng thêm cẩn trọng mới được.”
Tiểu huấn đạo khom lưng đáp vâng.
Quý Đại Tư Chính chậm rãi dựa lưng lên trên ghế, nhắm mắt lại không biết nghĩ cái gì. Một lúc sau ông mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy nhãi ranh không biết trời cao đất rộng!”