Chương 16

Lí Triệu và Diệp Mẫn bước vào phòng học của Viện Khải Thụy, mọi người cũng đang bàn tán xôn xao về việc gây chiến của Viện Khải Nam.

"Viện Khải Nam bây giờ quá kiêu ngạo, còn dám cướp viên tự của huynh đệ Viện Khôn Thụy !"

"Đến Đại Tế Tửu cũng phải chiếu cố bọn chúng, sao bọn chúng lại không dám?"

"Ta thích nhất Viện Khôn Thụy, hoa hải đường mùa xuân, hoa sen mùa hạ, tuyết trắng thu đông." Một người thở dài.

"Ta thích nhất là hồ Ngụy của Viện Khôn Thụy. Biểu ca của ta trước đây học ở học viện Khôn Thụy. Huynh ấy nói trong sân là nơi thoải mái nhất để học. Trường học bên hồ, vì vậy nên dù là mùa xuân hay thu, chỉ cần mở cửa sổ thì chỉ cần gió hồ thổi qua cũng đều sẽ mang theo hương hoa. Đến tiết của Tiết lão sư cũng không thấy khó chịu nữa.”

"Cạch!" Ôn Tầm đập bàn thật mạnh: “Dù là ba năm sau thì Viện Khôn Thụy vẫn là của chúng ta. Mấy người phương nam kia thực sự không coi Viện Khải Thụy chúng ta ra gì sao?"

Học trò của Quốc Tử Giám đều được thay đổi theo năm, kể cả viện mà họ đang theo học cũng vậy. Ví dụ như khi người trong viện Khải Tự bọn họ năm sau lên cấp Tu Tự thì bọn họ ắt cũng phải chuyển sang Viện Tu Thụy để học. Đến năm thứ tư được lên cấp Khôn Tự thì tất nhiên sẽ chuyển đến Viện Khôn Thụy, là viên tự tốt nhất ở Quốc Tử Giám.

"Bây giờ bọn họ ngay cả sư huynh cũng coi thường thì sao có thể đặt Viện Khải Thụy của chúng ta vào mắt?" Nguyễn Vân Sinh nói xong thì nhìn về phía cửa: "Diệp Ca và Lí Ca cũng ở đây sao?”

Vừa vào hai người liền gật gật đầu với Nguyễn Vân Sinh: "Từ xa nghe được tiếng các người ở trong phòng cãi nhau."

"Không phải là do cái tên Ôn Tầm đó sao. Kệ sách suýt chút nữa là bị huynh ấy đập hỏng rồi, huynh quản huynh ấy đi.”

Diệp y cậu ta rụt cổ lại vì lạnh.

“Ngụy Anh Viễn vẫn chưa đến sao?” Diệp Mẫn nhìn quanh một lượt hỏi.

“Chúng ta đến rồi đây.” Giọng nói đắc ý của Ngụy Anh Viễn truyền đến từ bên ngoài bức màn phong của viện.

Mấy người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một thanh niên mặc áo lông chồn vén rèm bước vào, trên đầu đội mũ lông cáo màu trắng, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh ôm trọn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu. Hạ nhân tiến lên giúp cậu cởϊ áσ choàng, ngón tay dù di chuyển mấy lần cũng không cởi được dây buộc áo choàng.

Đôi lông mày tuấn tú của cậu nhướng lên sốt ruột đẩy người trước mặt ra.

"Ngươi thật ngốc! Diệp Tứ, lại đây."

Diệp Mẫn không nói nên lời.

"...Ta đâu có phải người hầu của huynh?"

Mọi người bị chọc cười lớn, đập bàn la ó.

Diệp Mẫn phải mất rất nhiều công sức mới cởi được sợi dây thắt nút trên áo choàng của Ngụy Anh Viễn. Những người khác lại phớt lờ họ, tiếp tục cuộc thảo luận vừa rồi.

"Ta nghe người ta nói trường học kêu người làm mới bảng tên. Hai ngày nữa, biển tên Viện Khôn Thụy sẽ biến thành viện Khải Nam."

"Vậy sau này chúng ta sẽ học ở đâu?"

“Đương nhiên là Viện Khôn Thụy rồi!” Ngụy Anh Viễn đặt bút lông và nghiên mực trên bàn, chậm rãi nói.

"Ngụy Anh Viễn, có điều huynh không biết, Viện Khôn Thụy đã được giao lại cho Viện Khải Nam rồi."

“Ta biết.” Ngụy Anh Viễn không ngẩng đầu cắt ngang lời hắn: “Vậy thì sao?”

"..."

Diệp Mẫn nằm ường lên trên bàn, há miệng ngáp một cái, uể oải nói: "Hiện tại ai ở Viện Khôn Thụy không quan trọng. Ba năm nữa chúng ta sẽ tới cấp Khôn Tự, chỉ cần lúc đó chuyển đến Viện Khôn Thụy là được."

Lí Triệu gật đầu: “Bọn họ thích làm tiền bối thì cứ để họ làm. Chúng ta cũng giống như bọn họ, chỉ mới tới được một năm. Không cần phải khách sáo với họ làm gì.”

Ôn Tầm kích động: "Ta cũng không thèm sợ bọn họ!"

"Phải! Chúng ta không sợ họ."

"Cùng lắm thì đánh một trận!"

"Ha ha, lũ khốn bệnh hoạn kia!"

"Để bọn hắn mau đến Viện Khôn Thụy dưỡng thương đi. Sau này cũng đừng nói chúng ta ức hϊếp người khác."

Ha ha ha ha.....

Sau khi mọi người trút bộ dáng ủ rũ lúc nãy đi thì hiện tại đã bắt đầu đùa giỡn vô cùng nhiệt tình.

Chuông vào học của Quốc Tử Giám vang lên hai tiếng. Các viện bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Viện Khải Thụy sáng nay có lớp thư pháp.

Học trò yên lặng ngồi trước bàn, thỉnh thoảng trong phòng còn nghe thấy tiếng than nổ lách tách trong lò than. Lão sư chậm rãi bước trên những viên gạch xanh, chỉnh lại tư thế cho từng trò, chỉ điểm từng chút một.

Diệp Mẫn cũng đang nghiêm túc viết. Cậu lo lắng nuốt nước bọt khi nghe thấy tiếng bước chân của người phía sau đang đến gần. Quả nhiên, người đó dừng lại phía sau lưng cậu một lúc sau đó thở dài thườn thượt.

Diệp Mẫn đặt bút xuống, ngượng ngùng gãi đầu: "Thưa thầy, mỗi tối con đều luyện viết thật.”

Lương lão sư vuốt chòm râu dài, cầm lấy cây bút Tử Hào trong tay Diệp Mẫn, lấy ra một tờ giấy mới trải trên bàn: "Con nhìn kĩ ta viết này."

Thầy Lương vừa giải thích cho cậu vừa chậm rãi viết lên giấy: "Lực bút nằm ở cổ tay, không phải ở đầu bút. Khi cầm bút phải ấn chứ không được rê. Lúc hạ bút càng không được do dự..."

Sau khi thầy Lương viết xong liền nói Diệp Mẫn viết lại. Sau khi chỉnh mấy lần rốt cuộc thầy Lương không khỏi đỡ trán: "Hay trò cứ viết từng nét như hai tháng trước đi."

Tiếng cười xung quanh đều cố mà nén xuống...

Diệp Mẫn gục đầu xuống ủ rũ, các bạn học khác đã viết thành thạo cả rồi, chỉ có mình cậu là như mấy đứa con nít vậy, cứ mãi viết chữ to…

Thầy Lương chưa từng tò mò chuyện của học trò, nhưng ông vẫn không thể không hỏi Diệp Mẫn: “Thật kỳ lạ. Phụ thân ngươi cũng nói rằng ngươi có học ở nhà rồi. Dù sao thì nét chữ cũng có cốt cách, kết cấu tạm ổn, nhưng tại sao trong vòng nửa năm, chữ cũng mất đi cốt cách của nó rồi? Ngay cả kỹ năng dùng bút cơ bản cũng rối tung rối mù cả lên?”

Diệp Mẫn cười khổ. Bởi cậu vốn không phải vị Diệp thiếu gia đó chứ sao.