Chương 7: Meo meo thưởng thức trà chiều

Fujimoto Junko là một thiếu nữ vô cùng điềm tĩnh, tuy rằng tin tưởng vào khả năng cùng năng lực phản ứng của mình nhưng dù sao trên tay đối phương cũng có hung khí, cô vẫn đem cặp sách của Kenta cầm phòng vệ.

Trước khi Hứa Kiệt trọng sinh cũng từng có một người chị cả, cháu trai lúc đi học cố tình gửi người quen mang một cái cặp sách từ Nhật Bản về. Nghe nói cặp sách của học sinh tiểu học Nhật Bản là cặp chuyên dụng, cặp sách thiết kế đặc biệt, bên trong kẹp một tấm sắt đề phòng cần khi có va chạm phòng thủ, khi rơi xuống nước còn có chức năng nổi.

Cơ mà cái cặp sách nước ngoài chứa đựng tình yêu của chị cả dành cho cháu trai này cũng không thể sử dụng quá mấy ngày vì sức chứa quá nhỏ, đựng không hết sách vở cùng dụng cụ học tập của đứa nhỏ. Cho nên chỉ qua nửa học kỳ, cái cặp sách nghe vô cùng vĩ đại kia quang vinh xuống đài…

Cơ mà lần này “cặp sách-kun” hẳn là có chỗ hữu dụng vì dao của gã thanh niên cắm lên trên liền không thể rút xuống. Hứa Kiệt một bên quan sát toàn bộ quá trình chiến đấu, thiếu nữ oai hùng kia không hổ là cao thủ đai đen, chưa đến mười giây đồng hồ gã thiếu niên lưu manh cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất rên hừ hừ.

Thiếu niên bất lương ngã xuống không lâu thì một vị mặc đồng phục cảnh sát vội vàng chạy đến. Khu phố cổ này tình hàng xóm vẫn còn rất chặt chẽ, thời điểm Kenta bị chặn lại, Junko đánh nhau với bọn họ thì đã có người lặng lẽ chạy đi thông báo cho cảnh sát.

Vị cảnh sát thấy thiếu niên đang ôm người rên hừ hừ trên mặt đất thì rất là đau đầu. Ông làm cảnh sát ở vùng này hai mươi mấy năm vô cùng hiểu biết.

Trước đây xung quanh các khu phố này trị an ninh rất tốt, cơ mà từ khi gia đình của thằng nhóc nằm trên mặt đất kia chuyển đến, lượng công việc của ông liền tăng lên rất nhiều. Nhà bọn họ không chỉ có người lớn là giang hồ lưu manh, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng có khuynh hướng bạo lực rất nghiêm trọng.

Cả gia đình mới chuyển đến chưa đầy một tuần, vị cảnh sát lúc làm việc cũng đã gặp thiếu niên bất lương đang nằm trên đất này ít nhất ba lần.

Vài lần trước cũng chỉ vì cùng mấy đứa nhỏ khác đánh nhau, khuyên nhủ vài câu rồi thả cho đi, chính là lúc này không chỉ cướp bóc tiền còn tụ tập băng nhóm trả thù, lại còn dùng cả dao nhỏ, việc này không thể dễ dàng bỏ qua.

Chính vì vậy cảnh sát kiểm tra đơn giản một chút tên quỳ trên mặt đất, thấy gã chỉ bị thương ngoài da không có vấn đề gì lớn, liền đứng lên nói với hai thiếu niên bất lương đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất khác: “Các cậu trước đem cậu ta nâng lên, cùng tôi qua cục cảnh sát, tôi sẽ mời bác sĩ kiểm tra cho cậu ta một chút, sau đó gọi cho người giám hộ của mấy cậu. Về phần Junko và Kenta…”

Vị cảnh sát nói đến đây hơi ngừng một chút, nhìn nhìn vóc người nhỏ xinh của Junko, lại nhìn sang Kenta còn bé hơn, giọng nói dịu lại: “Kenta trước tiên đem cặp sách cùng dao nhỏ đưa cho bác, các cháu cứ về nhà đi, bác sẽ thông báo cho cha mẹ các cháu, có chuyện gì thì cùng họ nói chuyện”

Fujimoto Junko nghe theo lời sắp xếp của cảnh sát, dẫn em trai ôm thú cưng, xách túi tiện lợi dùng làm vũ khí tạm thời mà vẫn rất chắc chắn không bung không rách trở về nhà.

Nhà Fujimoto ở tại tầng thấp nhất của một khu chung cư bốn tấn kiểu cũ, mỗi tầng trong chung cư đều có bốn hộ gia đình, dùng cầu thang giới hạn hai bên trái phải. Nhà Fujimoto đã mua hết hai căn hộ bên trái của lầu một, sát nhập lại thành một nhà.

Kenta ôm Hứa Kiệt, cun cút theo sát đằng sau chị gái, về phần quạ đen Kuro Hane kia nhanh hơn một bước bay trước về nhà. Chờ đến khi Junko dùng chìa khóa mở cửa chính trong nhà, một sinh vật to lớn lông vàng vung vẩy nhào về hướng hai người.

Đứng trên giá đứng cho chim, quạ đen hướng về phía lông vàng quác ~ quác ~ kêu, Hứa Kiệt nghe nó nói rất rõ ràng: “Chuu-kun* có khách đến chơi, không thể vô lễ nhào vào về hướng chủ nhân cùng cậu chủ nhỏ như vậy.”

Chó Golden Retriever bị quạ đen cảnh cáo, ngao ô một tiếng, dừng chân rũ đuôi bộ dáng không vui vẻ. Nhưng mà nó cũng rất nhanh cong cái đuôi lên vì nó phát hiện ra Hứa Kiệt bị Kenta ôm trong lòng.

Chó trời sinh luôn cảm thấy tò mò với mèo, chó lông vàng này cũng thế. Quạ đen không cho nó nhảy lên người chủ nhân, kia ngửi ngửi mèo con trong lòng chủ nhân là có thể đi.

Sự thật chứng minh là… vẫn không được. Hứa Kiệt trong l*иg ngực Kenta há miệng lộ ra hàm răng sắc bén, ý bảo lông vàng mau tránh ra. Cư nhiên còn muốn đem đầu lưỡi qua liếʍ cậu, không biết mèo hoang rất ghét họ nhà chó sao?

Quạ đen một lần nữa mở miệng ngăn cản chó Golden Retriever, hơn nữa hướng Hứa Kiệt nhận lỗi” “Thật xin lỗi ngài, thỉnh ngài tha thứ cho Chuu-kun mạo phạm, nó chỉ mới có một tuổi, vừa mới bắt đầu học tập quy củ tiếp đón”

Hứa Kiệt nghe vậy khóe miệng cương lên, trong lòng nói cái gì mà cho lông vàng học quy củ tiếp đón, quạ đen huấn luyện một con chó, chẳng lẽ tương lai muốn chó kế thừa chức nghiệp của nó sao?

Junko ở huyền quan thay dép lê, xoay người nói với em trai: “Kenta, chị về phòng thay đồ sau đó ra làm ăn xế cho em”

Kenta vừa đổi giày vừa đáp ứng chị gái, nhưng dù vậy cậu nhóc cũng không chịu buông mèo Li Hoa trong ngực xuống.

Quạ đen lúc này đã vội vàng bảo chó Golden Retriever vào phòng trong, Hứa Kiệt chỉ nghe được âm thanh loạt soạt loạt soạt không biết là lấy thứ gì.

Kenta vào phòng mới chịu buông Hứa Kiệt xuống, thời điểm cậu đi rửa tay thay quần áo còn không nhịn được mà quay đầu nhìn Hứa Kiệt vài cái.

Các chủ nhân đều ai lo việc người nấy, thân làm khách Hứa Kiệt chỉ ngồi ở gần huyền quan, thừa dịp quan sát một chút phòng khách nhà Fujimoto.

Đây là một gian phòng khách tuy không quá rộng nhưng bố trí vô cùng hợp lý. Toàn bộ phòng khách trang trí và sắp đặt theo phong cách truyền thống, tatami sẫm màu trải dưới sàn, trên là một bàn gỗ thô sáng màu hình chữ nhật, vách tường bốn phía là giấy dán tường vàng nhạt, trần nhà cài đèn treo hình tròn.

Đây là cảnh tượng mà Hứa Kiệt thường xuyên nhìn đến mỗi khi xem manga hay anime, làm cho cậu có cảm giác hết sức quen thuộc.

Nhưng đúng lúc này, quạ đen mang theo chó Golden Retriever ban nãy vào phòng đi ra. Nó bay phía trước, đằng sau là long vàng miệng còn ngậm một túi đồ.

Tiếng Anh của Hứa Kiệt không phải thật tốt, nhưng dù không tốt cậu cũng có thể xem hiểu trên túi kia là một chữ “cat”. Huống hồ trừ cái từ đó, bề mặt túi mà chó đang ngậm còn in hình một cái đầu mèo thật lớn.

Quạ đen một đường dẫn lông vàng đến bên bàn dài ngồi xuống, sau đó đáp lên mặt đất, nhảy nhảy về phía bên người Hứa Kiệt: “Mời ngài nhìn thử, Chuu-kun mới đem đồ lại đây, là tôi cố ý chuẩn bị cho ngài thức ăn cho mèo nhập khẩu, là nhãn hiệu Royal Canin rất được hoan nghênh. Trong cửa hàng mà phu nhân kinh doanh, loại thức ăn cho mèo này chiếm lượng tiêu thụ cao nhất”

Hứa Kiệt mặt không cảm xúc nhìn thức ăn cho mèo, tâm nói: tui rất cảm ơn anh, nhưng mà nếu anh có thể đổi thành cá chế biến tốt, nhất định tui sẽ vui vẻ tiếp nhận. Ngay tại lúc Hứa Kiệt đối diện với thức ăn cho mèo không biết có nên hạ miệng hay không, hai chị em vào thay quần áo cũng đi ra đến.

Kenta đi ra chuyện đầu tiên làm là tìm Hứa Kiệt, biết được chó lông vàng nhà mình ngậm thức ăn cho mèo trong miệng, Kenta thuận tay nhận lấy, đem túi đóng gói mở ra, tìm một cái bát nhỏ đổ một ít đặt lên bàn.

Mà lúc này Junko cũng đen đồ ăn xế lại đây, hai chị em mỗi người bốn năm miếng Senbei**cùng một ly sữa bò nóng.

Kenta không biết tìm ở đâu ra một cái đĩa, đem sữa bò của mình chia làm hai sau đó đặt sữa bò cùng thức ăn cho mèo, hướng về phía Hứa Kiệt gọi: “Li Hoa, mau đến đây cùng ăn xế.”

Mà lúc nhóc mập mạp làm một loạt hành động này, chị của nhóc chỉ yên lặng ngồi quỳ*** ở bên bàn dài không nói gì, yên tĩnh hưởng thụ trà chiều của mình.

Thấy chủ nhà nhiệt tình hiếu khách như vậy, Hứa Kiệt không nỡ từ chối. Nó đi nhanh vài bước hướng về phía trước nhảy một cái, trực tiếp nhảy lên bàn.

Chị em Fujimoto lúc này bắt đầu thưởng thức trà chiều của bọn họ, Hứa Kiệt vòng đuôi trước chân của mình, cúi đầu cẩn thận ngửi thức ăn cho mèo trong bát.

Rung rung chòm râu một lúc, cảm giác cũng không tệ. Thật cẩn thận dùng đầu lưỡi cuốn một cái, ừm, vị thịt gà giòn rụm.

Liếʍ liếʍ sữa bò một chút, Hứa Kiệt đem thức ăn cho mèo trong bát ăn hết sạch. Sau một hồi bận rộn lăn lộn vậy mà cũng đã bốn giờ chiều, Hứa Kiệt coi bữa trà chiều này như bữa cơm tối ăn sớm của mình luôn.

Sau khi no nê, lại ăn có chút căng cứng, mèo Li Hoa trong ánh mắt lưu luyến của nhóc béo, vung cái đuôi rời đi.