Chương 4: Meo meo bị theo dõi và "mèo" theo dõi meo meo

Bóng đen bước đi vô cùng nhẹ nhàng, thời điểm bốn trảo (móng) chạm đất không gây ra chút tiếng động nào, cho nên dù cho tai mèo của Hứa Kiệt rất nhạy nhưng cũng không có phát hiện cái gì đang theo sau nó.

Một đường đem cá nướng khô kéo về trong ổ, Hứa Kiệt có đầy đủ lương thực dự trữ cũng không tính ra ngoài lần nữa tối nay.

Mà bóng đen kia cũng một đường đi theo Hứa Kiệt đến cao ốc xây dở, chờ Hứa Kiệt đi vào, nó liền nhảy lên bờ tường, cuộn đuôi ngồi xổm đợi một chút.

Thấy Hứa Kiệt không đi ra ngoài nữa, nó nhảy xuống bờ tường vây xung quanh cao ốc xây dở đi một vòng, ở trong không trung ngửi ngửi một chút, sau khi xác định gần đó không có nguy hiểm uy hϊếp đến mèo nhỏ mới liền vung cái đuôi rời đi.

Ngày hôm sau Hứa Kiệt tỉnh lại trong tiếng mưa ì ầm rơi xuống mặt đất. Nó ngẩng đầu ngửi ngửi, hơi nước dày đặc trong không khí cùng âm thanh bên ngoài nói cho nó biết dự báo thời tiết hôm qua không có sai, bên ngoài trời thật sự mưa, hơn nữa còn mưa như trút nước.

Nó thong thả ung dung bò từ trong ổ ra, lấy từ trong túi luôn bị mình đè dưới thân ra một miếng cá nướng khô, dùng miệng ngậm ra phòng bảo vệ bỏ hoang.

Bãi đỗ xe ngầm không mở điện vô cùng tối tăm, chỉ có ra khỏi cửa mới có thể thấy một chút ánh sáng.

Mèo tuy có thị lực rất tốt trong bóng đêm nhưng Hứa Kiệt vẫn càng thích nơi có ánh sáng hơn một chút, thói quen này lúc nó ăn cơm thể hiện vô cùng rõ ràng.

Hứa Kiệt ngậm đồ ăn một đường chạy chậm đến cửa bãi đỗ xe bỏ hoang sau đó ngồi xuống một bên nhấm nháp đồ ăn của chính mình, một bên thưởng thức phong cảnh mưa rơi bên ngoài.

Tuy rằng thường xuyên bị giọt nước mưa bắn tung tóe trên mặt đất vẩy trúng nhưng khoảng thời gian nhàn hạ như thế này nó đã lâu không được tận hưởng.

Cho nên cái đuôi mèo sau lưng Hứa Kiệt vẫn không nằm yên mà nhẹ nhàng lắc trái lắc phải không theo phương hướng cụ thể, biểu hiện tâm tình rất tốt của nó.

Bữa cơm này Hứa Kiệt ăn rất chậm, trời mưa lâu bao nhiêu thì nó ăn lâu bấy nhiêu.

Cũng may mưa mưa đổ xuống cũng không quá triền miên, hơn một giờ sau mưa cứ như vậy nhỏ dần, nhỏ dần, mà Hứa Kiệt cũng vừa lúc kết thúc bữa sáng.

Đem miếng cá nướng khô cuối cùng nuốt xuống, Hứa Kiệt bắt đầu dùng đầu lưỡi liếʍ láp rửa sạch da lông của mình.

Ừm, mặt nhất định phải rửa thật sạch sạch sẽ sẽ, móng vuốt cũng vậy. Lông vùng ngực mới bị nước mưa bắn lên không ít cũng phải cẩn thận liếʍ qua một cái. Còn có phần lưng chỗ này là nơi người thường xuyên vuốt ve, không những phải xử lý sạch sẽ, còn phải tìm cách làm cho nó xõa tung bông xù lên, như vậy mới làm người khác vui vẻ.

Bụng cũng như vậy, nơi này lông mềm mại nhất, có xúc cảm tốt nhất, còn có dưới bụng, còn có “bông cúc nhỏ”…

Động tác liếʍ liếʍ của Hứa Kiệt đột nhiên ngừng lại, lật thân mình đang rửa sạch da lông nhìn “bông cúc nhỏ” phấn nộn trước mặt, toàn bộ thân mèo cương cứng.

Meo, mới không cần liếʍ chỗ đó, dù là bản năng cũng không được. Kể cả vấn đề xử lý sau khi đi nặng, kia không phải còn có cát cùng nước sao? Tuy rằng lúc dùng không quá thoải mái nhưng cũng tốt hơn so với liếʍ.

Cứ như vậy Hứa Kiệt sau khi biến thành mèo, đối mặt với “cúc hoa” của mình lần đầu tiên có cảm giác lung lay trong gió.

Mưa tạnh không lâu trời lại sáng, vết nước trên mặt đường được nắng chiếu xuống rất nhanh liền biến mất.

Hứa Kiệt đem cá nướng khô giấu cẩn thận, luôn luôn xác nhận chỗ giấu lương thực của mình sẽ không bị phát hiện mới đứng dậy tìm thức ăn.

Vẫn là con đường kia, vẫn là ngôi trường kia, vẫn là từ dưới khe hở của cổng chui vào bên trong, chỉ khác là lúc này Hứa Kiệt không còn do dự nữa, trực tiếp tìm được phiến cửa sổ mà trưa hôm trước nhận đồ ăn mà nhảy lên.

Nhìn nhóc béo quen thuộc bên kia cửa sổ, Hứa Kiệt khoanh đuôi ngồi xong, nghiêng đầu nhẹ nhàng kêu một tiếng, meo~ ~ ~

Fujimoto Kenta đang ăn trưa, cái đũa khựng lại, lúc ngẩng đầu liền phát hiện quả nhiên là mèo Li Hoa xuất hiện giữa trưa hôm qua.

Thấy nhóc béo kia thấy mình, Hứa Kiệt nâng móng vuốt, vẫy đệm thịt hoa mai hồng hồng, meo ~~ meo ~~~ tiếp tục kêu.

Kenta che lại l*иg ngực tê tái, nhanh chóng xúc một ít cơm trưa đưa qua sau đó mở một nửa hộp bento cơm chiên trứng gà, đưa đến bên chân Hứa Kiệt.

Mèo con lẳng lặng ăn cơm mà nhóc béo chia, mà Kenta từ đầu đến cuối cũng không nói gì.

Cứ như vậy, hai đứa nhỏ tuổi thoạt nhìn đều không quá lớn lại đột nhiên đạt tới một sự ăn ý nhất định. Một đoạn thời gian về sau này, cơm trưa mỗi ngày của Hứa Kiệt đều là giải quyết ở chỗ nhóc béo, hôm nay cũng như vậy.

Nuốt cơm trong miệng, Hứa Kiệt ngẩng đầu vừa liếʍ cơm bên miệng vừa quan sát bé con mập mạp luôn cho mình ăn cơm kia.

Trải qua một quãng thời gian ở chung, Hứa Kiệt đã biết nhóc mập mạp gọi Fujimoto Kenta này là năm nhất của bậc tiểu học trường tổng hợp. (Mình nghĩ là dạng trường có cả 3 cấp ấy)

Liên tục mấy ngày kiếm sống được cho ăn, Hứa Kiệt đối với nhóc con lương thiện này đã có hiểu biết nhất định.

Đứa nhỏ này rất thông minh, trí nhớ cũng tốt, không chỉ thích giúp đỡ mọi người mà làm việc cũng rất có trật tự, còn có tinh thần trách nhiệm rất cao. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm lớp cũng bảo đứa nhỏ Fujimoto này là một hạt giống làm lớp trưởng rất tốt.

Những đánh giá kia Hứa Kiệt khó mà nhận xét được nhưng tinh thần có trách nhiệm thì Hứa Kiệt hoàn toàn đồng ý.

Từ lúc bắt đầu cho Hứa Kiệt ăn cơm, nhóc béo Kenta này giống như đem việc chăm sóc con mèo chỉ hướng về phía cậu xin ăn, biến nó thành trách nhiệm của chính mình.

Không những đặc biệt hỏi cha mình những việc cần chú ý khi cho mèo ăn, còn đem tiền tiêu vặt tiết kiệm của mình ra mua cho Hứa Kiệt một bình vitamin bổ sung dinh dưỡng của thú cưng.

Tuy là bình thuốc kia mua từ chỗ cha cậu, ông Fujimoto cuối cùng vẫn dở khóc dở cười bán cho con trai nhỏ bình vitamin với giá thấp 60 yên.

Tuy rằng cứ cách 2 ngày bị bắt uống một viên thuốc sau khi ăn nhưng Hứa Kiệt vẫn rất cảm kích nhóc mập mạp Kenta này. Cơ mà hôm nay cậu cảm giác rất rõ ràng đứa nhỏ này có chỗ không đúng.

Tính tính thời gian một chút, bữa trưa hôm nay chính là ngày mà Hứa Kiệt bị “ép” uống thuốc thuốc. Chính là Hứa Kiệt chờ mãi, lại chờ mãi, mãi cho đến khi tôm bóc vỏ trong miệng cũng nhai xong mà vẫn không thấy bé con Kenta đem viên vitamin lấy ra.

Có chuyện gì đó không đúng, bình thường không phải đều là thừa dịp nó ăn cơm trộn lẫn với thức ăn để nó ăn vào sao, sao hôm nay không có phản ứng?

Hứa Kiệt không ngừng thắc mắc giật giật chòm râu bên mép, phát hiện nhóc mập mạp vậy mà cũng không có đàng hoàng ăn cơm, cầm đôi đũa phát ngốc trước phần cơm trưa.

Đây là làm sao vậy? Hứa Kiệt nghiêng đầu nhìn chằm chằm Kenta một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được kêu thành tiếng. Meo ~ ~ ~ ~ ~, mẻo?

Nhóc mập mạp đang phát ngốc bị tiếng kêu quen thuộc làm cho giật mình lấy lại tinh thần, cùng nhìn chằm chằm một lúc với Hứa Kiệt đang nghiêng đầu đánh giá, nhóc mập mạp dời ánh mắt chính mình, một bên tìm đồ trong cặp một bên nói với Hứa Kiệt: “Cậu đã ăn xong rồi hả? Xin lỗi, tớ đem vitamin đút cho cậu liền đây”

Nói xong giống như tay chân luống cuống tìm được bình vitamin từ trong cặp sách, vặn nắp muốn đổ ra 1 viên, lại không biết vì sao mà tay run rẩy một cái, một đống thuốc viên từ trong chai rơi hết xuống sàn.

Híp mắt nhìn nhóc mập mạp ngồi xổm trên mặt đất tìm lại mấy viên vitamin rơi vung vãi, Hứa Kiệt dám khẳng định nhóc con này đã gặp phải chuyện gì đó, bằng không lấy tính cách đại nhân nhỏ này của nhóc sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống này.

Chiều hôm nay Hứa Kiệt sau khi ăn uống no đủ cũng không có rời sân trường đi nơi khác tìm bữa tối của mình, mà ghé vào chạc cây thấp gần đối diện cửa sổ nơi nó thường ăn cơm, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đợi đến giờ tan học buổi chiều, Hứa Kiệt ngồi xổm ở cổng trường nhìn những bạn nhỏ học sinh cùng nhau đi ra khỏi cổng, mãi đến khi thấy được thân ảnh quen thuộc, Hứa Kiệt mới đứng dậy không tiếng động mà đi theo sau.

Fujimoto Kenta đang cùng mấy người bạn cùng lớp chung đường cùng nhau về nhà, bọn họ trên người mặc đồng phục, cặp sách trên vai cùng mũ vàng đội lên, thật rõ ràng hướng người xung quanh thông báo rõ thân phận. Cho nên dù là người đi đường hay xe, thời điểm gặp bọn nhỏ sẽ nhất định né tránh.

Trong mấy người bạn chung đường, nhà Kenta là xa nhất, cho nên sau khi cùng từng bạn học chào tạm biệt, một đoạn đường cuối cùng này bắt buộc cậu phải tự đi một mình.

Cùng người bạn học cuối cùng phất tay tạm biệt, nhìn theo bạn cậu đi vào cửa nhà, Fujimoto Kenta bối rối đứng ở ngã tư gần nhà mình nhất, vẫn là nắm hai đai an toàn trên vai cặp đi thật nhanh qua.