Chương 3: Mèo hoang bán manh đổi thức ăn

Dọc theo đường cũ về chỗ ở tạm bợ của mình, một tòa cao ốc xây dang dở chỉ cao ba tầng, Hứa Kiệt trở lại tầng hầm. Nơi này ban đầu chắc là bãi đỗ xe ngầm cùng phòng nghỉ ngơi của bảo vệ tòa nhà, tầng hầm đã xây xong không sai biệt lắm, tường bốn bên đều rất chắc chắn, chỉ có cửa sổ cùng cửa ra vào là vẫn chưa lắp ráp.

Nơi này chạy khỏi cửa bãi đỗ xe cũng rất gần, tuy không phải quá yên tĩnh cơ mà chắn được gió to mưa lớn. Một khi có động tĩnh gì Hứa Kiệt lập tức có thể bỏ chạy ra bên ngoài. Đối với mèo hoang mà nói, đây là một chỗ sống không tệ, tương đối yên ổn.

Hứa Kiệt tìm được một kiện quần áo cũ của người khác, chất thành một đống bên trong liền có thể tạm gọi là nhà.

Nằm bên trong ổ nhỏ của mình, Hứa Kiệt một bên chậm rãi tiêu thực, một bên nghĩ nên đi đâu để giải quyết bữa tối của mình.

Hiện tại Hứa Kiệt đã thích ứng được thân phận làm mèo của mình, một ngày ba bữa với cậu chính là chuyện quan trọng nhất. Bữa sáng bữa trưa đều được giải quyết, làm cho cậu đau đầu chính là vấn đề bữa tối.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là trường học bên kia tốt nhất, mấy bé con không những đơn thuần lại còn có đồ ăn, nó mới vừa luyện được kỹ năng bán manh, thực hiện ở chỗ đó là thích hợp nhất. Đáng tiếc là khi trời sập tối trường học không còn ai nữa, bảo vệ còn nuôi một con chó tuần tra buổi tối bằng không Hứa Kiệt nhất định sẽ không tìm loanh quanh nữa mà trực tiếp chuyển vào ở không đi đâu nữa.

Suy nghĩ một hồi, ý thức Hứa Kiệt liền có chút mơ hồ, chậm rãi ngủ mất. Trong căn phòng bảo vệ rộng rãi lại yên tĩnh rất nhanh vang lên tiếng tiếng ngáy khò khè khò khè của meo meo.

Sau một giấc ngủ dậy trời đều đã đen, Hứa Kiệt ngủ quên vội vàng chạy ra từ trong ổ.

Không giống như ban ngày, thành thị ban đêm không thuộc về con người. Một ít loại động vật gặm nhấm hoặc côn trùng dưới sự bảo vệ của bóng tối sẽ ra ngoài kiếm ăn, mà các loại động vật về đêm dùng chúng làm thức ăn cũng sẽ ngay lúc này đi săn.

Bình thường không cần thiết Hứa Kiệt sẽ không lựa chọn kiếm ăn lúc mặt trời xuống núi, chính lả hôm nay không như vậy, nó thời điểm đi dạo sau khi ăn trưa tại trường học có nghe đài dự báo trời có mưa. Nếu như tin tức chính xác thì ngày mai bị đói đến lúc nào không thể biết trước được cho nên buổi tối nó nhất định phải ăn no.

Tìm nơi xem thời gian, đúng 9 giờ tối. Những người ra ngoài ăn cơm đi dạo đã bắt đầu lục tục về nhà, lại qua một lúc trên đường càng ngày càng ít người, các loại động vật đều đồng loạt ra ngoài hoạt động.

Do dự một chút, Hứa Kiệt cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm một chút, không đi đường an toàn lại đi đường xa hơn hướng về một tiệm ăn trong con phố sau hẻm, tính toán đến chợ đêm thử vận may.

Khả năng ngày mai sẽ có mưa, buổi tối hôm nay liền muốn ăn, loại thời tiết này khiến người ta không muốn buồn chán ở nhà, cho nên chợ đêm có thể nói là ‘tấp nập biển người’

Hứa Kiệt cẩn thận đi xuyên qua đám người, tìm kiếm mục tiêu có thể sử dụng kỹ năng bán manh.

Muốn dùng được kỹ năng này nhất định phải tìm đúng đối tượng, những chủ tiệm đang đứng bán thức ăn đó không phải là đối tượng thích hợp, những người đó còn yêu cầu phải nuôi gia đình, vội vàng buôn bán làm ăn, không có kiên nhẫn nhìn xem con mèo có đáng yêu hay không đáng yêu.

Mục tiêu tốt nhất là là những thiếu nữ hơn mười hay mười hai tuổi. Đối với những cô gái này, bộ lông mềm mại bông xù cùng mắt hạnh nhân to tròn là không thể chống cự.

Nếu các nàng có đi cùng bạn trai, vậy không thể tốt hơn nữa, nhóm bạn trai sẽ vội vã chứng tỏ cho bạn gái là mình rất nhân ái, tuyệt đối sẽ thỏa mãn yêu cầu xin ăn của Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt cuộn đuôi ngồi xổm ở bậc thang bên ngoài một cửa hàng, lắc lư đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đám người qua lại.

Đột nhiên nó đứng lên, đầu hướng về phía trước phát ra tiếng kêu mềm mại như mèo con. Hai nữ sinh cao trung đi qua ngay bên người nó nghe được âm thanh liền dừng bước, sau đó liền tìm nơi tiếng kêu phát ra, nhìn thấy một con mèo Li Hoa ước chừng nửa tuổi đang rung rung lông tơ mềm mại màu nâu nhìn các cô. Link

Hai cô gái bị đôi mắt nâu màu hạnh nhân ngập nước hấp dẫn đi lại gần, càng đi gần càng phát hiện con mèo kia càng đáng yêu.

Nó có cái đầu tròn nho nhỏ, bên trên là một đôi tai tương xứng lông xù xù. Không phải là màu lông đơn sắc hoặc tạp sắc, con mèo này tuy rằng lông cũng có đủ các màu xám, vàng, nâu nhạt, trắng lại không phân bố thành từng khối riêng biệt mà giống như trộn lẫn một cách có quy luật, mỗi một cọng lông tơ ít nhất đều có hai hay ba loại màu sắc, giống như màu lông của thỏ hoang.

Ngoài màu sắc đặc biệt ấy, nổi bật nhất trên người con mèo chính là những sọc đen đều đặn bắt đầu từ phần đầu, kéo dài cho đến tận cái đuôi mới kết thúc, từ xa nhìn lại đã thấy được sự uy phong của meo meo.

Hai thiếu nữ trẻ tuổi nhịn không được một đường chạy đến bên người Hứa Kiệt, sau khi xác định một chút Hứa Kiệt không có tính công kích, mới bắt đầu vuốt ve da lông mượt mà của nó. Hứa Kiệt ngoan ngoãn ngồi xổm ở bậc thang, để yên cho bàn tay hai cô gái vuốt lên xuống, còn thường thường dùng đuôi quét qua mu bàn tay của hai cô gái.

Cảm giác lông xù xù mềm mại quét qua mu bàn tay giống như cọng lông vũ quét nhẹ lên đầu quả tim. Một thiếu nữ không chịu được dụ hoặc, bế con mèo lên ôm vào trong lòng.

Hứa Kiệt được ôm vào lòng liền dùng đầu cọ cọ gương mặt cô, nữ sinh nhỏ giọng hét chói tai nói muốn nuôi nó, đáng tiếc bị người bạn bên cạnh ngăn cản vì chung cư họ thuê không cho phép nuôi thú cưng.

Hứa Kiệt cũng không muốn bị người nhận nuôi, bằng không lấy kỹ năng bán manh của nó đến hiện tại đã có thể tìm một nhà nuôi dưỡng là một chuyện rất dễ dàng, nói cho cùng thì mèo là loại thú cưng rất được hoan nghênh ở Nhật Bản.

Cơ mà trở thành thú cưng của một gia đình liền có nghĩa là nó rất có thể mất đi sự tự do, mỗi ngày bị nhốt trong căn phòng độ rộng chỉ có mấy chục, thậm chí là mười mấy tấm tatami* không thể ra ngoài, sau khi trưởng thành nếu dám động dục còn bị đem đi tuyệt dục, sinh hoạt như vậy chỉ nghĩ một chút đều làm lông Hứa Kiệt dựng lên hết.

So sánh với cuộc sống lưu lạc tuy rất không an toàn nhưng tốt xấu vẫn có tự do. Sinh hoạt có thể có chút gian nan nhưng nó sống vô cùng tự tại, những ngày tháng khó khăn Hứa Kiệt không phải là không gặp qua, lúc đó đều vượt qua được, không có lý gì hiện tại không thể.

Hứa Kiệt cho rằng đối với nó khi biến thành một con mèo, tìm chủ nhân là sự việc cần phải càng thêm thận trong. Nếu gặp được người có tính cách tương đồng, tính tình cũng hợp ý, Hứa Kiệt không ngại bồi bên cạnh làm bạn. Nhưng nếu như không thích hợp, Hứa Kiệt tình nguyện làm mèo hoang.

Mải nghĩ Hứa Kiệt lại thấy khung cảnh xung quanh thay đổi, hóa ra là hai nữ sinh ôm nó đi vào cửa hàng tiện lợi, hiện tại đang thương lượng muốn mua cái gì cho mèo ăn.

Chủ cửa hàng thường xuyên gặp tình huống như vậy, rất nhanh gợi ý vài loại thức ăn mèo ưa thích.

Hai cô gái lựa chọn một chút, cuối cùng bỏ tiền mua ít cá nướng khô.

Hứa Kiệt rất tao nhã lịch sự ăn hết cá khô hai cô gái đưa, sau khi ăn, để bày tỏ lòng biết ơn liền bồi các cô chơi đùa một lúc lâu.

Đợi đến lúc 10 giờ, người đi chợ đêm càng ngày càng ít, thời điểm chủ quán bắt đầu gom đồ chuẩn bị dọn dẹp đóng cửa, hai cô bé mới lưu luyến tạm biệt Hứa Kiệt.

Nhìn theo hai cô gái tốt bụng đã lên taxi an toàn, Hứa Kiệt mới quay người ngậm lên túi cá nướng khô thừa.

Hai cô gái mua một cân cá nướng khô, Hứa Kiệt chỉ mới ăn một phần ba mà thôi, phần còn dư các cô gái tỏ vẻ để lại cho nó, Hứa Kiệt dự định đem cá nướng này kéo về trong ổ.

Cuối cùng đêm nay cũng không bỏ công vô ích, ngay cả cơm sáng và cơm trừa đều tìm thấy. Hơn nữa cá nướng khô cũng để được lâu, Hứa Kiệt tính toán lưu lại một ít làm lương thực dự trữ cho mình.

Một bên kéo lương thực dự trữ hướng về phía ổ nhỏ, một bên tai của Hứa Kiệt còn dựng lên lưu ý động tĩnh bốn phía. Khứu giác nhanh nhạy sớm nói cho nó biết đây là địa bàn của một nhóm mèo hoang khác (đoán xem địa bàn của ai nào :3 )

Chủ nhân địa bàn ở đây rất cường hãn, ít nhất nó không ngửi thấy mùi hương của chó hoang trong không khí, hiển nhiên là lũ chúng nó không dễ dàng đặt chân tới nơi này được.

Không còn cách nào cả, hiện tại nó đến địa bàn của người khác kiếm ăn, tất nhiên phải chú ý một chút.

Lúc Hứa Kiệt kéo túi đồ ăn đi qua một con phố về ổ, nó chợt nghe được một ít tiếng động kỳ quái.

Hứa Kiệt rung lỗ tai, cho rằng mình nghĩ quá nhiều, tiếp tục ngậm miệng túi, hướng tòa nhà xây dở chạy qua.

Sau khi nó đi không lâu, một bóng dáng màu đen vung cái đuôi thật dài đi theo phía sau nó.