Sáng sớm hôm sau, Hứa Kiệt sau khi bị hộ công tụng cho nghe một buổi tối thì ủ rũ cụp đuôi ăn bữa sáng của mình, mà hộ công đứng một bên kể cho bác sĩ Fujimoto nghe chuyện Hứa Kiệt tự trộm mở cửa sổ.
Sau khi tiễn hộ công tận trách đi, bác sĩ Fujimoto ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nhỏ mềm mại tròn vo của Hứa Kiệt “Bé con này, mày đã bắt đầu học được lén lút làm bậy đi, nếu vậy thì thương thế của mày cũng tốt lắm rồi. Chút nữa tao làm kiểm tra một lần, nếu không có gì thì chiều nay theo Kenta về nhà đi”
Hứa Kiệt hiện tại không muốn rời bệnh viện thú cưng chút nào, nó đã hứa với Mặc sẽ đợt mèo đen đến tìm, làm sao có thể nuốt lời. Vì vậy vào buổi chiều, bốn chân Hứa Kiệt banh ra, nằm bẹp trong l*иg sắt không chịu nhúc nhích.
Kenta vô cùng thắc mắc, rõ ràng mấy ngày trước cậu nói với Đại Thánh chuyện về nhà nó vẫn rất vui vẻ, vì sao hôm nay được về lại không muốn đi? Ngồi xổm đem Hứa Kiệt ôm vào lòng, Kenta nắn nắn hai chân trước của nó “Cậu không muốn đi à?”
Hứa Kiệt nghe vậy đem móng nhỏ chụp chụp trong tay Kenta một chút. Nhóc béo rất nhanh hiểu được ý định của Hứa Kiệt, nhíu mày hỏi tiếp “Là muốn ở lại chỗ này nhưng chỉ có mấy ngày?”
Hứa Kiệt nghe vậy hai cái móng nhỏ chạm chạm một chút dừng một chút, chạm một chút lại dừng một chút.
Nhóc béo phải mất một chút tâm tư mới đoán ra được ý của Hứa Kiệt “Chỉ là muốn ở lâu một chút, tớ đoán đúng không. Được được đồng ý, chó mèo khác chỉ muốn rời bệnh viện thật nhanh, tới cậu thì lại muốn ở lâu hơn một ngày, thật là không hiểu nổi”
Hứa Kiệt nghe vậy yên lặng liếʍ liếʍ móng nhỏ, trong lòng nói cậu không cần hiểu tui nghĩ sao, miễn cho tui ở lâu hơn một ngày là được.
Buổi tối nghe hộ công tụng một bài giáo huấn, mặc cho Hứa Kiệt làm nũng chơi xấu thế nào cũng không chịu để cửa sổ lại cho nó, Hứa Kiệt chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cửa sổ bị đóng khóa lại.
Vì vậy thời điểm Mặc đến tìm, chỉ thấy mèo nhỏ của nó giống như trút giận mà đập loạn lên bên trong kính pha lê. Mặc cảm thấy rất thú vị liền bên ngoài phối hợp với động tác của Hứa Kiệt, giơ chân trước đặt lên kính pha lê, dọc theo từng vết móng nhỏ mà đập theo.
Lúc đầu đập cửa kính là vì Hứa Kiệt chờ đến nhàm chán nên tìm cho mình chút chuyện làm. Chờ đến khi mèo đen đến, Hứa Kiệt giống như tìm được niềm vui mới, bắt đầu cùng Mặc chơi tiếp (mẹ ơi cute vcl!!!!)
Hai con mèo cách nhau một tấm kính pha lê bùm bụp bùm bụp chơi một hồi, trên mặt cửa sổ lưu lại thành mấy cái vết hoa mai, nếu có người vẽ thêm các chạc cây thì sẽ thành một bộ thủy mặc truyền thống.
Nghịch loạn một hơi cuối cùng Hứa Kiệt cũng cảm thấy mệt, nó dừng cái móng nhỏ nộn nộn, rung mũi hướng về phía mèo đen bên ngoài. “Vượng ca có khá hơn chút nào không?”
Mèo đen nghe vậy cũng dừng sự nghiệp sáng tác bằng móng vuốt, ngồi xổm bên ban công trả lời “Khá hơn nhiều, thứ đồ mà em gọi là thuốc này dùng rất tốt, A Vượng sáng nay không còn sốt, tối còn có thể tự mình ra ngoài tìm đồ ăn”
Hứa Kiệt nghe vậy vô cùng vui vẻ, cái đuôi đắc ý dựng lên nhưng rất nhanh lại rũ xuống. Mặc nhanh chóng phát hiện thay đổi cảm xúc của mèo nhỏ, nó đưa đầu duỗi về phía trước hỏi thử “Từ ban nãy thấy cảm xúc của em rất lạ, có phải có chuyện gì không?”
Hứa Kiệt nghe vậy giật giật tai, góc vuông 90 độ xẹp xuống thành 45 độ, có chút uể oải ỉu xìu nói “Bác sĩ Fujimoto bảo em đã khỏe hẳn, ngày mai Kenta muốn mang em về, không biết sau này còn có thể thường xuyên nhìn thấy các anh không”
Mèo đen và béo lông vàng chính là hai con vật đầu tiên mà Hứa Kiệt biết sau khi hóa mèo, Hứa Kiệt vẫn rất quý trọng thời gian ở chung với chúng nó. Không biết vì sao chỉ cần tưởng tượng đến việc không còn gặp mèo đen, các xúc của Hứa Kiệt liền nhanh chóng hạ xuống.
Mặc nghe vậy khóe miệng cong công, hiển nhiên lời nói của Hứa Kiệt làm tâm trạng nó không tệ vì thế mèo đen vung cái đuôi to khỏe “Không cần lo lắng, dù em có ở đó tôi cũng sẽ có cách tìm được”
Dùng móng vuốt đè lại gương mặt có chút nóng lên của mình, Hứa Kiệt bắt đầu cẩn thận suy xét trước khi rời đi vào ngày mai có nên nhờ bác sĩ Fujimoto kiểm tra cơ thể một chút hay không, nhiều ngày nó luôn cảm giác được cơ thể không tự chủ mà nóng lên.
Đem hơi nóng trên mặt xua hết, khi ngẩng đầu lại phát hiện mèo đen đối diện dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mình. Hứa Kiệt bị Mặc nhìn chằm chằm có chút dựng lông, còn tưởng mình bị gì không ổn. Chính là xoay tới xoay lui vài vòng nó cũng không phát hiện trên người mình có gì không đúng, vì thế đành nhỏ giọng hỏi “Sao anh nhìn em chằm chằm vậy?”
Mèo đen nghe vậy cũng nghiêng đầu một chút nói “Em hỏi vì sao tôi cũng không nói được. Chính là chỉ cần nhìn đến em tâm trạng tôi rất tốt, cho nên muốn nhìn nhiều hơn nữa. Trước kia canh chừng ổ cho em, bây giờ canh bên ngoài cửa sổ nhìn em, cảm giác đều khá tốt”
Hứa Kiệt nghe vậy cảm giác máu dồn lên não, lúc này không phải là hơi nóng nữa mà cả người như bốc cháy. Xem ra ngày mai dù phải đối mặt với nhiệt kế của nữ y tá thì cũng phải kiểm tra thân thể một chút.
Buổi chiều ngày hôm sau, lúc Kenta tan học liền sớm chạy đến bệnh viên thú cưng chuẩn bị đưa Hứa Kiệt về nhà. Bác sĩ Fujimoto kiểu tra tổng quát lần cuối cùng, sau khi xác định thân thể nó đã khỏi hẳn thì tuyên bố Kenta có thể mang theo mèo của bé về nhà.
Fujimoto Junko đeo cặp sách đi phía trước, Kenta ôm Hứa Kiệt theo sau, quạ đen nhà bọn họ thì thành thật đậu trên vai chủ nhân của mình. Junko hôm nay cố tình không ghé câu lạc bộ Tae Kwon Do mà sau khi tan học liền đi theo em trai vào bệnh viện thú cưng nhà mình. Kenta trước kia chưa bao giờ nuôi thú cưng, lúc này dù cậu đã cảm thấy mình chuẩn bị rất đầy đủ nhưng làm chị lớn, Junko vẫn không yên tâm em trai, muốn cùng em mình về xem thế nào.
Mới đi khỏi cổng lớn bệnh viện thú cưng, quạ đen Kuro Hane vốn rất ngoan ngoãn đậu trên vai Junko đột nhiên bay lên, lượn một vòng sau đó đáp xuống vai Kenta, nói với Hứa Kiệt: “Có một con mèo đen đi theo sau chúng ta, bên cạnh nó còn có một con khoang vàng”
Hứa Kiệt nghe vậy vươn đầu từ trong l*иg ngực Kenta, cố sức nhói qua, quả nhân thấy được thân ảnh của Mặc và A Vượng.
Không biết vì sao trong đầu Hứa kIệt lúc này lại hiện lên những lời mà Mặc nói với nó tối qua, hiện tại nó có chút hiểu được ý tứ của Mặc, vì sau khi nhìn thấy mèo đen thì tâm trạng của nó cũng trở nên sáng sủa.
Quạ đen sau khi đáp trên vai Kenta vẫn luôn chú ý đến hai con mèo phía sau. Thân là quản gia trong nhà, nó muốn lúc nào cũng phải chú ý đến điều bất thường xung quanh chủ nhân nhà mình. Bất quá, Kuro Hane sau một hồi nhìn nhìn thì lại có chút nghi hoặc lẩm bẩm “Hai con mèo kia không biết sao càng nhìn càng thấy giống hai con đầu đàn bên nhóm mèo hoang phía Nam nhỉ?”
Nói xong nó liền bay qua, lượn một vòng rồi đáp trên mặt đất. A Vượng vốn nghe tin Li Hoa nhỏ chuyển nơi ở, tính toán đi cùng Mặc nhìn xem, ai biết Li Hoa không thấy, chỉ thấy một con quạ đen đáp xuống từ phía trên.
Kuro Hane sau khi đáp xuống đất nhảy nhảy vài cái đến bên người A Vượng, đôi mắt đen láy như hai hột đậu đen tò mò nhìn ngắm nó “Anh chính là béo khoang vàng bên phía Nam thành? Nghe nói mấy người mấy hôm trước đánh nhau cùng đám chó hoang Tây thành, thắng hay thua? Cái đuôi này có phải lúc đánh nhau mà bị chó cắn?”
A Vượng nghe thế gương mặt vốn tròn tròn lúc này càng căng lên. Bởi vậy mới nói nó ghét nhất là chim, dù là bất cú chủng loại nào đều có cái tật xấu không sửa nổi, đó chính là thị phi.
Nghĩ đến đây A Vượng dựng lỗ ta về phía sau trợn mắt nói. “Chúng bay đều là lũ nhiều chuyện mà lớn, Vượng gia khinh thường nói chuyện với bay. Mau cút đi bằng không Vượng gia đem ngươi ăn luôn”
Hứa Kiệt trong lòng ngực Kenta chân vừa bước một cái liền trượt, rớt ngược lại trên người nhóc béo, chờ lúc nó lại ló đầu ra nhìn, càng nhìn béo lông vàng càng thấy giống một con chibi mắt to mặt đỏ gay. Mà trong đầu nó cũng vang lên âm thanh tuần hoàn vọng lại “Còn nhìn nữa tao liền đem mày ăn mất.”