Chương 17: Mèo đổi nhà mới, cản đánh nhau

Cho dù hai con Kuro Hane cùng A Vượng làm ầm ĩ như thế nào đi nữa thì Hứa Kiệt vẫn bình an bị Kenta ôm về nhà.

Thời điểm đi vào cửa nhà, Hứa Kiết đứng lên thân người bò lên bả vai nhỏ của Kenta, phát hiện Mặc đang đứng đó không xa nhìn nó, lúc này mới yên tâm để nhóc béo ôm vào nhà.

Kenta đá rớt giày, ngay cả dép lê cũng không đổi, cong chân lẹp xẹp lẹp xẹp ôm Hứa Kiệt vào phòng mình.

Phòng của Kenta nhỏ cũng không lớn, nhìn qua có khoảng 7-8 chiếu tatami lớn. Bên trong cũng có một chiếc giường trẻ em, bàn học hằng ngày của cậu bé cùng một tủ quần áo chữ nhật của trẻ em.

Những thứ này cũng chiếm không ít chỗ trong phòng nhỏ nhưng dù như vậy, Kenta vẫn đi đến chỗ gần cửa sổ, dùng thảm và hộp làm cho Hứa Kiệt một cái ổ.

Một đường chậm rãi đi đến bên cạnh ổ mèo, Kenta nhẹ nhàng đem Li Hoa nhỏ trong lòng thả lên thảm, sau đó chỉ vào ổ mèo làm từ bìa cứng thùng giấy hỏi “Đại Thánh nhìn này, đây là ổ mới của cậu, có thích không?”

Hứa Kiệt nghe vậy chậm rãi đi đến bên cạnh ổ mèo thủ công, đầu tiên là dùng cái mũi ngửi ngửi bên trên, xác định không có mùi hương mình ghét, lúc này mới từ cái lỗ thủng làm cửa chui vào.

Thùng giấy dùng làm ổ mèo này trước đây hẳn là một cái hộp đựng đóng gói nồi cơm điện, không gian bên trong rất lớn, cũng đủ cho Hứa Kiệt tùy tiện xoay người bên trong.

Nền ổ mèo lót một tầng đệm mềm dày, Hứa Kiệt dùng móng vuốt ấn ấn vài cái, mềm mại giống như dẫm vào bông vậy. Lại cúi đầu ngửi một cái, đầu mũi ngập tràn mùi gia cầm, xem ra bên trong gối là lông.

Lúc ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía còn phát hiện Kenta cẩn thận tới gần cửa sổ vạch ra một chút rèm cửa, như vậy có thể cho ánh sáng hằng ngày đánh thức Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt vui vẻ phấn chấn ở trong ổ mèo ra ra vào vào rất nhiều lần, sau đó nhảy vào lòng Kenta, không ngừng dùng đầu cọ cọ cằm nhóc béo, lấy hành động thực tế biểu đạt yêu thích của mình với ổ mèo mới.

Thấy Hứa Kiệt thích Kenta cũng rất vui vẻ, cậu bế Li Hoa nhỏ lên nói “Vốn mẹ định cho tớ chọn một cái ổ có sẵn cho cậu dùng nhưng tớ thấy cái mình tự làm có lẽ cậu sẽ thích hơn, quả nhiên đúng là như vậy.”

Nói rồi Kenta ôm Hứa Kiệt ra khỏi phòng, đi vào phòng khách chỉ vào một ô cửa sổ nói “Ô cửa này là cải tạo từ cửa thông khí, trước đây Kuro Hane ra vào nhà đều đi từ chỗ này. Bây giờ tớ lấy nhà cây cho mèo để vào, cậu cũng có thể từ chỗ này ra vào cửa nhà.”

Hứa Kiệt nghe vậy từ trong lòng Kenta nhảy ra, vài cái bò đến đỉnh nhà cây cho mèo, thấy hai bên phiến cửa thông gió đều dôi ra một đoạn khoảng nửa thước. Phía trên có gắn một cửa thông gió, động vật nhỏ ra vào, chỉ cần dùng đầu đẩy, cửa thông gió sẽ mở về phía trước, sau khi ra ngoài thì cửa thông gió sẽ tự mình rơi xuống, một chút cũng không cần lo lắng có muỗi bay vào.

Thật là thiết kế tuyệt vời, gia đình này trước đây hẳn cũng nuôi qua mèo, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn bị giới thiệu cho nó cái cửa thông gió này chứng tỏ Kenta và gia đình Fujimoto cũng không can thiệp tự do của nó, cái này làm Hứa Kiệt vô cùng vui vẻ.

Nhảy lên cửa sổ ngồi, Hứa Kiệt xuyên qua tấm kính pha lê thấy được Mặc ngồi trên bờ tường, nó xoay người hướng về phía Kenta meo một cái, ý bảo cậu ra ngoài xem.

Nhóc béo dán vào kính pha lê, cũng phát hiện con mèo đen ngồi trên bờ tường nhà mình, nghi hoặc nói “Ây, đây không phải là mèo đen ban nãy luôn đi theo chúng ta sao? Đại Thánh kêu tớ nhìn nó bởi vì nó là bạn của cậu hả?”

Hứa Kiệt nghe vậy mềm mềm mại mại meo một tiếng, lập tức nhận được ánh mắt tò mò của nhóc béo “Tớ nhớ rõ ba lúc làm kiểm tra nói cậu là mèo đực, con mèo đen bên ngoài kia nhìn dáng người cũng biết không phải là cái, cậu có chắc đó là bạn cậu?”

Hứa Kiệt nghe vậy vốn muốn kêu một tiếng ra miệng bị tàn ác nuốt ngược lại vào họng, sặc đến mức nó khụ khụ không ngừng.

Phát hiện Hứa Kiệt trở nên kỳ lạ, Mạc vốn ngồi ngoan ngoãn đầu tường bỗng nhảy vào sân, hướng bên này mà chạy, muốn xem xét tình huống của nó. Chính là không đợi nó chạy quá xa đã bị Chuu-kun chơi ở ngoài sân chặn lại. Đối với giống chó, bảo vệ lãnh thổ chính là bản năng của chúng nó, mặc dù Golden Retriever mang tính cách hiền lành ôn hòa thì đây cũng là hành động xâm chiếm.

Chuu-kun tuy mới chỉ có một tuổi, chính là từ nhỏ đã theo bên cạnh Kuro Hane, tiếp thu giáo dục cho một con cún tinh anh nên nó so với chó cùng tuổi thông minh hơn rất nhiều. Phát hiện có mèo lạ vào sân, Chuu-kun nhanh chóng cản đường, cũng không nhe nanh mà dùng tiếng sủa thông báo cho chủ nhân trong nhà có kẻ lạ xâm nhập. Đáng tiếc chính là mèo trời sinh chán ghét chó, đối với mèo hoàng lại càng cảnh giác.

Đối với Chuu-kun hướng về phía mình mà sủa, Mặc không chút do dự cong lưng lộ ra răng nanh sắc bén, không chút nào sợ hãi Chuu-kun bốn mươi mấy cân nặng. Phát hiện chó mèo gầm gừ nhau ở ngoài sân, Kenta nhanh chóng chạy ra sân.

Hứa Kiệt còn nhanh hơn cậu một bước, nó trực tiếp phi từ cửa thông gió mà ra nhảy lên trên mặt cỏ. Nhanh chóng chạy đến giữa hai con chó và mèo, đem hai con vật chuẩn bị dựng lông tách ra. Lúc này Kenta cũng chạy ra sân, đem Chuu-kun đã dựng đứng đuôi dắt đi.

Giống chó chướng mắt đã rời đi, Mặc lúc này mới thu hồi răng nanh nhọn, vung đuôi đi đến cạnh Hứa Kiệt. Mặc theo thói quen ngửi ngửi sau tai của Hứa Kiệt, phát hiện mùi hương của mình lưu lại từ đêm qua bắt đầu nhạt dần, cái này làm nó có chút không vui. Xoay đầu ngửi một chỗ khác, hừ, mùi hương cũng không rõ ràng, hơn đầu của Li Hoa nhỏ còn vương lại mùi hương của con non nhân loại kia.

Mặc híp mắt, đột nhiên cúi đầu dùng cằm cọ xát đỉnh đầu Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt mới định mở miệng nói chuyện liền bị động tác của Mặc làm cho cương cứng, nó không biết đây là cái thói quen gì, chẳng lẽ cằm mèo đen này bị ngứa? Vậy cũng không thể lấy đầu của nó như vỏ cây được.

Cọ xát một hồi, Mặc dừng động tác, lại cúi đầu ngửi ngửi.

Ừm, toàn bộ là mùi hương của mình, sau đó vừa lòng ngồi xếp bằng bên người Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt không hiểu gì há mồm định hỏi, chính là lời nói đến bên miệng lại dừng bởi vì không biết vấn đề cọ lông này nên hỏi như thế nào, dù sao giữa mèo với nhau cọ một hai cái cũng là chuyện rất bình thường, cố tình hỏi lại giống như nó có vẻ hẹp hòi, đơn giản là không hỏi được.

Mặc tâm trạng rất tốt thâm trầm nhìn Hứa Kiệt, sau đó cầm lòng không được vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ miệng, ánh mắt nhìn Hứa Kiệt càng trở nên thâm thúy.

Hứa Kiệt bị ánh mắt của Mặc nhìn đến sắp dựng cả lông, không thể không mở miệng nói chuyện dời đi tầm mắt của Mặc.

“Thân thể Vượng ca tốt hơn không ạ?” Li Hoa nhỏ hỏi mà sống lưng lạnh toát.

Mèo đen nghe vậy khóe miệng cong cong hồi phục lại “Thứ gọi là thuốc mà em đưa rất có ích, A Vượng đã có thể nhảy nhót lung tung một mình kiếm ăn. Cờ mà thứ này muốn ăn trong bao lâu? Có phải cho đến khi ăn hết mấy cái bao con nhộng kia?”

Hứa Kiệt nghe vậy liên tục lắc đầu, thuốc kháng khuẩn mà nó ngậm ra cho béo lông vàng tuy là loại hộp nhỏ nhưng dựa vào phương pháp uống kia của béo lông vàng cũng là lượng thuốc cho một tuần. Theo như nó quan sát, tố chất thân thể của béo lông vàng rất tốt, dùng thuốc quá độ cũng không có chỗ tốt nào.

Vì vậy Hứa Kiệt nghĩ nghĩ rồi nói “Chờ cho miệng vết thương kết vảy, xung quanh không còn sưng đỏ, lại ăn thêm một ngày thuốc nữa là có thể dừng”

Mặc nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu “Vậy cậu ta sáng mai có thể dừng uống thuốc, tôi sẽ nhớ rõ nói cho nó”

Sau đó Mặc lại ngẩng đầu lên hỏi “Em còn phải về lại bên trong gia đình con người kia sao? Bọn họ sẽ hạn chế em ra ngoài hả?”

Hứa Kiệt theo động tác ngẩng đầu của nó quay lại, nhìn nhóc béo đứng ở cửa nhà, một bên giữ chó Golden Retriever một bên không nhịn được hướng bên này nhìn một cái, một bộ dáng rất sợ nó bị bắt nạt, cười cười nói “Nơi đó sau này sẽ là ổ của em, bé con Kenta sẽ không quản em đi chỗ nào, chỉ cần em nhớ rõ về nhà là được”

Mèo đen nghe vậy yên lặng thì thầm một câu “Ổ của em về sau không phải chỗ này, hiện tại chỉ là ở tạm thời thôi” Hứa Kiệt nghe vậy đỉnh đầu đầy chấm hỏi, lại thấy Mặc rất tự nhiên hướng về nó hỏi “Chúng ta ra ngoài chạy một lúc đi, em muốn đi chỗ nào?”

Trong nháy mắt Hứa Kiệt bị dời đi lực chú ý, nó nghiêng đầu nghĩ nghĩ “Chúng ta về ổ trước đây của em đi, bên trong còn giấu cá khô nướng của em, nếu còn ở đó em mời anh ăn cá”

Nó còn không biết mấy ngày nay mèo đen vẫn luôn chăm sóc cho ổ nhỏ của nó, những con chuột thích trộm đồ, cáo hay chồn một con cũng không dám tới gần bãi giữ xe bỏ hoang kia cho nên đồ trong ổ của nó vẫn bình yên vô sự.

Mèo đen nghe vậy đồng tử hẹp dài biến thành hình tròn, đứng lên ở bên người Hứa Kiệt ôn nhu cọ cọ “Được, chúng ta đi ăn cá”