Chương 12: KẾT

Phi nhẹ người buông thỏng tay, đôi mắt đầy ưu tư khi dừng đọc quyển nhật ký của Khoa và Quỳnh, anh đã không đủ can đảm để đọc nó tiếp. Anh đã dừng lại ngay vào phút mà anh nghĩ rằng không thể nào lại có vở kịch cao trào hơn. Nhìn quanh, Lamech thì nhắm nghiền đôi mắt trên ghế bành, Tiệp và Mình nằm lăn trên sàn gỗ ngủ. Chú Sáu đã về lâu. Anh nhìn tôi như thể hỏi ý tôi có muốn đi dạo không, tôi cười, anh đứng dậy cùng tôi bước ra khỏi nhà.

Ra khỏi cổng, mặt trời vừa lên, chúng tôi tản bộ tới cầu Cả Cấm, hai chúng tôi không nói gì, câu chuyện đêm qua còn chưa ra khỏi trí nhớ và cảm xúc chúng tôi. Phi vỗ vai tôi,

– Xem ra anh cũng hết bệnh rồi nhỉ?

– Nhờ trời, nhưng lát nữa tôi sẽ về nhà ngủ bù cho cả ngày.

– Không biết những quán café gần đây đã mở chưa, anh muốn uống chút gì không?

– Được, tôi biết anh có vài điều muốn hỏi tôi.

– Anh luôn tinh tế khi cần, phía trước có chiếc taxi, chúng ta ra phía Nguyễn Đức Cảnh, chắc có vài quán café đã mở.

Không khó tìm một quán nước lúc này. Một vị trí tốt, Phi bắt đầu.

– Tôi có nhiều thứ thắc mắc cần hỏi anh, nhưng vì tôi biết anh ít khi giải thích một cách quá tường tận. Xem như tôi cần bổ sung kiến thức từ anh, đây là vinh dự cho tôi.

– Ôi không, anh nói quá rồi. Vì đôi lúc, do tôi cảm thấy mình bận tâm suy nghĩ nên không tiện trả lời anh, còn gì tốt bằng bây giờ. Anh cứ hỏi.

– Trở về ban đầu, tôi có trí nhớ tốt hơn anh. – Phi mỉm cười.

– À há, tôi chưa hề phản đối điều này.

– Ban đầu tôi dự đoán Trần Mạnh Khoa có đạo Catholic, nhưng tôi sai. Điều tôi thắc mắc đầu tiên là anh phán đoán mụ Dobney trong đêm gϊếŧ Quỳnh, mụ ta đã ngồi xem Khoa tra tấn Quỳnh. Dobney không hề có oán thù với Quỳnh, tại sao mụ lại thích thú với cảnh tra tấn đó?

– Tôi thấy hơi khó hiểu, vì theo như điều tra, chúng ta biết rằng Dobney không hề quen Quỳnh. Nếu mục đích của mụ là những viên thạch bảo, thì không có lý do gì cần tra tấn Quỳnh. Trừ khi, mụ ta biết nhiều thứ và những thứ đó từ giáo sư Lâm. Tôi mạnh dạng đưa một giả thuyết này, từ Lamech, ta không quá khó thấy Lamech có một mức độ quyến rũ, Lamech đã kể cho chúng ta là quen Dobney từ khi còn trẻ. Liệu chăng có thứ tình cảm một chiều nào từ Dobney đến Lamech chăng? Và nếu như, Dobney biết Quỳnh là đứa con gái của Lamech và một người đàn bà, liệu thói nhỏ nhen trong tình cảm vốn có trong tình yêu nó khiến Dobney thỏa mãn khi nhìn thấy đứa con của tình địch bị tra tấn chăng? Tôi không chắc, vì cho đến giờ chúng ta chẳng hề có dữ kiện gì về Dobney cho đến khi mụ chết, trừ lời kể của Lamech.

– Tôi nghĩ đó là cách lý giải hợp lý nhất lúc này. Nhưng… có gì đó tôi vẫn chưa hiểu lắm. Anh Kiệt, anh đang nghĩ gì? Trông anh ưu tư gì đó.

– Tôi đang nghĩ điều anh đang nghĩ. Đó là mối quan hệ thật sự về giáo sư Lâm và Lamech. Nếu chịu khó xâu chuỗi toàn bộ sự kiện, dường như giáo sư Lâm đã lên một kế hoạch hoàn hảo từ những đứa con của Lamech. Động cơ nào khiến lão làm như vậy? Một con người có khả năng thủ đoạn và trí thông minh có thừa, lão có thể làm chính trị hoặc một tay kinh doanh lão luyện để đem về đời sống dư dật. Mà lão đã dư dật thật, lão muốn cái gì đó to hơn, chúng ta biết là như vậy. Nhưng tại sao lại cố tình gây ra bi kịch cho Khoa và Quỳnh? Có chăng mối thù vặt năm xưa của Lamech làm lão thù dai thế ư? Tôi không tin. Nhưng không sao, chúng ta có cách tìm ra một lời giải thích, ít nhất là lúc mù mờ thế này.

Tôi nhìn Phi, đôi mắt anh lấp lánh và hiểu ý tôi. Anh gọi tính tiền nước và nhanh chóng đến nơi mà chàng trai Hoàng Minh Tuấn đang được điều trị về sức khỏe. Không quá khó thấy nước da trắng nhợt nhạt quen thuộc, tôi nghiêng đầu hỏi Phi.

– Bác sĩ nói sao?

– Tuấn thiếu chất dinh dưỡng, dường như anh chàng chỉ được cho uống một loại chất dinh dưỡng để giữ cho cơ thể còn tồn tại. Tôi đoán là Ensure Gold, ít nhất là ở Việt Nam có loại dinh dưỡng tương đương với những gì cơ thể cần.

– Tôi cũng nghĩ vậy, đây là nhân vật tiếp xúc nhiều với giáo sư Lâm. Chúng ta sẽ biết được phần nào đời sống của lão. Kìa, anh chàng đã tỉnh rồi kìa.

Vẫn giọng nói nhẹ nhàng nửa phần mềm mại nửa phần du dương như bản nhạc, “Ôi, em lại có cơ hội gặp hai anh. Hai anh hẳn muốn nhiều thứ từ ký ức của em, và chắc chắn rằng em sẽ không tránh được đôi mắt cú vọ của anh đeo kính và sự nghiêm túc lạnh lùng của anh đẹp trai này. Em sẽ chết mất nếu một người nhìn xuyên tâm hồn em còn một người thì quyến rũ thể xác em.”

Tôi nghiêng người, “Hẳn là giáo sư Lâm đã dạy dỗ em thật tốt. Em đọc được cử chỉ người khác và sử dụng ngôn từ như thôi miên. Em đã thôi miên người khác bằng cách dùng từ của mật ngọt và âm hưởng xa xôi. Anh tin chắc em đã làm nhiều người điên dại vì lời nói của em. À há, hẳn là giáo sư cũng rèn luyện em bằng một cách thức nào đặc biệt lắm để em có được sự bình tĩnh và lãnh cảm thế này. Khả năng chế ngự cảm xúc.”

Hoàng Tuấn nở nụ cười nửa miệng, nghiêng nhẹ đầu nhìn tôi bằng đôi mắt khêu gợi nhất “Anh thấy được gì ở em, cách chế ngự cảm xúc đó.”

Tôi nghiêm mặt, nhìn lướt trên khuôn mặt Tuấn, nỗ lực giải mã càng nhanh càng tốt, “Em da trắng bởi không ra tiếp xúc với nắng mặt trời, điều có thể dễ hiểu. Nhưng thật kinh hoàng, Phi, anh thấy thì không, đây này,” tôi lật nhanh lớp áo bệnh nhân lộ ra thân thể của Tuấn, “Anh thấy không Phi, anh hiểu ý tôi chứ?”

Phi nhăn mặt, “Tôi chưa hiểu.”

Tôi thở dài, “Tuấn, có phải em chưa từng mặc quần áo kể từ khi ở nhà giáo sư Lâm đúng không? Nước da từ đùi lên đến eo của em đồng màu, cho không có một vết ngăn màu sắc do quần áo để lại. Nhìn đây, gót chân mềm mại thế này thì chẳng biết đến giày dép nữa là. Anh đã đoán ra phần nào cách rèn luyện khả năng chế ngự cảm xúc mà giáo sư Lâm dành cho em. Em đã bị nhốt trong phòng kín, xung quanh chẳng có gì ngoại trừ một màu trắng, không bàn ghế, không tủ giường, chỉ một màu trắng xóa. Nỗi ám ảnh về sự cô đơn là cách chiến thắng cảm xúc. Em còn là nạn nhân của những trò bạo da^ʍ, em phải học cách làʍ t̠ìиɦ bằng sự khêu gợi người khác, bằng ngôn ngữ. Em đã thôi miên họ bằng lời nói và sự tỉnh táo của kẻ biết kềm chế cảm xúc.”

Đôi mắt Hoàng Tuấn trở nên đăm chiêu, cậu bé không nhìn tôi mà hướng mắt sang nơi khác, đôi môi chẩu lên và nước mắt tuông ra. Tôi tiếp lời, “Anh đến đây chỉ hỏi một câu duy nhất, và mong sự thành thật ở em.”

Hoàng Tuấn trả lời nhưng đôi mắt không nhìn tôi, “Anh thừa biết em không thể nói dối với anh mà không bị phát hiện. Vậy giờ anh muốn hỏi gì?”

Tôi nghiêm nghị nhìn vào mắt Hoàng Tuấn, “Khi em làʍ t̠ìиɦ với những kẻ khác, giáo sư Lâm đã ngồi tại chỗ chứng kiến? Có như vậy không?”

Hoàng Tuấn rùng mình, và quay mặt sang chỗ khác. Nước mắt chảy ra nhiều hơn. Tôi ưu tư trong vài giây, “Cảm ơn em về câu trả lời của mình. Chúng ta chỉ gặp gỡ đến đây. Phi, mình về.”

Vừa đóng cánh cửa lại, tôi đã nghe thấy tiếng khóc vỡ òa của Hoàng Tuấn.

Phi nhìn tôi hỏi, “Tại sao anh hỏi điều đó?”

Tôi nghiêng đầu, trả lời, “Giáo sư Lâm là một kẻ đồng tính, thật phức tạp. Lão dường như mất khả năng tìиɧ ɖu͙©, tôi đoán vậy, nhưng lão lại đầy mẫn cảm trong tình yêu. Tôi đoán là lão yêu Lamech từ nhiều năm trước. Và xem chừng đây chỉ là một vở kịch được lên kế hoạch chi tiết từ sự ghen tuông trong tình yêu. Anh biết không, tình yêu thật lạ, anh còn nhớ ánh mắt của lão khi nhìn thấy Lamech ngã trên mặt đất không? Ánh mắt của sự đắc thắng pha lẫn nét tàn nhẫn, đôi mắt của Hoạn Thư. Tôi vẫn chưa hiểu hết ánh mắt đó, đôi mắt của người Việt Nam vốn đã phức tạp, ở lão càng phức tạp hơn. Tôi nghĩ chúng ta dừng lại ở đây, vì khi bước vào thế giới của một tâm hồn, chúng ta sẽ không thể hiểu được tính logic của nó.”

Bước ra bên ngoài, ánh nắng xuyên qua hàng cây, đôi mắt Phi nhìn về phía trước như muốn chọc thủng bức màng tương lai. Thật nhanh, anh quay sang nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ quen thuộc.

Anh hỏi tôi, “Hôm nay là ngày mấy rồi anh nhỉ? Phố phường vắng hơn mọi khi.”

“Ba mươi tháng tư, mọi người nghỉ lễ cả rồi.”

“À, câu chuyện chúng ta như một lịch sử. Người Mỹ đến Việt Nam, và những cái chết xảy ra, khi họ ra đi để lại một mảnh đất tan hoang cần sửa chữa. Phải không?”

Anh trở về với chính mình, bỏ mặc những bí ẩn trong vụ án vẫn chưa thể nào sáng tỏ. Dường như, với anh, cần thời gian để hiểu hết thế giới này trước khi hiểu được một con người.

Có lẽ vậy.

[hết] & [còn nữa]