Chương 11: ADAM & EVA

Ngày 18 tháng 5 năm 2006

Mình bắt đầu viết nhật ký trong sự hoang mang tột độ, cha bắt đầu đánh mẹ và đánh cả mình. Cha không còn thương mình nữa, trong ánh mắt cha nhìn là ánh mắt loài sói hoang đang nhìn con mồi, nỗi khao khát được ăn tươi nuốt sống nó.

Hằng đêm mẹ khóc, cha và mẹ không còn ngủ cùng nhau. Mẹ ôm mình ngủ, lùa tay qua mái tóc, lúc nào nào mẹ cũng thổn thức về đêm. Mình hỏi, “Sao cha làm vậy với mẹ?”, mẹ không trả lời chỉ nghẹn ngào trong nước mắt.

Đêm đó những cơn dông đầu tiên kéo đến, mưa tầm tã cả đêm.

Trong giấc nửa tỉnh nửa mê, thông qua chiếc mùng. Mẹ ngồi bên bàn gục đầu khóc, tiếng nỉ non của cô Lệ Thủy bên mái cát-sét không dỗ mẹ vào giấc ngủ. Con và mẹ cùng biết bên phòng kia cha cũng chưa ngủ. Tiếng thở nặng nề của cha đi giữ màn đêm lạnh lẽo. Mưa đổ trên máng xối, không gian hòa lẫn tiếng khóc mẹ, hơi thở cha, mưa và gió giữa đôi mắt con.

Chuyện gì đang đến với cha mẹ vậy?

Mạnh Khoa.

***

Ngày 18 tháng 5 năm 2006

Mẹ đưa người đàn ông đó về trong sự khó chịu của con, sao mẹ có thể làm như vậy? Mẹ đuổi con vào buồng trong để mẹ nằm với ổng giường ngoài.

Đêm nay bắt đầu mưa dông, trong ánh đèn yếu ớt dưới nhà cầu hắt vài giọt sáng, con viết trong nước mắt. Mẹ ơi, con nghe tiếng mẹ thở dồn dập, con nghe tiếng da thịt chạm vào nhau, con cảm nhận được tiếng ổng thở dốc từng cơn, tiếng mẹ rên khe khẽ sau từng hơi thở nó.

Mẹ đang làm gì vậy?

Quỳnh.

***

Ngày 22 tháng 5 năm 2006.

Con được nghỉ hè rồi, cha hứa là đưa con lên thành phố chơi nếu con là học sinh giỏi. Con đã giỏi, giỏi nhất khối tám. Cha không thèm nhìn lấy bằng khen con, những món quà học sinh giỏi cha không còn thèm nhìn nó nữa mà. Cha nhìn con, từ cái nhếp mép của cha, con thấy được cái mấp môi của cha, một lời nói đáng sợ mà cha chưa muốn nói ra, nhưng con nghe thấy được trong đầu. “Thằng con hoang.”

Mẹ bỏ đi đâu mà tối nay không về nhà. Con hỏi cha ơi mẹ đâu. Cha mắng con. Ánh đèn trắng, những con thiêu thân xoay quanh nó, con chỉ muốn con là nó.

Mạnh Khoa.

***

Ngày 22 tháng 5 năm 2006.

Người đàn bà đó là ai? Tại sao mình chưa thấy bà ta bao giờ? Bà ta nói tìm mẹ mà không biết cả tên của mẹ, nhưng mẹ đã đi Trà Vinh với thằng chả. Bà ta tuyệt vọng khi nghe nói mẹ đi, bà ta chờ mẹ suốt đến tám giờ tối và làm cơm cho mình ăn. Bà ấy nấu cơm ngon, lầu đầu tiên mình ăn những món ăn ngon như vậy. Mẹ bỏ mình đi suốt, mình cứ phải chiên trứng mà ăn, vậy mà tối nay được ăn ngon. Khi ăn, không ít lần bà ta vuốt tóc mình.

Phải chi bà là mẹ của mình, bà cười thật hiền.

Quỳnh.

***

Ngày 23 tháng 5 năm 2006.

Cha đánh mẹ, cha gọi mẹ là con đàn bà khốn nạn, con đĩ cái, con gái mẹ và tất cả những cái quần què có thể tuôn ra. Con bắt đầu ghét cha. Mẹ cũng bắt đầu xa cách con, con không còn thấy mẹ nhìn con nữa. Lúc này đây, chỉ còn một thứ làm niềm vui, mình bắt đầu tìm thấy niềm vui trong những con số, vẻ đẹp của phương trình. Mình không còn quan tâm đến gia đình nữa, con số là gia đình.

Mạnh Khoa.

***

Ngày 20 tháng 8 năm 2006.

Cha bảo rằng mình sẽ lên Vĩnh Long học, cha bảo trường ở Rạch Giá không tốt. Mình biết tỏng, ổng muốn đuổi mình ra khỏi nhà, vì mình là một thằng con hoang do ổng bả đẻ ra. Ổng bả hất hủi mình như hất hủi một tạo vật đầy khiếm khuyết. Tốt thôi, tôi cũng chẳng còn cần lấy căn nhà này nữa. Đuổi thì đi.

Năm sau là lớp chín, mình sẽ học lớp mười ở trường chuyên Lê Hồng Phong trên thành phố, mà chắc ổng bả không cho mình tiền để học ở thành phố đắt đỏ. Tiếc thật, nhưng mình sẽ học trường chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm. Chắc chắn.

Mạnh Khoa.

***

Ngày 19 tháng 8 năm 2006.

Ổng là thứ quái vật kinh tởm, ổng hun mình đưa lưỡi liếʍ trên khuôn mặt mình mặc cho mình khóc. Hơi thở ổng thối hoắc, mình không thể biết mình làm gì nữa. Mỗi lần chần chừ sau mệnh lệnh “Bú cho tao!” là cái tát như trời giáng lại đến. Mình ngậm, ngậm trong nước mắt.

Mẹ thờ ơ khi nghe mình kể, mẹ tát mình, chửi mình, cấm mình nói ra.

Mình chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Quỳnh.

***

Ngày 5 tháng 9 năm 2006.

Tựu trường, trong chiếc áo dài, lão mua cho mình. Về, lão xé toạt quần mình ra. Từng cú thúc mạnh, lão hỏi một cách vô định, sướиɠ không?

Mẹ ngồi uống trà nhìn ra cửa sổ.

Quỳnh.

***

Ngày 20 tháng 11 năm 2006.

Không chịu nổi, mình phản khan chạy ra sân sau cầm cây rựa thủ thế, nếu lão lao tới, mình sẽ chém lão.

Mẹ từ phía sau nắm tóc mình giật lại, tát, tát, tát và tát. Mẹ giữ tay mình cho lão đưa ©ôи ŧɧịt̠ vào.

Nắng còn lấp loáng sau hàng lá, mình hát, “Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi…” Côи ŧɧịt̠ lão vẫn dộng vào.

Quỳnh.

***

Ngày 16 tháng 3 năm 2007.

Bụng mình bắt đầu to hơn, mình trễ kinh. Mẹ bảo không sau.

Trưa hôm đó, lão giữ chặt tay mình, mẹ đưa kéo vào lôi từng khúc thịt nhỏ ra. Đau, rất đau. Rát, rất rát. Những mảnh thịt đó nằm chôn dưới gốc cây xoài. Mình đã không còn ăn xoài từ lúc đó nữa.

Quỳnh.

***

Ngày 28 tháng 5 năm 2007.

Mình chuẩn bị lên Vĩnh Long thi, càng xa căn nhà này càng nhiều càng tốt. Những đứa bạn mình khóc khi đi thi, mình thì cười, cười trong hạnh phúc. Mình sẽ thi vào lớp 10 trường Nguyễn Bỉnh Khiêm. Chắc chắn sẽ được.

Quỳnh.

***

Ngày 28 tháng 8 năm 2007.

Lớp 10. Mình bắt đầu nhận ra con người có vô vàn những thói quen trùng lắp nhau, nó như mọi biến số nằm trong một phương trình, nếu được giải khéo léo, sẽ thấy quy luật đằng sau của nó.

Lớp 10. Là thời điểm bắt đầu mọi thứ thay đổi trong đời học sinh, mình bắt đầu thấy lông trên người mình nhiều hơn, cơ thể đang to dần ra, vậy mà, mình thấy gấu quần của An sờn nhiều, mắt cá chân lòi ra, nhà An nghèo, nghèo đến mức vẫn xem chiếc quần xanh đó mặc được. Nhìn thấy độ bạc màu ở ống quần phía trước mình thấy được lực bàn chải chà mạnh trên quần, nó phải do bàn tay của một người khỏe mạnh tạo nên. Nhưng An lại trông ốm yếu hơn nhiều bạn khác, cho thấy An không được chăm sóc cẩn thận, thiếu vắng một cái gì đó, một người mẹ chăng? Từ suy nghĩ đó, mình đi sâu vào hơn, nếu thiếu vắng một người mẹ thì sẽ thiếu vắng cả những điều gì? Và mình phát hiện ra nếp may trên quần đã bung chỉ mà chưa được khâu lại, mình thấy phù hiệu được may thô vụng của một bàn tay thô kệch. Mình tiếp tục đi sâu vào bằng cách tiếp xúc với An, An không hay nói về gia đình mà thường nói về lúc đi học cấp hai và bình phẩm những thầy cô trong trường. An chối bỏ gia đình ra khỏi câu chuyện về mình, một sự che dấu bản năng; vậy mẹ An đã chết hay không còn sống chung với An? Minh thấy người xung quanh chẳng ngại che dấu nếu như mẹ qua đời, vậy có thể là mẹ An đã bỏ đi, điều này lý giải được An có thói bài xích thầy cô, đó là tâm lý của người thiếu đi một phần tình thương gia đình ư?

Thật thú vị, ngày mai mình sẽ lén theo An về nhà.

Mạnh Khoa.

***

Ngày 15 tháng 10 năm 2007.

Mình quen Nhiên, Nhiên là người học giỏi nhất lớp 10/1, mình học giỏi nhất lớp 9/2. Nhiên thật kỳ lạ, khi đi bên cạnh mình, khoác tay lên vai của làm cho Nhiên rùng mình. Đôi lúc mình ôm từ phía sau lưng, mình có thể cảm nhận được tim của Nhiên đập mạnh hơn.

Nhiên mời mình cuối tuần này về chơi bên nhà Nhiên.

Mình cảm nhận được sự tự hào và niềm háo hức của Nhiên trong ánh mắt mời mình. Nhiên có một gia đình hạnh phúc và có một đời sống tự hào, điều đó quá rõ trên loại vải may áo, sợi dây nịt chỉ có thể mua ở thành phố. Từ ngón chân đến mắt cá đều sạch sẽ, không một chút bẩn hay phèn, Nhiên được chăm sóc cẩn thận, chỉ có thể từ bàn tay của một người mẹ yêu con. Nhiên thật đáng ngưỡng mộ.

Mạnh Khoa.

***

Ngày 23 tháng 10 năm 2007.

Tối qua Nhiên làm gì với mình và mình cũng không hiểu được mình. Trong giấc ngủ, mình vẫn cảm nhận bàn tay nhiên đặt trên ngực mình, xoa đều quanh đầṳ ѵú. Mình thấy hơi thở của Nhiên bên lỗ tai, hơi thở ấp ám. Môi Nhiên chạm vào tai mình, rồi má mình. Mình nằm bất động, tim mình đập nhanh hơn. Rồi mình thở mạnh, tất cả những thứ kia biến mất, Nhiên quay về phía bên kia giường ngủ.

Sáng nay, mọi thứ với Nhiên như không có gì.

Mạnh Khoa.

***

Ngày 10 tháng 10 năm 2007.

Mình được ở Vĩnh Long học và không cần về Vũng Liêm nữa, không ai hiểu được mình đang hạnh phúc đến dường nào. Dường như có một cái gì đó làm thay đổi mẹ, mẹ nhất quyết không cho mình ở nhà nữa. Mẹ nói hàng tuần sẽ lên thăm mình. Có thật không? Có phải con thú dữ kia không còn săn mồi nữa, và con mồi được trở về đời sống của một con người không?

Hôm nay là ngày mình ngủ ở nhà trọ Vĩnh Long, gió bắt đầu lạnh hơn về đêm và mưa cũng bớt dần. Tối nay, tiếng lách cách của cơn mưa rào đổ lên mái tôn. Mình có một cảm giác lạ, một cảm giác không còn lạnh gáy phía sau cổ khi ở trong nhà, không còn thấp thỏm lo sợ bàn tay từ phía sau lòn ra trước bóp lên đầṳ ѵú mình, không còn những cảm giác sợ sệt giữa xung quanh nữa. Mình đã có thời gian để nhìn lại căn phòng, thấy trên góc tường những mảng vôi rụn vỡ, như đời con gái nứt nẻ trước thời gian.

Tự do là không còn sợ sệt trong căn nhà mình, tự do là không sống trong hoảng hốt giữa quê hương. Không còn chối bỏ nó, rời bỏ nó nữa. Phải chăng tự do là như vậy?

Quỳnh.

***

Ngày 20 tháng 11 năm 2007.

Hôm nay mình biết Khoa, có gì đó khiến mình xao động ngay lần đầu mình gặp Khoa. Một cảm giác vừa gần gũi vừa thân quen, Khoa đẹp trai nhất trong khối lớp 10. Ai cũng biết, con trai hầu như không thể có nước da trắng ngần như con gái thế kia, vậy mà Khoa có. Khoa nói chuyện hiền lành, và dường như biết trước cả những gì mình nói. Từ Khoa mình cũng biết Nhiên, ba đứa mình đã trở thành bạn bè của nhau. Mình đã có bạn, mình đã có bạn.

Quỳnh.

***

Ngày 20 tháng 11 năm 2007.

Ở bên Quỳnh thật kỳ lạ, mình cảm thấy xao xuyến. Về rồi vẫn không thể quên được cảm giác đó. Tình yêu ư?

Mạnh Khoa.

***

Ngày 24 tháng 12 năm 2007.

Tối nay lần đầu tiên mình nắm tay Quỳnh, bàn tay ấy thật mượt mà như thời gian vỗ về giấc ngủ. Trên những cơn sóng dữ biển khơi, người chuyến hải trình trở thành vô định, bóng tối bủa vây mặt biển mặc cho gió thét gào và trùng dương thảng thốt, thì bàn tay Quỳnh là ngọn hải đăng đưa tất cả vô định về một hướng. Một cảm giác mà người ta sẽ say sưa trước sóng cuồng bão tố, một cảm giác chinh phục lấy tự nhiên, nhấn chìm sóng dữ.

Và đêm nay mình cũng biết Nhiên yêu mình, Nhiên là pê-đê hay gay gì đó. Nhưng nó không đáng sợ như suy nghĩ của mình. Mình vẫn quý Nhiên. Tối nay một tay nắm lấy tay Quỳnh, tay còn lại Nhiên đã nắm chặt, mỗi lần mình nhìn Quỳnh, thì tay Nhiên rung động mạnh.

Mạnh Khoa.

***

Ngày 1 tháng 1 năm 2008.

Nhiên đã làm gì vào tối qua và mình đã làm gì vào tối qua?

Nhiên ôm lấy mình trong giấc ngủ, mình không làm gì cả. Nhiên đặt môi lên môi mình, một cảm giác trào lên, lưỡi Nhiên đẩy hàm răng mình ra và tìm lấy hơi thở bên trong. Như con thú mệt mỏi về hang, nó say sưa lăn lộn bên trong căn nhà mình, và mình đón nhận Nhiên như một cách tự nhiên. Nhiên cởϊ áσ cho mình, lưỡi Nhiên lướt trên là da của mình và quanh ngực, một cảm xúc không thể diễn tả và nó ám ảnh mình đến tận lúc này, một cảm giác tràn đầy sinh lực trong hưng phấn xen lẫn một cảm giác mặc cảm một thứ tội lỗi nào đó. Chiếc quần mình được kéo xuống, Nhiên úp lên trên dươиɠ ѵậŧ của mình, từng hơi thở mình ngắt ra từng khúc, rồi dồn dập, rồi những âm thanh vô thức từ vòm miệng đi ra. Cả người mình căng cứng lại, những bó cơ thôi ngừng hoạt động. Rồi như dòng thác đổ xuống triền dốc, nước lũ xuôi nguồn về biển khơi. Mình đã nhắm nghiền đôi mắt lại.

Sáng nay, Nhiên vẫn bình thường như thể không có gì. Mình nhìn Nhiên đầy e ngại, Nhiên vẫn làm thinh. Mẹ Nhiên hôm nay nhận mình làm con nuôi, mình được gọi là “mẹ Định”; mẹ Định thường hay hôn lên tóc mình. Rồi mình cũng quên đi chuyện của Nhiên. Hôm nay là ngày tết Tây hạnh phúc nhất đời mình, mình có một gia đình, một gia đình thật sự.

Mạnh Khoa.

***

Ngày 8 tháng 3 năm 2008.

Khoa hôn mình, trời ơi, trong đêm tối dò dẫm tâm hồn. Bàn tay Khoa luồn vào trong ngực mình. Mình đã chẳng thể nào làm gì nữa. Một cảm giác mê mang đầy tội lỗi tranh đấu nhau, cuối cùng tội lỗi cũng bị khuất phục dưới hai thân thể lõα ɭồ.

Nhưng sao không hề có cảm giác sung sướиɠ hay đê mê, mà lại đan xen hình ảnh của con quái vật nơi quê nhà. Trời ơi, cảm giác bị người mình yêu cưỡиɠ ɧϊếp mình. Ôi, ô nhục. Sự chống cự chỉ làm tăng thêm lòng ham muốn của mọi con quái vật trong mỗi người đàn ông, nhưng sao cơ thể đàn bà lại co thắt dưới từng hơi thở đàn ông? Tôi đang làm gì thế này. Tôi đang làm gì thế này.

Quỳnh.

***

Ngày 8 tháng 3 năm 2008.

Quỳnh đã không chống cự, rồi Quỳnh lại chống cự. Bản năng là thứ điên cuồng trong đêm tối. Mình biết sau lũy tre kia, đôi mắt lấp loáng trong đêm tối. Dù là hơi thở phập phồng trên bầu ngực của Quỳnh vẫn không thể nào che lấp hơi thở của Nhiên trong đêm tối sau lũy tre. Nhiên đã nhìn mình làʍ t̠ìиɦ với Quỳnh, tiếng sột soạt lá tre cọ xát cũng không làm phân tán cái âm thanh của hơi thở hai con người.

Mình đang làʍ t̠ìиɦ cùng lúc với Nhiên và Quỳnh.

—————-