Chương 17-3:

Nhìn anh giống như hòa nhập vào hoàn cảnh xung quanh, nhưng trong tim từ đầu đến cuối vẫn dựng lên một bức tường, từ chối người khác tiến vào, cũng từ chối chủ động bước ra ngoài.

Tất cả sự việc, đối với anh mà nói đều nhạt nhẽo vô vị. Vậy nên khi cô Kỳ đi, mới nói với anh rằng, ăn uống đầy đủ, sống cho thật tốt. Tám chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại là kỳ vọng của trưởng bối đối với tiểu bối.

Mà bởi vì hiểu rõ khổ tâm của trưởng bối. vậy nên nghe theo lời căn dặn mà trưởng bối để lại, như cũ bước vào cái thế giới mà anh bài xích này.

Tuân Lan quay đầu nhìn về phái Kỳ Niên.

Kỳ Niên nâng mắt nhìn cậu.

Tuân Lan cười một cái, nói: “Kỳ Niên, ăn uống đầy đủ, sống cho thật tốt.”

Kỳ Niên hơi ngẩn ra, thấp giọng “Ừ” một tiếng.



Sau khi từ Paris trở về, Tuân Lan gần như không có nghỉ ngơi, ngày thứ hai lập tức tiến vào đoàn làm phim.

Tuân Lan nhận một bộ phim hiện đại tên là , kể về cuộc sống một vị công tử có tiền năm 2005, cuộc sống hàng ngày đánh nhau gây gổ, nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu ta chú định sẽ biến chính mình thành một đống bùn nhão không trát nổi tường nếu không kịp thời tỉnh ngộ. Nhưng việc ngoài ý muốn xảy ra, vào một ngày mưa gió sấm chớp, căn phòng của cậu ta và phòng của nữ chính ở tương lai năm 2020 trùng lên nhau.

Nam chính chịu sự kìm kẹp của gia đình, vẫn luôn sống một cách phản nghịch; mà nữ chính, năm 2005 cô vừa được 5 tuổi, chị gái 17 tuổi vào một ngày mùa hạ, chết trong một đêm mưa gió sấm chớp. Mẹ cô chịu sự đả kích lớn, thần trí dần dần trở nên bất thường, Cha vào lúc đi tìm người mẹ bỏ ra ngoài, chết vì tai nạn.

Một cánh cửa, liên kết hai thế giới lại với nhau, nam chính thông qua nữ chính, tìm được phương hướng của cuộc sống, mà nữ chính thông qua nam chính, cũng tìm được hung thủ thật sự gϊếŧ chết chị gái mình.

Đây là “Tuân Lan” trên tất cả các loại ý nghĩa lần đầu tiên đảm nhận vai nam chính, Tuân Lan cảm thấy đạo diễn chọn cậu làm nam chính, ngoại trừ bởi vì bộ phim này có Tử Quang đầu tư, hơn nữa là vì khuôn mặt này của cậu. Vậy nên rất nhiều sự việc nói cho ta biết rằng, dựa vào mặt thật sự có thể kiếm cơm ăn, hơn nữa còn có thể kiếm được rất nhiều.

Nữ chính tên Phùng Nhã Nam, cũng là một người mới vừa debut, theo Lôi Tuấn nói thì giống với cậu, cũng là một người đem đầu tư vào đoàn.

Phùng Nhã Nam có bạn trai, bạn trai của Phùng Nhã Nam chính là một nhà đầu tư khác của bộ phim này.

Ngày vào đoàn, Tuân Lan đã thấy người quản lý của Phùng Nhã Nam cầm theo kịch bản nói với đạo diễn kia: “Cái này phải xóa, cái này cũng phải xóa, ai da ngài có trừng tôi cũng không có cách nào, bạn trai Nam Nam nhà tôi không cho phép, có việc thì ông nói với hắn ta ấy. Đạo diễn, thật sự cần quay cảnh hôn, chúng ta có thể dùng thế thân mà.”

Lúc Tuân Lan mở kịch bản ra, cũng sớm đã chú ý đến bên trong có mấy cảnh hôn, bây giờ vừa thấy cảnh hôn không còn nữa, tự nhiên là vui vẻ nhẹ nhàng.

Tuy rằng xuất phát từ kính nghiệp, chỉ cần đạo diễn yêu cầu cậu quay cảnh hôn hay không đều được, nhưng nếu có thể không cần cùng người khác chạm miệng, cậu vẫn rất vui đó.

Vừa đúng lúc Phùng Nhã Nam đang đứng bên cạnh uống trà sữa đi đến, Tuân Lan cũng nhìn về phía cô nở một nụ cười cảm kích.

Phùng Nhã Nam ngậm ống hút ngẩn ra một chút, sau đó nhìn trái nhìn phải xác định Tuân Lan đang cười với cô, đáp lại bằng cái trợn mắt không quá lịch sự.

Tuân Lan không để ý cười cười.

Trông bộ phim này, có một người dì nhỏ luôn phụ trách giúp nam chính xử lý phiền toái, diễn viên thủ vai tên là Tằng Linh. Tuân Lan hôm khai máy không thấy cô ta đến, nghe nói là bị cảm rất nặng, mấy ngày liền ở bệnh viện truyền nước. Sau khi khai máy 3 ngày, Tuân Lan mới nhìn thấy diễn viên Tằng Linh này.

Lúc đó Tuân Lan đang trang điểm trong phòng hóa trang, Tằng Linh cùng trợ lý tiến vào, Tuân Lan quét mắt một cái, mắt liếc rồi lại liếc.

Cậu không dấu vết nhìn sang Kỳ Niên đang dựa ở bên cạnh, sau đó chuyển tầm nhìn về phía nữ quỷ đang ở bên cạnh Tằng Linh, lại nhịn không được nhớ lại nữ quỷ váy trắng ở bên cạnh Lâm Minh Hi kia.

Đây là chuyện gì vậy? Tuân Lan trong lòng nghĩ, bây giờ giới giải trí thịnh thành đem theo “vật nuôi” sao?