Chương 17-2:

[Những bước đi này, thật sự là trực tiếp bước thẳng vào tim mị rồi.]

15 phút trình diễn, lúc kết màn, Tuân Lan lại lần nữa xuất hiện trong camera, đi ở phía trước tất cả model khác. rõ ràng là lần đầu trình diễn trên sàn diễn chữ T, vậy mà phong thái trước mặt các model chuyên nghiệp khác lại hoàn toàn không bị lép vế.

Một số người vốn bấm vào livestream xem với tâm thái chờ xem chuyện cười, tâm trạng lại càng vi diệu hơn.

Nhóm người này, sao lại có vẻ có chút kích động, tại sao lại cảm thấy tên ẻo lả này đột nhiên lại đẹp trai thế, hơn nữa còn có một loại cảm giác muốn nhảy hố. Cắn khăn tay, nhịn, mình sống chết cũng phải thủ vững tường của ai đồ!

Lúc này, những bức ảnh Tuân Lan đi catwalk đã được tinh chỉnh đều đã lan truyền qua lại trong vòng fan, rất nhiều blogger thời trang cũng lần lượt share bài trên weibo về đợt trình diễn này của W.M. Chỉ là khi một loạt ảnh nào đó bị tài khoản marketing nào đó share lại, ngay lập tức thu hút vô số sự quan tâm của đảng nhan khống.

Là một gương mặt châu Á ít gặp trong vô số hình ảnh, dung mạo của Tuân Lan tự nhiên thu hút sự chú ý người trong nước. Vì vậy rất nhiều người trước đó tuy rằng biết đến cái tên Tuân Lan này nhưng không biết cụ thể Tuân Lan trông như thế nào, cuối cùng cũng ghép được tên và gương mặt lại với nhau, dần dần chợt nhận ra, đây chính là Tuân Lan đó à, trông có vẻ không tồi ha.

Bộ ảnh này Tuân Lan đẹp đến trực tiếp thoát vòng, cho dù rất nhiều người không phải fan của cậu, nhưng sau khi nhìn thấy bộ ảnh này cũng đều nhịn không nổi mà lưu lại bức ảnh này.

Dù sao thì người xinh đẹp, hầu như không ai không thích cả.

Mà bên phía Tuân Lan, sau khi màn trình diễn kết thúc hơn 1 tiếng cũng quay trở về khách sạn.

Sau khi biết được phản ứng ở trên weibo không tệ, Tuân Lan cũng yên tâm rồi, cậu cũng không thể ở trong thân thể nguyên chủ chữa lợn lành thành lợn què được đúng không.

Lôi Tuấn rất phấn khởi, cảm thấy Tuân Lan càng ngày càng có linh tính, hắn cười nói: “Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày kia chúng ta về nước, ngày mai cậu có một ngày nghỉ ngơi, muốn đi đâu dạo chơi đều được.”

Cũng chính là Tuân Lan bây giờ còn chưa hot, vậy nên lịch trình rất thoải mái, về sau bận rộn sẽ không cái đãi ngộ như này nữa.

Tuân Lan đối với việc dạo chơi Paris không có quá nhiều hứng thú, ngược lại hỏi Kỳ Niên: “Anh có nơi nào muốn đi không?”

Nơi Kỳ Niên muốn đi, có, là nghĩa trang, đó là nơi an nghỉ của cô anh.

Ngày thứ hai, Tuân Lan dựa theo lời của Kỳ Niên, mua một bó hoa hướng dương mà cô Kỳ Niên thích nhất, dựa theo chỉ dẫn của Kỳ Niên, đi đến trước mộ cô Kỳ Niên.

Trên bia mộ gắn ảnh của cô Kỳ Niên, là một người phụ nữ có nụ cười ung dung ưu nhã, qua đời lúc hơn 60 tuổi.

Bởi vì phải giúp Kỳ Niên xử lý công việc, tin nhắn riêng tư của Kỳ Niên, Tuân Lan vô tình cố ý cũng biết được một chút.

Kỳ Niên thực ra không phải họ Kỳ, Kỳ là họ của mẹ của cô, cũng thức là anh lấy họ bên ngoại. Bởi vì một số việc, Kỳ Niên đi theo người cô sớm đã định cư ở Pháp đến Paris, chủ động theo họ cô. Kỳ Niên lớn lên bên cạnh cô, hai người cảm tình sâu nặng, không phải mẹ con, nhưng lại hơn hẳn mẹ con.

Gia đình Kỳ Niên hình như rất phức tạp, tính cách trầm tĩnh quá mức của anh, cũng là do ảnh hưởng từ nhỏ tạo thành.

Kỳ Niên trên người có một loại cảm giác…chán ghét thế giới, giống như không hề có chút cảm tình lưu luyến nào đối với thế giới này vậy. Sự trầm tĩnh của anh, sự thờ ơ đối với bản thân của anh, dường như đều từ đây mà đến.

Tuân Lan đặt bó hướng dương xuống, hỏi Kỳ Niên: “Mạo muội hỏi một câu, cô Kỳ lúc đi, rất lo lắng cho anh nhỉ.”

Kỳ Niên không trả lời.

Tuân Lan hỏi: “Cô Kỳ có để lại lời nào không?”

Kỳ Niên rũ đôi mắt xuống, nói: “Ăn uống đầy đủ, sống cho thật tốt.”

Tuân Lan ngơ ra một chút, sau đó có hơi hiểu ra.

Kỳ Niên một năm chỉ quay một điện ảnh, những lúc khác đều bí ẩn; Kỳ Niên ngoài đối tượng từng hợp tác đều không có ấn tượng với bất cứ ai, mà những đối tượng hợp tác đó, thường đều là cố định. Cái cố định này có yếu tố thuận tiện, nhưng đồng thời cũng tận lực giảm thiểu việc Kỳ Niên bởi vì hợp tác với người lạ mà dẫn đến không hợp.

Trong khoảng thời gian Kỳ Niên hôn mê, Tuân Lan cũng chưa từng nghe từ miệng Lưu Phi nói đến sự quan tâm của bạn bè đến Kỳ Niên, vẫn luôn là trợ lý Lưu Phi này trông coi trong bệnh viện.

Những cái này đều chứng minh, vòng xã giao của Kỳ Niên rất hẹp, trong cuộc sống gần như không có bạn bè.

Tuân Lan cũng không biết Kỳ Niên khi nhỏ rốt cuộc đã gặp phải điều gì, nhưng có thể là từ khi đó, Kỳ Niên đã đem trái tim của mình cách ly với thế giới bên ngoài.

Nhìn anh giống như hòa nhập vào hoàn cảnh xung quanh, nhưng trong tim từ đầu đến cuối vẫn dựng lên một bức tường, từ chối người khác tiến vào, cũng từ chối chủ động bước ra ngoài.