Quyển 1 – Chương 2: Bạch Liên Hoa Hắc Hóa Trùng Sinh

Bạch Vi từ từ đi lại chỗ Lâm Tử Thịnh, bước chân thướt tha, nụ cười thuần khiết xinh đẹp, giống như một thiên sứ lạc tới nhân gian, xinh đẹp mà an tĩnh khiến người khác không nỡ chạm vào.

Nhưng một màn đẹp nhất này lại không được người cô ấy hy vọng thưởng thức nhất nhìn đến.

Lâm Tử Thịnh vẫn ngồi im lặng trên ghế dài như cũ, nhìn quyển sách trên tay, ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây yên tĩnh rơi xuống, mang theo một loại tĩnh lặng bình thản, trong đáy mắt của cậu thấy được một loại tâm tình tĩnh mịch, toàn thân cao thấp đều mang theo vẻ hờ hững cự tuyệt người khác lại gần, nhưng khi mọi người nhìn cậu nội tâm cũng sẽ hiện lên năm từ — năm tháng thật yên tĩnh.

“Vị bạn học này…” Rốt cuộc, Bạch Vi không chịu được bị xem nhẹ như vậy, mở lời kêu Lâm Tử Thịnh, đồng thời vươn tay chụp vào ống tay áo của cậu.

Nhưng vào lúc tay của cô sắp chạm đến cậu, Lâm Tử Thịnh đem sách cầm trong tay khép lại, ngẩng đầu, mặt đối mặt tầm mắt thẳng tắp nhìn vào mắt Bạch Vi, trong con ngươi màu đen nhánh chỉ có tĩnh lặng và thờ ơ, giống như người trước mắt không phải một cô gái có chút xinh xắn, chỉ là một vật chết mà thôi.

Ánh mắt này Bạch Vi đã nhìn thấy nhiều lần, chẳng qua là từ trước đến giờ cũng không rơi vào trên người của cô, vì vậy, ngay lúc này, cô cảm thấy đặc biệt không thể chịu nổi, thậm chí ở chỗ sâu nhất trong linh hồn, còn mơ hồ có chút tức giận.

Người này rõ ràng quý trọng cô như mạng sống, nhưng sao bây giờ lại dùng ánh mắt ấy nhìn cô!?

“Có việc?” Nhìn Bạch Vi vẫn cứng ngắc không nhúc nhích ở đó, mi tâm Lâm Tử Thịnh hơi hơi nhăn lại, trong mắt dần dần hiện ra vẻ không vui.

Không vui!?

Rốt cuộc thấy được tâm tình Lâm Tử Thịnh thay đổi, nhưng giờ khắc này lại làm cho cô càng thêm tức giận, cậu vậy mà biểu hiện vẻ mặt không vui với mình!?

“Xin chào, ta là Bạch Vi học năm nhất lớp C, ta…”

“Lớp C? Ta không có hứng thú làm quen với ngươi.” Bạch Vi còn chưa nói hết lời, Lâm Tử Thịnh đã cắt đứt lời nói của cô ấy, sau đó lại mở cuốn sách trên tay ra, hoàn toàn không thấy người bên cạnh.

Lúc này, Bạch Vi tưởng chừng như muốn thét lên, tại sao mọi chuyện không giống trong tưởng tượng của cô, bây giờ Lâm Tử Thịnh không phải đã bị phong thái của cô làm cho khuynh đảo, sau đó ở trước mặt mọi người bày tỏ với cô sao!?

Vào thời điểm này, 001 đang ẩn thân ở vùng lân cận quan sát Lâm Tử Thịnh để xem cậu làm sao hoàn thành nhiệm vụ, lại lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn kí chủ của mình, đây là lần đầu tiên kí chủ nhà nó thực hiện nhiệm vụ, thế nhưng lại phỏng đoán được tính cách nhân vật tốt như vậy.

Nam phụ được thiết lập là một băng sơn học bá, mà chuyên ngành A đại chia làm bốn lớp A, B, C, D, bản thân cậu là học bá đương nhiên đối với học tra là tránh xa cũng không kịp.

(Học tra: từ này có nghĩa tương phản với “Học Bá”, “Học Tra” chỉ những người không thích học, thành tích học tập kém cỏi)

Nhưng mà… Tại sao nó lại cảm thấy không đúng vậy?

001 hiển nhiên đã quên, nhiệm vụ của bọn họ là cứu vớt Bạch Liên Hoa, thật sự phải nói nó thật ngu xuẩn sao?

“Cái này… Vị bạn học này, mình, mình cũng chỉ muốn làm quen với bạn.” Bạch Vi cúi đầu xuống, thanh âm từ từ nhỏ dần, cô ấy cắn nhẹ môi dưới, nếu có người nhìn tỉ mỉ, thậm chí có thể thấy được trong mắt của cô đã vươn chút nước mắt, là dáng vẻ bị người khi dễ, “Mình thấy bạn không có bằng hữu, cho nên…”

Cái bộ dáng kia của cô hệt như ta là tới cứu vớt những người cô độc, tự bế giống như ngươi, khiến cho Lâm Tử Thịnh dâng lên từng cơn chán ghét.

“Tôi không cần bằng hữu.” Lâm Tử Thịnh khép quyển sách trên tay lại, đứng lên hướng phía ký túc xá đi tới, lúc đi ngang Bạch Vi, cậu nói khẽ với cô ấy: “Tôi là Lâm Tử Thịnh, không phải Tô Mạc, cô đi nhầm chỗ.”

Cái… Cái gì!? Tại sao cậu ta biết rõ những chuyện này!

Trong nháy mắt, Bạch Vi rối loạn hoảng hốt, đây là bí mật lớn nhất của cô, cậu ta sao lại biết!

Không lẽ… Cậu ấy cũng trọng sinh như mình?

Nghĩ đến khả năng này, Bạch Vi an tâm, trong lòng cũng hiểu rõ hơn một chút, khó trách khi gặp Lâm Tử Thịnh lại làm ra vẻ chán ghét cô, nếu như cậu cũng trọng sinh như vậy mọi thứ đều có thể giải thích rồi, nhất định là cậu oán cô làm hại cậu tàn phế vào kiếp trước, bất quá sâu trong nội tâm của cậu nhất định vẫn còn yêu cô sâu sắc nếu không cậu sẽ không oán trách cô.

Mà lúc này Lâm Tử Thịnh “oán giận nhìn Bạch Vi” đang bị hệ thống cảnh cáo.

【Nghiêm trọng nhắc nhở, nghiêm trọng nhắc nhở, trong lúc kí chủ hoàn thành nhiệm vụ không thể để cho bất kỳ người nào biết được thân phận ngoại lai (người từ bên ngoài đến) của kí chủ, nếu không nhiệm vụ sẽ trực tiếp bị phán định thất bại, bị trừng phạt gấp đôi.】

“Bạch Vi sẽ không nghĩ tôi là người ngoại lai. ” Lâm Tử Thịnh cười nhạo một phen, khẩu khí đối với Bạch Vi tràn đầy giễu cợt, “Não tàn tuyệt đối sẽ không có được chỉ số IQ đó.”

【…】Kí chủ đại nhân nói thật có đạo lý, tui hổng còn gì để nói làm sao bây giờ QAQ.

【Nếu kí chủ đại nhân đã biết Bạch Vi đoán không ra, tại sao lại nói những lời đó?】 Kí chủ quá thông minh là một điều phiền não, đào hầm (đặt bẫy) nó cũng không nhìn ra.

“Vì để cho cô ta hiểu lầm ta cũng trọng sinh.” Như vậy kế hoạch đằng sau mới dễ thực hiện.

【Cái này… Kí chủ đại nhân làm vậy không phải làm cho nhiệm vụ của mình tăng thêm độ khó sao?】

001 càng không thể hiểu tại sao Lâm Tử Thịnh làm như vậy

【Kiếp trước nam phụ tàn phế vì cô ta, cô ta chắc chắn sẽ cho là kí chủ tới báo thù, vậy thiện cảm này làm sao xoát được?】

#Có một kí chủ không làm việc đàng hoàng, cả ngày đặt bẫy tui làm sao đây? Tại tuyến chờ, gấp#

“Cậu nói là người bình thường, còn não tàn” Đẩy cửa túc xá ra, Lâm Tử Thịnh đi vào, thoải mái nằm trên giường, nhắm mắt lại sau đó từ từ nói, “Ả chỉ cho là tôi đang oán giận, thậm chí có khả năng cho rằng tôi vẫn còn yêu ả.”

Ha ha, không thể không nói, sóng điện não của Lâm Tử Thịnh cùng Bạch Vi tại thời khắc này quả thực đã chung đường.

“Hơn nữa cậu không cảm thấy có một người rõ ràng nên hận cậu nhưng lại nhiều lần âm thầm bảo hộ cậu, càng dễ dàng thu được thiện cảm sao?”

Nghe được câu nói sau cùng của Lâm Tử Thịnh, 001 tỏ vẻ tôn sùng giống như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt đối với kí chủ đại nhân của nó.

“Bây giờ đã xử lý xong nữ chính, kế tiếp chính là nam chính.”

Thật ra ở trong lòng Lâm Tử Thịnh, nếu so nam chính với nữ chính thì nam chính dễ nắm bắt hơn, nguyên nhân rất đơn giản, vì trong thế giới này, nam chính là một nam nhân vô cùng hoa tâm không có tiết tháo.

Tuy rằng cậu không thích xài mỹ nhân kế, nhưng mà dùng ở thế giới này dường như lại rất tốt.

Mặc dù sáng hôm sau không có tiết, nhưng Lâm Tử Thịnh lại dậy đặc biệt sớm, hôm qua Bạch Vi bị cậu dọa hẳn là không đi tìm nam chính nhanh như vậy, bây giờ cậu cho Tô Mạc một cuộc gặp gỡ tình cờ khó quên.

Mặc dù Tô Mạc không thích nam nhân, nhưng nghĩ đến gương mặt gây chấn động này của cậu, cho dù hôm nay hắn gặp lại Bạch Vi, ảnh hưởng phải chịu chắc sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Lâm Tử Thịnh cố ý đổi cả người quần áo màu trắng thoải mái, cùng Bạch Vi cả người đều mặc màu trắng tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, mặc dù cậu không giống Bạch Vi ôn nhu yếu ớt làm người thương tiếc, thế nhưng khí chất lành lạnh toả ra toàn thân cũng khiến cho người khác khó quên.

【Kí chủ đại nhân, bắt đầu từ hôm nay ngài chính là nam thần của ta, xin nhận một lạy của ta!】Nhìn Lâm Tử Thịnh đứng ở trước gương sửa soạn ngoại hình, cặp mắt của 001 đã trở thành hình trái tim, xung quanh thân thể còn kèm theo màu hồng phấn, trở thành bộ dạng mê trai.

Bất quá điểm ấy cũng không trách nó, vì giữ gìn cơ thể khỏe mạnh, Lâm Tử Thịnh luôn có thói quen tập thể dục, vì vậy mặc dù thân thể trở thành bộ dáng hơn hai mươi tuổi nhưng dáng người rất đẹp.

Vai rộng eo thon chân dài, cực kỳ tinh xảo âm nhu nhưng hoàn toàn không mang nét nữ khí, cho dù ai nhìn cũng muốn hét lên hai chữ nam thần.

Cho nên Lâm Tử Thịnh hơi tin tưởng với “mỹ nhân kế” của mình.

Vào khoãng tám giờ mười phút sáng, xuống cầu thang, Lâm Tử Thịnh ngồi trên ghế dài, mang theo tai nghe, trên tay cầm một quyển sách, cùng những học sinh đi học vào buổi sáng không có gì khác nhau.

【Kí chủ đại nhân, ngài ngồi ở chỗ này làm gì, không phải sẽ tạo một cuột gặp gỡ bất ngờ với nam chính sao?】

Thấy Lâm Tử Thịnh vẫn thờ ơ như cũ, 001 cực kì gấp, Tô Mạc đã tới rồi, kí chủ nhà nó sao không có phản ứng gì?

Lâm Tử Thịnh không trả lời, dùng ánh mắt còn lại nhìn đám người đang chậm rãi đi tới.

Đám người kia nhân số không nhiều lắm, đại khái chỉ có bốn năm người, nhưng Lâm Tử Thịnh có thể nhìn ra nam nhân có dáng người cao nhất đi ở trung tâm đám người kia là Tô Mạc.

Thấy được Tô Mạc, Lâm Tử Thịnh mới hiểu được vì sao biết rõ người này phong lưu, vẫn có người trước ngã xuống, người sau tiến lên bò lên giường của hắn, không cần phải nói, nhất định chỉ cần dựa vào gương mặt đó cũng có thể khiến cho vô số nữ nhân nghĩa vô phản cố nhào tới. (Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước)

Một đôi mắt phượng khẽ nheo lại, khóe miệng mang theo nụ cười lười biếng, áo sơmi cởi ra hai nút, lộ ra l*иg ngực màu mật ong, tạo nên cảm giác vừa gợi cảm vừa nguy hiểm, cũng đủ khiến cho tất cả nữ nhân chạy theo như vịt.

Lâm Tử Thịnh:… Đúng là lẳиɠ ɭơ. [1]

Bất quá cũng chính bởi vì lần gặp mặt này khiến cho Lâm Tử Thịnh có chút đề phòng, mặc dù 001 có giới thiệu về Tô Mạc là người hoa tâm lại lạm tình, ngoài nữ chính ra cảm giác mới mẻ đối với người khác đều không vượt qua được một tuần.

Nhưng Lâm Tử Thịnh có thể cảm giác được, dưới vẻ ngoài phóng đãng không bị trói buộc của người đàn ông này đang cất dấu một con thú khát máu, một khi dính vào, chỉ e là không dễ chạy, thậm chí có khả năng bị hắn rút gân rút xương chiếm đoạt hầu như không còn.

【Kí chủ đại nhân, nam chính đã đến gần, xin cố gắng lên, gambatte~ [2]】

001 không biết ý nghĩ của Lâm Tử Thịnh, liên tục thúc giục, nhưng đã bị Lâm Tử Thịnh quyết định bỏ qua.

Chẳng qua là cậu quyết định buông tha, người ta cũng chưa chắc đã chịu, ngay lúc hai người đi ngang qua, thân thể Tô Mạc không biết thế nào lại nghiêng một cái đυ.ng vào người Lâm Tử Thịnh.

“A, xin lỗi, vừa rồi không nhìn thấy cậu, không cẩn thận đυ.ng phải.” Tô Mạc ngồi xổm xuống nhặt sách rơi trên mặt đất của Lâm Tử Thịnh lên, miệng không hề có thành ý xin lỗi, đem sách đặt vào tay Lâm Tử Thịnh, đầu ngón tay giống như lơ đãng lướt qua mu bàn tay của cậu.

Làn da còn tốt hơn da con gái, với lại gương mặt này cũng xinh đẹp làm cho người khác cực kỳ động tâm, nhưng mà vô cùng tiếc nuối, mấy thứ này đều thuộc về một người con trai.

“Cảm ơn.” Nhận lấy sách trên tay Tô Mạc, Lâm Tử Thịnh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, gật đầu nói một tiếng cám ơn, sau đó đi về phía thư viện không hề quay đầu lại.

Sau khi Lâm Tử Thịnh rời khỏi, Tô Mạc nhìn tay mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng mang theo nụ cười nghiền ngẫm.

“Thế nào, Tô đại thiếu gia động tâm?” Một thanh niên bên cạnh nhìn thấy nụ cười của Tô Mạc, đi tới, “Tô đại thiếu gia cảm thấy hứng thú với nam nhân từ lúc nào vậy?”

“Đúng là có một chút, chỉ tiếc lại là nam nhân, nếu như là nữ nhân…” Trong lòng Tô Mạc hơi tiếc hận, khó lắm mới có người phù hợp với khẩu vị của hắn, nhưng giới tính lại không thích hợp.

“Nếu Tô đại thiếu gia đã nói không động tâm, vậy không bằng nhường cho ta.” Vừa rồi gã cũng thấy được tướng mạo của Lâm Tử Thịnh, Tô đại thiếu gia không có hứng thú, nhưng gã lại vô cùng có hứng thú.

Ngay lúc thanh niên đang định nói tiếp, một cái tay đang bóp trên cổ của gã, mặc dù không có dùng sức, nhưng lại có thể cảm giác được chủ nhân cái tay này đang uy hϊếp gã.

“Nhớ kỹ, cậu ta, không thể đυ.ng vào, bất luận kẻ nào cũng không thể đυ.ng.” Người phù hợp khẩu vị hắn như vậy, hắn không thể có, người khác cũng đừng mơ!