“Thị lực Tô đại thiếu gia không tốt phải không, ta là nam nhân.”
Đẩy người nhích lại gần mình ra, Lâm Tử Thịnh cau mày lui về phía sau hai bước.
Nghiêm túc trong mắt Tô Mạc cậu đương nhiên nhìn ra được, chỉ là cậu không muốn cùng mục tiêu nhiệm vụ phát sinh tình cảm.
Lâm Tử Thịnh kháng cự, Tô Mạc thấy rất rõ ràng, tuy là trong lòng không vui, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, hắn không ngừng tự nói với mình, không thể nếu không sẽ đem người dọa chạy.
“Người đẹp và giới tính không liên quan, Tử Thịnh, trong hội trường này ngươi là đẹp nhất.”
Nói xong, cả người dựa vào Lâm Tử Thịnh, Tô Mạc buồn bực vì còn chưa chiếm được tiện nghi lại bị đẩy ra.
Chẳng qua lời nói này của Tô Mạc cũng không tính là khoa trương, dung mạo bản thân Lâm Tử Thịnh chính là số một số hai, hơn nữa nhân dịp vũ hội ngày hôm nay, cậu ăn mặc cũng long trọng hơn nhiều, thậm chí so với lần tham gia tiệc sinh nhật Tô Mạc còn “rực rỡ hơn người” vài phần, xung quanh không ít người đều ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu, phỏng chừng nếu không phải vì Tô Mạc đang ở đây, Lâm Tử Thịnh sớm đã bị người khác lại gần bắt chuyện.
“Nhàm chán!”
Một lần nữa Lâm Tử Thịnh bỏ tay cánh tay Tô Mạc muốn khoác lên trên vai cậu, chậm rãi bước đi về hướng hội trường, thay vì ở cùng một chỗ với Tô Mạc, ngược lại cậu thà rằng lại chỗ đông người, bởi vì cảm giác Tô Mạc cho cậu thấy được sự nguy hiểm.
Nhìn bóng lưng người trong lòng dần dần đi xa, trong lòng Tô Mạc tiếc nuối thở dài một phen, thời gian gần bốn tháng tuy rằng làm cho hai người bắt đầu quen thuộc, thế nhưng vẫn không có cách làm cho Lâm Tử Thịnh có thói quen tiếp xúc thân thể.
“Tô đại thiếu gia, vị này là…”
Mọi người vẫn luôn mang tâm tình xem kịch vui nhìn thấy hai người cùng nhau từ trên sân thượng ra ngoài, không ít người dừng lại tâm tư, nguyên bản vẫn lừa mình dối người tự nói rằng hai người kia vì có quen biết nên cùng đi chung nhưng mà tâm tư Tô đại thiếu gia bây giờ rõ ràng là sợ người khác nhìn không ra.
“Lâm Tử Thịnh, Lâm gia nhị thiếu gia.”
Hôm nay mang theo Lâm Tử Thịnh, ngoại trừ tuyên bố chủ quyền với bên ngoài, trọng yếu hơn là để cho mọi người hiểu rõ thân phận cậu, có chút tâm tư không nên có vẫn nên dừng lại sớm đi!
“Lâm gia… Nhị thiếu gia, Lâm gia kia?”
Nguyên là còn có người còn chưa phản ứng kịp, nhưng nếu Tô Mạc cố ý giới thiệu Lâm gia này, tất nhiên không phải là gia tộc bình thường, mà trong gia tộc có mặt mũi ở thành phố A, Lâm gia có thể phù hợp cũng chỉ có một.
“Là Lâm gia đó.”
Tô Mạc cười gật gật đầu, quả nhiên, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tử Thịnh liền thay đổi, từ kinh diễm trở thành kính sợ.
Bạch Vi một mực nghe lén ở cách đó không xa không hiểu ra sao, ả biết gia thế Lâm Tử Thịnh không tệ, nếu không kiếp trước không có khả năng một lần lại một lần giúp đỡ ả chạy trốn từ trong tay Tô Mạc, thế nhưng ả đối với Lâm gia không có khái niệm gì.
“Xin hỏi, Lâm gia trong miệng A Mạc là sao?”
Bạch Vi nhìn một cô bé bên cạnh nhỏ giọng hỏi, nhìn thấy ánh mắt kính sợ của những người xung quanh, Bạch Vi vô thức cảm thấy Lâm gia trong miệng bọn họ không đơn giản.
Cô bé kia nghe Bạch Vi nói, ánh mắt hơi khinh bỉ nhìn ả một cái, nhưng vẫn trả lời
“Lâm gia cũng là gia tộc số một số hai trong thành phố A, có thể sánh ngang với Tô gia a.”
Thời điểm Bạch Vi nghe được câu trả lời, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, vốn ả cho rằng gia thế Lâm Tử Thịnh có chút hơn người, hiện tại đột nhiên biết gia thế không hề tệ, ả quá ngạc nhiên và mừng rỡ!
Hai nam nhân ưu tú thế kia đã từng yêu ả như vậy, sao ả có thể không tự hào.
Nhìn Tô Mạc và Lâm Tử Thịnh cùng người trong hội trường chào hỏi, rốt cuộc, đợi được lúc Lâm Tử Thịnh rời khỏi đám người Bạch Vi tìm một cơ hội đi theo, ả cảm thấy hiện tại nếu tỏ tình thì A Thịnh nhất định sẽ tiếp nhận ả!
Lâm Tử Thịnh rời khỏi hội trường, bây giờ đã vào tháng mười hai, thời tiết đã lạnh, gió thổi qua làm cho cậu lạnh run, cả người lại thanh tỉnh rất nhiều.
Quả nhiên cậu vẫn không thích xã giao, có thể khiến cậu nhớ lại quá khứ, mỗi lần tham gia các buổi tiệc, em gái của cậu đều ở bên cạnh cậu.
Nhà cậu không giống các nhà bình thường trọng nam khinh nữ, nhà cậu từ đầu đến cuối trọng nữ khinh nam, cậu là con trai lớn cũng không được người khác coi trọng, mà là em gái cậu.
Đương nhiên, đối với chuyện này cậu không có bất mãn, bởi vì cậu cũng thật lòng cưng chiều em gái nhỏ, nhưng sau cùng vì yêu một người vốn không phải người nên yêu đến sâu trong xương cốt , thậm chí làm cho cả nhà li tán.
Nhớ đến đây, Lâm Tử Thịnh dùng sức nắm chặt, gió lạnh thấu xương dường như cũng không có cách nào khiến cậu tỉnh táo lại.
“A Thịnh, ở đây một mình sao?”
Trong lúc Lâm Tử Thịnh sắp không có cách nào áp chế, muốn hút điếu thuốc hồi phục tâm tình, một âm thanh mềm mại vang lên sau lưng cậu, làm cho lông mày cậu không tự chủ được mà nhăn lại, tâm tình càng không ổn định.
“Chuyện gì?”
Lâm Tử Thịnh không quay đầu lại, vẻ mặt hờ hững nhìn phía trước.
“Ta… Không có việc gì, chẳng qua là thấy một mình ngươi rời khỏi, muốn bồi bồi ngươi.”
Nói đến đây, trên mặt Bạch Vi mang theo một vòng đỏ ửng, trước kia ả không chú ý, hôm nay ả cảm thấy A Thịnh cũng cực kỳ xuất sắc, vô cùng xuất sắc.
“Không cần, Bạch tiểu thư bồi người khác đi.”
Ánh mắt Lâm Tử Thịnh rủ xuống, lúc này hệ thống điên cuồng xoát bình trong đầu cậu, muốn nhắc nhở cậu tỉnh táo lại.
【Hệ thống nhắc nhở, hệ thống nhắc nhở, tính ổn định của tinh thần kí chủ hôm nay đã đến gần giới hạn, nếu trong vòng mười phút không thể khôi phục bình thường liền bị cưỡng chế rời khỏi thế giới, cũng bị phán định nhiệm vụ thất bại!”
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, ta biết rồi.”
Lâm Tử Thịnh bị âm thanh này âm thanh này làm cho rất bực bội, lại thêm Bạch Vi ở sau lưng, cậu biết bản thân càng không có cách nào tỉnh táo lại.
“A Thịnh, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Bạch Vi đứng ở sau lưng Lâm Tử Thịnh, ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn
“Chúng ta… Cùng một chỗ đi.”
Thanh âm của cô mang theo vài phần ngọt ngấy, khiến người khác nghe xong có cảm giác ả rất hạnh phúc.
Mà sau khi Lâm Tử Thịnh nghe xong cảm tưởng duy nhất chính là buồn nôn! Vừa rồi thổ lộ cùng Tô Mạc, bây giờ đảo mắt nói muốn cùng mình ở chung một chỗ, ả thật đúng là lớn mặt !
“Tại sao ngươi nghĩ ta muốn cùng một chỗ với ngươi?”
Thật ra Lâm Tử Thịnh có chút tò mò ả lấy đâu ra lòng tin đó, trong thời gian này cậu đều không chào đón ả.
“Ta biết ngươi vẫn luôn yêu ta”
Nói xong, Bạch Vi đi về phía Lâm Tử Thịnh, thò tay muốn ôm eo của cậu
“Ta vẫn luôn…”
Nhưng mà Bạch Vi còn chưa kịp ôm lấy Lâm Tử Thịnh, tay đã bị bắt lấy, hung hăng giật ra, do quán tính, Bạch Vi nặng nề ngã xuống đất, trong lúc nhất thời, trước mắt ả biến thành màu đen, trong lúc bị ả trì hoãn người kia đã mang Lâm Tử Thịnh rời đi.
Bạch Vi không hề nhận ra người kia là ai, nhưng Lâm Tử Thịnh lại thấy rất rõ ràng, người kia là Tô Mạc, chỉ là bây giờ hắn làm cho Lâm Tử Thịnh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, xung quanh đèn đuốc sáng trưng, nhưng cậu lại cảm nhận được người đi ở phía trước ẩn nấp trong một mảnh bóng tối.
“Tô Mạc?”
Lâm Tử Thịnh khẽ giãy giụa, Tô Mạc nắm cực kỳ dùng sức, làm cho cổ tay của cậu có chút đau đớn.
Cuối cùng, sau khi đến một rừng cây, Tô Mạc dừng bước, lúc này Lâm Tử Thịnh chưa kịp phản ứng, hắn ném Lâm Tử Thịnh bên cạnh một thân cây, sau đó cả người ép qua.
“Ahhh, Tô Mạc ngươi điên rồi?”
Lảo đảo hít một hơi khí lạnh, sau lưng truyền đến đau đớn khiến cho Lâm Tử Thịnh hiểu lưng nhất định bị thương rồi.
“Ta điên rồi? Ha”
Nghe Lâm Tử Thịnh nói Tô Mạc giống như nghe chuyện cười, trên mặt mang theo nụ cười, chẳng qua nụ cười kia tỏ ra vô cùng dữ tợn
“Đúng vậy a, điên rồi, bị ngươi ép điên rồi, ngươi vậy mà lại thích ả đàn bà kia?
” Ả ta tốt chỗ nào”
Tô Mạc dùng sức nắm cằm Lâm Tử Thịnh, để cậu ngẩng đầu đối mặt với mình
” Vừa mới thổ lộ với ta sau đó muốn cùng một chỗ với ngươi, dạng người như vậy chỉ đáng vui đùa !
Vừa rồi Tô Mạc cũng không có nói ra lúc nãy phát hiện Lâm Tử Thịnh biến mất buồn bực cỡ nào, kết quả vừa tìm được cậu liền nghe được lời nói của ả đàn bà kia, lý trí Tô Mạc đứt đoạn, dã thú sâu trong nội tâm mà hắn dùng hết sức ràng buộc cứ như vậy được thả ra.
“Có thích hay không là chuyện của ta, liên quan gì tới ngươi!”
Từ trước đến giờ Lâm Tử Thịnh chưa bao giờ thích Bạch Vi, nhưng bộ dạng giống như bắt gian tại giường của Tô Mạc khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Có quan hệ gì tới ta? Ta sẽ làm cho ngươi biết có quan hệ gì tới ta!”
Lúc này, lòng đố kị đã hết tất cả lý trí của hắn, Tô Mạc đã sớm quên mình từng lo lắng không nên ép Lâm Tử Thịnh ép gấp nếu không cậu sẽ chạy, bây giờ suy nghĩ duy nhất của hắn là làm cho đối phương câm miệng!
Nhìn thấy Tô Mạc ngày càng gần, lập tức Lâm Tử Thịnh hiểu rõ ý nghĩ của hắn, nhưng mà lúc này cậu đã không kịp phản kháng, bởi vì lúc nãy giãy giụa, Tô Mạc nắm hai tay của cậu đặt trên đỉnh đầu, sau đó dùng sức cắn lên môi cậu.
Không sai chính là cắn lên, mãi đến khi chảy máu Tô Mạc mới nhả ra, nặng nề mυ"ŧ môi Lâm Tử Thịnh, ánh mắt mang theo điên cuồng với si mê.
Nét mặt Lâm Tử Thịnh trở nên khó coi, cả người Tô Mạc ngăn chặn, không có cách nào nhúc nhích, cậu chỉ có thể giơ chân lên hung hăng đá vào chân Tô Mạc.
Vô cùng đau đớn khiến cho Tô Mạc dừng lại động tác, trong chớp nhoáng thất thần, để Lâm Tử Thịnh thành công tránh ra, kế tiếp chính là thời gian phản kích của cậu, tuy rằng thân thủ Tô Mạc không tệ, nhưng hắn không dám đánh Lâm Tử Thịnh, bị cậu đánh tới tấp, ngoại trừ tranh thủ bảo vệ gương mặt của mình, gần như Tô Mạc dùng thân thể của mình để cho Lâm Tử Thịnh trút giận.
Cuối cùng, thấy Tô Mạc bị cậu đến nằm thẳng trên mặt đất rên hừ hừ, Lâm Tử Thịnh phủi tay chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Tô Mạc nắm cổ chân, không cho cậu rời đi.
“Tử Thịnh, lời nói hôm nay của ta là thật lòng”
m thanh Tô Mạc vang lên trong đêm yên tĩnh, có chút khàn giọn đồng thời cũng bởi vì đau đớn nên run rẩy
“Ta thật sự, thật sự yêu ngươi, ngươi nghĩ thật buồn cười phải không? Đây là lời thật lòng của ta.”
Thanh âm Tô Mạc lạnh như băng ở trong đêm hoang vắng có vẻ rất đáng thương, làm cho Lâm Tử Thịnh không cách nào nói lời cự tuyệt.
Mà lúc này xa phía sau một cây xa hơn một chút, thân thể của ả khẽ run rẩy, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng…