“Cho… cho anh?” Thấy chiếc lá nằm trong tay mình, suy nghĩ Diêm Dục bị chậm nửa nhịp, nhìn Lâm Tử Thịnh, “Em không nghe lời anh nói lúc nảy à? Thứ này rất quan trọng!”
Sau khi cảm động, Diêm Dục vẫn nhớ nói với Lâm Tử Thịnh lá cây Cầu Nguyện rất quan trọng, dù hắn không nỡ trả thứ này lại cho Lâm Tử Thịnh, nhưng không phải vì giá trị của bản thân chiếc lá, mà là vì đây là thứ Ngôn cho hắn.
“Tôi hiểu.” Cậu hiểu, 001 đã giải thích tầm quan trọng của chiếc lá này cho cậu rất rõ ràng, thậm chí hiện giưof còn đang la hét trong đầu cậu, muốn cậu lấy lá về.
“Em không hiểu, Ngôn, em nghe anh nói. lá cây Cầu Nguyện này tuy không thể thực hiện nguyện vọng, nhưng có thể tăng vận may của mình.” Diêm Dục nhìn Lâm Tử Thịnh, hắn hi vọng đối phương hiểu tầm quan trọng của chiếc lá này.
“Tôi hiểu.” Cậu hiểu hết mà, biết tác dụng của lá cây, cũng biết tâm tư của Diêm Dục, “Vì nó quan trọng nên mới cho anh.”
Lời nói đó làm Diêm Dục bình tĩnh lại, nhưng vẻ mặt lại khá kích động, dường như muốn nói gì đó, nhưng vì đang kích động nên nói không ra lời, thoạt nhìn hơi buồn cười, nhưng Lâm Tử Thịnh cười không nổi.
Anh ấy xem mình là tất cả, khiến cậu được trải nghiệm cảm giác không làm gì nhưng lại được báo đáp. (chỗ này là vô dĩ vi báo: có nghĩa không làm gì nhưng lại được thưởng/ không có gì để báo đáp, chỉ ai đó đã giúp mình hoặc đã quan tâm chăm sóc mình, nhưng hiện tại năng lực của mình hữu hạn, không thể hồi báo người đó, biết ơn và áy náy trong lòng.)
Dù mặt Diêm Dục không biểu hiện gì, nhưng xung quanh hắn lại tràn ngập bầu không khí vui sướng, cho dù đã về đến nhà bầu không khí vui sướng đó vẫn không tiêu tán, làm mọi người đến đón hơi ngạc nhiên, gia chủ bị gì vậy, sao vui quá chừng?
Nhưng khi thấy Lâm Tử Thịnh đứng cạnh dung túng nở nụ cười hơi bất đắc dĩ, thì hiểu chắc là Ngôn đã làm gì đó rồi, trên thế giới này người có thể tác động đến gia chủ cũng chỉ có một mình Ngôn thôi.
“Ngôn, hôm nay em làm điểm tâm ngọt cho anh được không?” Lúc trước Diêm Dục sẽ không bao giờ chạm vào thứ gì có vị ngọt, hắn cảm thấy những thứ đó ngọt ngấy, hắn không thích, nhưng hôm nay hắn muốn nếm thử một lần, Tiểu Thất từng nói ăn đồ ngọt có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, hôm nay hắn rất hạnh phúc, nhưng vẫn muốn thêu hoa trên gấm. (ý anh là anh hạnh phúc rồi nhưng anh muốn hạnh phúc hơn nữa.)
Lâm Tử Thịnh không nói gì chỉ gật đầu, sau đó đi vào bếp bận bịu, Đại trưởng lão thấy bầu không khí thân mật giữa hai người, trong lòng hơi nghi ngờ, dù bầu không khí giữa hai người lúc nảy rất tốt, nhưng gia chủ không vui đến thế.
Không, có lẽ nên nói gã chưa từng thấy gia chủ vui như vậy, trong kí ức của gã gia chủ đều giữ bình tĩnh, nhịn không nổi sẽ trừng phạt người khác , nhưng giờ cả ngưofi đều chìm trong không khí hạnh phúc, khiến người khác không dám nghĩ nếu phá huỷ sự hạnh phúc đó ngài ấy sẽ trở nên đáng sợ cỡ nào.
Nhìn xung quanh không có việc gì để làm, Đại trưởng lão nói một tiếng với Diêm Dục rồi rời nhà chính, về nơi ở của mình.
Gia chủ luôn không thích người khác ở “nhà” của ngài, nhất là vào ban đêm, trời đã tối, nên về sớm thì hơn.
Lúc Lâm Tử Thịnh làm cơm tối xong, Đại trưởng lão đã về, sau khi mọi người rời đi hết, người kia vẫn cười ngốc nghếch, Lâm Tử Thịnh im lặng, mình chỉ đưa cho anh ấy một món đồ thôi, vui gì vui dữ dạ?
“Ngôn, em đến hồi nào?” Thấy Lâm Tử Thịnh xuất hiện trước mặt mình, Diêm Dục nhướng cao khoé miệng, người quan trọng nhất đang ở trước mặt mình, Diêm Dục không hề muốn che giấu tâm tình của mình.
“Lúc anh đang cười ngốc nghếch.” Lâm Tử Thịnh không còn muốn nói nữa, đặt đồ ăn ngon mình đã chuẩn bị xong lên bàn, “Ăn đi.”
Sau khi hai người ăn xong buổi tối thịnh soạn và điểm tâm ngọt, Lâm Tử Thịnh về phòng nghỉ ngơi, còn ánh mắt uỷ khuất gì đó của Diêm Dục… Hi hi, cậu có thấy gì đâu ta!
Nhớ lại chuyện ban ngày, Lâm Tử Thịnh vẫn thấy hơi khó tin, cây Cầu Nguyện, trên thế giới có thứ thần kỳ như vậy thật à?
【Thiệt đó kí chủ đại nhưn, đợi đến lúc cấp của anh cao hơn anh sẽ phát hiện, không phải thế giới nào cũng là thế giới bình thường đâu.】
Tuy 001 luôn bổ sung về phương diện tri thức cho Lâm Tử Thịnh, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đủ nhiều:
【Đợi anh lên cấp B, hoặc cấp A, anh sẽ hiểu à, thế giới tu chân, thế giới ma pháp anh chỉ thấy trong sách cũng có thiệt luôn, nếu anh lên cấp S thậm chí lên cấp SS, anh sẽ phát hiện thần là có thiệt.】
Là một hệ thống tự thân, 001 biết nhiều hơn so với các hệ thống bình thường.
【Với lại kí chủ đại nhưn à, câu Cầu Nguyện thần kỳ vậy cũng có đạo lý, vì cây Cầu Nguyện là mảnh vỡ Thần cách của nữ thần mùa xuân á.】
001 download tài liệu từ hệ thống chủ về, giải thích từng việc cho Lâm Tử Thịnh.
“Thần cách? Là gì?” Nghe một từ lạ Lâm Tử Thịnh nhíu mày, nhìn con mèo nhỏ đuổi theo cái đuôi của mình lơ lửng giữa không trung, vô cùng muốn tát nó một cái rồi bắt lại!
【Thần cách là mấu chốt để thành thần, thế giới thật sự có thần, nếu nhân loại muốn thành thần, ngoại trừ cần có lực lượng cường đậi, còn cần có Thần cách, nếu không có Thần cách, dù lực lượng đạt đến Thần giai cũng chỉ có thể làm bán thần, không phải thần thật sự.】
001 giải thích khiến Lâm Tử Thịnh sững sờ, nhớ đến cây Cầu Nguyện, “Tất cả thế giới đều chỉ có một cây Cầu Nguyện thôi hả?”
【Có rất nhiều cây Cầu Nguyện, nhưng nữ thần mùa xuân đã mất không còn tồn tại nữa. Cho nên tất cả mảnh vỡ Thần cách của cô ấy đều trở thành cây Cầu Nguyện, không thể biến lại thành Thần cách nữa.】
Lâm Tử Thịnh định hiểu thêm tất cả tri thức từ 001, thì cánh cửa nối với phòng Diêm Dục vang lên âm thanh, sau đó cửa lặng lẽ bị đẩy ra một khe nhỏ, thấy Lâm Tử Thịnh nằm trên giường không có động tĩnh gì, đối phương thở dài, sau đó lén lút đi qua phòng Lâm Tử Thịnh, nằm lên giường phía bên kia.
Nhưng hắn chưa kịp nằm thư giãn hết thì thấy một đôi mắt màu đen đang nhìn hắn, sợ đến mức suýt chút hắn nhảy dựng lên.
“Ngôn… Ngôn, em chưa ngủ hả.” Vốn nghĩ là em ấy đã nghủ nên mới chuồn êm qua, Diêm Dục lúng túng, bị bắt tại trận xấu hổ muốn chớt quá ba má ôiiiiii!
“Ừa, em chưa ngủ.” Lâm Tử Thịnh nói, không có ý trêu chọc, nhưng Diêm Dục đỏ mặt, Ngôn xấu xa, xấu xa quá hà!
Vốn nghĩ hôm nay có thể lén lút ngủ ở đây một đêm, sau đó trước khi trời sáng chuồn đi, nhưng kkhong ngờ Ngôn còn chưa ngủ, hắn bị bắt tại trận nên nhất định phải đi, tính tình lương thiện mệt mỏi qué _(: 3″ ∠)_.
Nhưng động tác của Diêm Dục chậm rì chậm rịch, hắn đang dùng hành động nói với Lâm Tử Thịnh, hắn không hề tình nguyện, hắn không muốn đi!
“Ngôn, hôm nay anh ngủ ở đây được không?” Vì nhận được đồ Ngôn tặng, hắn hưng phấn không ngủ được, có lẽ ở cạnh Ngôn sẽ dễ ngủ hơn.
“Được.” Nhìn đối phương ra vẻ đáng thương, Lâm Tử Thịnh không thể từ chối, quan hệ giữa cậu và Diêm Dục chưa được làm rõ, nên chắc anh ấy sẽ không làm gì, hai người đơn thuần đắp chăn đi ngủ cậu cũng không ngại.
“Anh biết ngay em không đồng ý mà, giờ anh đang là… “Vừa nói lầm bầm, vừa không tình nguyện đứng lên, sau một lát, hắn cảm thấy hình như lúc nảy Ngôn không từ chối, “Ngôn, em nói gì, thật không?”
Thấy Diêm Dục kích động, Lâm Tử Thịnh gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, ra vẻ “nếu muốn ngủ thì nằm ở đằng đó đừng quấy rầy tui”, không có ý phản ứng lại Diêm Dục.
Nhưng đối với Diêm Dục mà nói sự gần gũi này đã khiến hắn rất thoả mãn.
Kkhông biết đã qua bao lâu, Diêm Dục nghe thấy tiếng hít thở ổn định của người bên cạnh, biết đối phương đã ngủ say, từ từ mở mắt ra, nương theo ánh trăng ngắm mặt Lâm Tử Thịnh.
Đã lâu rồi hắn không nghiêm túc nhìn lại người luôn đứng phía sau hắn, dường như kể từ ngày hắn trở thành gia chủ, thái độ của Ngôn đã thay đổi, không còn không hề giấu nhau bất cứ chuyện gì nữa, mà thận trọng khắp nơi, thân mật không đủ cung kính có thừa, người từng là anh em tốt biến mất không còn nữa.
Diêm Dục đã từng nỗ lực, nhưng Ngôn không chịu xuất hiện trước mặt của hắn, chỉ cung kính đứng sau lưng hắn, không nói một lời.
“Ngôn, có thể ngắm nhìn em như thế này thật tốt.” Thừa dịp Lâm Tử Thịnh ngủ say, Diêm Dục vươn tay ra, ôm cậu vào ngực, hôn nhẹ lên trán cậu.
Thật ra hắn muốn khoá em ấy vào trong ngực mình, sau đó nhiệt tình hôn môi, nhưng Diêm Dục không dám, hắn sợ nếu giờ hắn làm vậy, Ngôn sẽ ghét hắn luôn, tuy hắn phát hiện Ngôn đối xử với mình hơi đặc biệt, nhưng không biết chút đặc biệt đó đạt đến trình độ nào, có thể phá tan gông xiềng của thế tục, chấp nhận một người yêu đồng tính không.
Đúng, Diêm Dục đã hiểu trái tim mình, biết tình cảm mình đối với em ấy không phải tình thân, cũng không phải tình anh em, mà là yêu, từ lần em ấy không hề lưu tình xoay người rời khỏi, hắn hiểu Ngôn là khác biệt, lúc em ấy đứng cạnh Tiểu Thất, hắn biết em ấy chính là người mình không thể hiểu, nên hôm nay lúc hắn nhận được chiếc lá đối phương tặng, trong giây phúc đó hắn đã tưởng tượng thành bốn chữ “tín vật đính ước”, hắn biết mình xong rồi, kiếp này không thể thoát được.
Nhưng Ngôn có thể chấp nhận phần tình cảm này không?
“Ngôn, yêu em, rất yêu em, cho nên, đừng bao giờ ghét anh được không?”
Diêm Dục thì thào nói nhỏ, lúc 001 nhìn thấy cảnh này, không kiềm được bắt đầu đồng tình với Diêm Dục. Không, có lẽ nên nói nam chính của mỗi thế giới trước đều rất đáng thương, tại sao lại cố tình yêu trúng kí chủ đại nhân nhà nó, không lẽ không biết kí chủ đại nhân nhà nó thoạt nhìn thì rất ôn hoà, rất chính trực, nhưng thực tế là một cái bánh tiêu nhân vừng đen đầy ý nghĩ xấu xa hả?
Còn phải nói sao, trở thành ám vệ của Diêm Lạc không phải là do kí chủ đại nhân muốn chỉnh nam chính đại nhân một trận vì đã đưa anh ấy về đảo Hắc Ám hả, với lại quá đáng nhất là, thật ra kí chủ đại nhân cũng muốn đi đảo Hắc Ám để thích ứng với huyết thống của mình.
…
Sau ngày đó, tình cảm giữa Lâm Tử Thịnh và Diêm Dục bỗng phát triển mạnh, Lâm Tử Thịnh nói chuyện với hắn nhiều hơn, bất đồng với người lạnh như băng không nói tiếng nào với người khác lúc trước.
Cảnh đó rơi vào mắt Bạch Linh Linh không nên xuất hiện trên đảo khiến cô không nói nên lời, thậm chí còn khiến cô hơi lo lắng.
Đặc biệt là lúc biết Lâm Tử Thịnh đã cho Diêm Dục lá cây Cầu Nguyện đó, cô càng cảm thấy nguy cơ mãnh liệt.
Với lại cô cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, giờ cô nhìn thấy gì cũng cảm thấy nó sai, giờ hắn nên trả Bạch Lỵ Nhi lại, muốn lấy mình làm vợ, thậm chí không ngại làm loạn với người nhà, mà Lâm Tử Thịnh cũng nên ngoan ngoãn phục tùng cô, hai người đó đều nguyện ý bảo vệ cô mới đúng.
Nhưng quan hệ giữa hai người đó lại khiến người khác thấy lạ lạ, khiến cô cảm thấy không tự nhiên nhất là, hai người đó xem như không hề nhìn thấy cô!
“Nhất định là có vấn đề ở chỗ nào rồi, quan hệ giữa hai người đó không nên thân mật như vậy mà hẳn là phải càng…” Càng cái gì thì Bạch Linh Linh không nói được, nhưng cô biết quan hệ giữa hai người bọn họ không nên thân mật đến thế!
Từng ngày trôi qua, quan hệ giữa hai người ngày càng rõ hơn, lúc vừa biết Đại trưởng lão còn định thừa dịp tình cảm giữa hai người chưa xác định hết sẽ tách hai người, dù sao loại quan hệ này không dễ được tiếp nhận, nhất là trong nhà họ Diêm này.
Nhưng nhìn thấy mỗi ngày gia chủ đều tràn đầy hạnh phúc, khiến Đại trưởng lão muốn ngăn cản cũng không biết nên mở miệng làm sao, từ trước đến giờ gia chủ chưa từng vui vẻ như vật, gã không thể tàn nhẫn tách hai người đó ra, khiến sinh mệnh của gia chủ lại tĩnh mịch lần nữa?
Tuy nhiên, đó chỉ là biểu hiện đơn phương của Diêm Dục, Lâm Tử Thịnh vẫn bình tĩnh, không thể nhìn ra cậu ấy có đối xử khác biệt với gia chủ, nhưng Đại trưởng lão từng cẩn thận quan sát thì thấy, chỉ cần gia chủ xuất hiện, khí tức quan thân cậu sẽ trở nên ôn hoà hơn, nhưng lúc nói chuyện với người khác sẽ không như vậy, cho nên Lâm Tử Thịnh cũng không vô tâm với gia chủ, như vậy, chỉ cần giấu lão gia chủ là được, dù hai người đó không thể ở cùng nhau mãi mãi, nhưng ít ra cũng để cho bọn họ cảm nhận một loại cảm giác gọi là hạnh phúc.
Nhưng Đại trưởng lão không nói, không có nghĩa người khác sẽ không nói.
Hôm nay Lâm Tử Thịnh được phái chấp hành một nhiệm vụ, Diêm Dục công tác bận rộn không thể cùng đi với Lâm Tử Thịnh, chỉ có thể đứng ngồi không yên ở trong nhà.
Mặc dù biết đây là chuyện của Ngôn, nhưng nếu không nhìn thấy Ngôn an toàn thì hắn không thể ngăn được sự lo lắng ngày càng lớn…
Thấy chiếc lá đã được làm thành sợi dây chuyền, Diêm Dục hơi hối hận, sơm biết vậy nên đưa Ngôn cầm theo, ít nhất có thể khiến hắn bớt lo hơn một ít.
Trong lúc Diêm Dục lo lắng muôn phần, có hai người không có mắt xuất hiện trên đảo, tất nhiên chính là Bạch Linh Linh và Bạch Lỵ Nhi.
Thật ra hôm nay Bạch Linh Linh và Bạch Lỵ Nhi không muốn lên đảo, không phải nhà họ Bạch không có việc để làm, sở dĩ quay lại là vì nghe nói Ngôn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ có Diêm Dục ở trên đẩo.
Bọn họ đều biết chỉ cần Ngôn ở trên đảo trong mắt Diêm Dục sẽ không nhìn thấy bất cứ ai nữa, cuối cùng cũng me được lúc Ngôn không ở đây, nếu hai người không đến xoát độ tồn tại, không chừng tương lai Diêm Dục sẽ quên hai cô là vị hôn thê của hắn.
Nhưng đến khi hai người tiến vào biệt thự lại phát hiện như mình không đến đúng lúc, nhìn thấy người đang ngồi nhưng không yên ổn, hai người nhìn nhau, biết giờ không phải là lúc nên nói chuyện, nếu nói thành tiếng, chắc sẽ rước hoạ vào người.
“Gia chủ, việc của Ngôn thiếu gia ngài cũng biết, cậu ấy chỉ đi chấp hành một nhiệm vụ đơn giản thôi, không có vấn đề gì đâu.” Nhìn dáng vẻ đó của gia chủ, Đại trưởng lão thấy hơi buồn cười, trước đó gia chủ rất bình tĩnh và tự chủ, nhưng xem ra chắc vì những chuyện đó không dính đến Ngôn mà thôi.
“Tôi hiểu, Đại trưởng lão, nhưng không thể an tâm đươhc.” Càng để ý càng lo lắng, nếu đổi thành người khác, đương nhiên có chết Diêm Dục cũng không lo, có lẽ còn nói chuyện trên trời dưới đất với Ngôn nữa.
Đại trưởng lão cười cười, không nói nữa, cho dù là gã, nói nhiều nữa chắc cũng bị gia chủ nã đạn.
Sau khi Diêm Dục trừng mắt lo lắng thật lâu, bên ngoài truyền đến âm thanh của trực thăng, Diêm Dục biết, người mình đang đợi đã về, mọingười còn chưa nhìn thấy cái bóng, Diêm Dục đã vội chạy ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng xa xa.
Đại trưởng lão thấy cảnh đó bất đắc dĩ cười cười, gia chủ đã trưởng thành, biết trân trọng người mình yêu rồi, bộ xương già là gã có thể an tâm rồi!
Nghĩ chắc hôm nay Lâm Tử Thịnh sẽ mệt mỏi lắm, không thể để em ấy nấu cơm được, thỉnh thoảng ăn đồ ăn người nhà nấu chắc cũng không xảy ra việc lớn gì, chỉ cần em ấy giám sát là được, xác định không có người cho đồ gì đó vào thức ăn là tốt rồi.
Thấy Đại trưởng lão rời khỏi, Bạch Linh Linh cắn môi, nhìn ra bên ngoài, nói với Bạch Lỵ Nhi đang ngồi trên salon, “Chị Ba, tụi mình không đi xem hả?”
“Không đi, chỉ là một tên ám vệ có gì hay để nhìn.” Bạch Lỵ Nhi uống trà quản gia đưa, khinh thường nói, “Đừng quên, tương lai chúng ta sẽ là vợ lớn bé của Dục, không lẽ em nguyện lý hành lễ với một tên ám vệ bình thường à?” Nhìn Bạch Linh Linh, Bạch Lỵ Nhi cao ngạo nở nụ cười, nói chữ bé cực rõ, mục đích nhắc nhở thân phận của Bạch Linh Linh.
Nghe Bạch Lỵ Nhi nói, Bạch Linh Linh nhăn nhó trong giây lát, giây tiếp theo lại trở về dáng vẻ đáng yêu hoạt bát, “Chị ba không cần nói, tự lo cho chị đi.”
Nói xong, nhảy lên nhảy xuống đi ra ngoài, sau khi rra ra ngoài, tất cả nguỵ trang biến mất, trào phúng mãnh liệt.
Cô khác với ả Bạch Lỵ Nhi không có đầu óc kia, cô cảm thấy giữa Lâm Tử Thịnh và Diêm Dục có chỗ không ổn, nhưng hiện giờ vẫn chưa biết được chỗ nào không ổn thôi.
Đi về chỗ trực thăng, kết quả không thấy hai người đó, khiến Bạch Linh Linh khó hiểu, lúc nảy anh Diêm rất sốt ruột muốn đi gặp Ngon mà, sao không có ai hết vậy?
Nhưng cho dù nghi ngờ ra sao, cô vẫn cẩn thận tìm bóng dáng của hai người, cuối cùng, phát hiện có người ở trong rừng cây cách đó không xa, cô lặng lẽ bước vào, không gây ra bất cứ âm thanh nào.
Chắc vì Diêm Dục quá lo cho Lâm Tử Thịnh, nên không hề có phòng bị, mà Lâm Tử Thịnh bị hắn quấn nên không còn cách nào, không có thời gian chú ý xung quanh, cho nên Bạch Linh Linh lợi dụng thời cơ này, khiến cô phát hiện quan hệ chính thức của Lâm Tử Thịnh và Diêm Dục.
Lúc cô vừa đến gần nghe thấy giọng nói của Diêm Dục, “Ngôn, em có sao không, em biết anh lo cho em lắm không, dù biết nhiệm vụ này không là gì đối với em, nhưng anh lo lắng.” Diêm Dục thấy mình vô dụng, trước đây hắn sẽ không bị người khác tác động tâm tình của mình.
“Đừng lo, em không sao, cho dù chấp hành nhiệm vụ nào em sẽ đều sống quay về gặp anh.” Lâm Tử Thịnh dung túng, giống như dù đối phương có yêu cầu gì cậu cũng đồng ý.
Bạch Linh Linh nghe lén cách đó không xa như đã cảm nhận được gì, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, cô không biết vì lí do gì, cho nên chỉ có thể im lặng tiếp tục nghe lén.
“Ngôn, nhơ rõ em đã đồng ý với anh… dù là nhiệm vụ gì em cũng sống sót quay về gặp anh.” Diêm Dục có thể mất rất nhiều thứ, tiền tài, địa vị, quyền lợi, thậm chí mất mạng, nhưng không thể mất người đang đứng trước mặt.
“Em biết rồi.”
Sau khi Lâm Tử Thịnh nói xong lời này, Bạch Linh Linh thấy hai người bình tĩnh lại, không nói gì, nhưng cảm giác không ổn trong lòng cô không biến mất, thậm chí càng mãnh liệt hơn.
Cảm giác đó khiến cô không nhịn được ló người ra xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, cũng chính vì vậy, cô phát hiện bí mật giữa hai người.
Cô thấy Diêm Dục ép Lâm Tử Thịnh vào thân cây, ôm trong ngực, giống như con rồng đang bảo vệ trân bảo của mình, không nguyện ý để người khác nhìn thấy dù chỉ là một góc, khiến Bạch Linh Linh càng không thể tin là cô thấy môi Diêm Dục dán vào môi Lâm Tử Thịnh mút vào, trình độ kịch liệt này làm người khác nhìn qua sẽ cảm giác mặt đỏ tim đập.
Một màn đó vô cùng vui tai vui mắt, nhưng Bạch Linh Linh đứng hình như bị sét đánh, người mình yêu, chồng của mình lại hôn môi một người đàn ông khác, mà người đàn ông đó là ám vệ của hắn, là một người vĩnh viễn không rời khỏi hắn.
Bạch Linh Linh cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, không biết nên làm gì bây giờ, cô muốn đoạt lại người yêu của mình?
Vô tri vô giác cô nghĩ ra một biện pháp.
Đúng, giờ cô nhất định phải tìm lão gia chủ, tìm được lão gia chủ là được, nhất định lão gia chủ sẽ đuổi thằng đó đi, chẳng qua nó chỉ là một thằng hồ ly tinh có được bộ mặt đẹp mà thôi, chỉ cần nó biến mất, tâm của anh Diêm nhất định sẽ về bên cô, đúng, nhất định là vậy!
Bạch Linh Linh tự nói với mình, chỉ cần nó biến mất, tương lai cô nhất định sẽ trở thành vợ của Diêm Dục, nó vốn nên biến mất, cô có cảm giác đó, nó không nên là thời gian trở ngại giữa cô và anh Diêm, có lẽ nó nên chết đi!
Đúng rồi, chính là như vậy, chỉ cần nó biến mất, mọi thứ đều trở về chính đạo!
Bạch Linh Linh cảm giác không sai, nhưng cảm giác của cô là cảm giác của thế giới trước khi Lâm Tử Thịnh xuất hiện, lúc trước cô giúp đỡ Lâm Tử Thịnh bị thương nặng, trở thành ấm áp duy nhất trong lòng của cậu ấy, nguyện ý vì cô trả giá mọi thứ, nhưng Lâm Tử Thịnh hiện giờ là một người khác, một người Diêm Dục yêu.
Thế giới tuyến vì Lâm Tử Thịnh nên bị một vài quấy nhiễu vi diệu, thêm vào có nam chính là thần trợ công, lệch cả vạn dặm, nữ chính trong mắt nam chính chỉ là một ả nữ phụ đáng ghét không có mắt.
Nghĩ đến đây Bạch Linh Linh không nhịn được nữa, thất tha thất thểu chạy ra ngoài, lúc về đến biệt thự vẻ mặt của cô vẫn còn hơi tái, như đã bị kinh hãi rất lớn.
Bạch Lỵ Nhi thấy dáng vẻ này của ả đương nhiên vui khủng khiếp, nhưng Đại trưởng lão từ bếp đi ra thấy dáng vẻ của ả lại hơi lo, lúc nảy ả ra ngoài, chắc đã nhìn thấy thứ không nên nhìn?
Quan hệ giữa Lâm Tử Thịnh và Diêm Dục ở trên đảo cũng không xem là bí mật, thậm chí mọi người còn vui vì chuyện thành, nhưng không có nghĩa ai cũng vật, ít nhất lão gia chủ tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này.
Trong mắt gia tộc gia chủ chính là một công cụ nói dõi tông đường cho gia tộc, nếu không phải vì gia chủ hiện tại thân thủ lợi hại thủ đoạn cao minh, gia chủ nhà họ Diêm hiện tại là ai vẫn không xác định, nếu lão gia chủ biết chuyện của gia chủ, nhất định sẽ lấy cớ công kích gia chủ, thậm chí không chừng gã sẽ âm thầm xử lý Ngôn, dồn ép gia chủ sụp đổ, lại nắm nhà họ Diêm trong tay.
Nghĩ đến đây, Đại trưởng lão nhìn Bạch Linh Linh bất thiện.
Việc người nhà họ Diêm phải chú ý ngoài huyết thống còn một việc, đó là không được quá hiếu kỳ, người quá hiếu kỳ ở nhà họ Diêm bình thường đều bị đền mạng, xem ra Bạch Linh Linh cho dù gả vào nhà họ Diêm cũng sẽ không sống được bao lâu, chuyện ả biết khá là nhiều rồi.
“Chị ba, tụi mình về thôi, quấy rầy anh diêm cũng lâu rồi, nếu không về ba và ông sẽ giận đó.” Bạch Linh Linh hiểu Bạch Lỵ Nhi sẽ không nghe lời của mình, nên mang ba và ông ra để cảnh cáo đối phương.
Bạch Lỵ Nhi nghe xong dù rất không tình nguyện, những vẫn phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, không còn cách nào, nếu để ba và ông sủng ái Bạch Linh Linh hơn, có lẽ cô sẽ không còn địa vị trong nhà!
“Hai vị tiểu thư, không ngồi thêm một lát nữa à, gia chủ sẽ trở về nhanh thôi.” Thấy hai người sắp đi, Đại trưởng lão lập tức đến cản, bọn họ vội đi nhất định đã nhìn thấy gì đó, không thể để hai người bọn họ rời đi dễ vậy được.
“Đại trưởng lão, cảm ơn các ông đã tiếp đón bọn con, nhưng hôm nay nhà con có việc, ngày mai chúng con lại đến thăm.” Bạch Linh Linh chớp đôi mắt to nhìn Đại trưởng lão, như chứng minh lời ả nói là sự thật, nhưng Đại trưởng lão không bị lừa, cảnh giác hơn, nhưng vẫn phải để hai người bọn họ rời khỏi, dù sao hai người đó vẫn là người nhà họ Bạch, nếu cưỡng ép ở lại, tất nhiên sẽ tổn thương hoà khí, dù nhà họ Diêm không sợ, nhưng bớt được phiền phức vẫn hơn, lát nữa gã nhắc nhở gia chủ cẩn thận hơn là được.
Bọn họ rời khỏi chưa bao lâu thì Diêm Dục và Lâm Tử Thịnh kề vai sát cánh đi đến, nhìn thấy bong bóng phấn hồng xung quanh hai người, hai người họ vừa làm gì cũng đã rõ, điều đó lại càng khiến Đại trưởng lão lo lắng, vì chắc chắn mười trên mười lúc nảy Bạch Linh Linh đã nhìn thấy thứ không nên nhìn!
“Gia chủ!” Dù gã không muốn quấy rầy, nhưng nếu không nói, sau này còn phiền phức hơn, “Lúc nảy ngài có thấy Bạch Linh Linh không?” Nếu gặp thì đỡ, nếu không gặp, việc này…
“Không thấy, lúc nảy tôi nói chuyện với Ngôn.” Cái gọi là nói chuyện là gì thì mọi người đều hiểu rõ.
Như vậy khiến Đại trưởng lão càng lo lắng hơn, “Gia chủ, lúc ngài và Ngôn thiếu gia chưa về, Bạch Linh Linh đã đi ra ngoài một lần, nhưng lúc trở lại cả người đều không ổn, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đã bị kinh hãi, như đã nhìn thấy điều không nên nhìn thấy.”
Quả nhiên, lúc Diêm Dục nghe vậy vẻ mặt trở nên khó coi, lúc nảy bọn họ làm gì hắn biết, nhưng vấn đề đó nếu chỉ có mọi người trên đảo biết thì được, nếu bị người ngoài phát hiện đặc biệt là ba của hắn, vậy sẽ trở thành cái cớ để công kích hắn.
Hắn không sợ mất địa vị hiện tại, hắn chỉ sợ mất Ngôn, nếu việc này bị ba biết, trục xuất hắn khỏi nhà họ Diêm hắn không oán hận câu nào, nhưng hắn biết ba hắn sẽ không làm vậy, vì tính phong lưu lúc trước, ba hắn đã bị báo ứng, chuyện này, ba sẽ không cho phép, biện pháp giải quyết chính là… diệt trừ Ngôn!
Hiểu đạo lý này, nét mặt Diêm Dục rất khó nhìn, thậm chí mang theo sát ý, hắn muốn tiên hạ thủ vi cường giải quyết ba của hắn, như vậy sẽ không cần lo lắng chuyện khác nữa!
“Không sao, đừng lo, tôi sẽ không có việc gì.” Lúc Diêm Dục trao đổi với Đại trưởng lão, Lâm Tử Thịnh cũng trò chuyện với 001 về chuyện vừa rồi, từ 001 biết Bạch Linh Linh nhìn thấy cậu thân mặt với Diêm Dục, chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng hành động của Bạch Linh Linh hiện tại giống như điên rồi.
“Ngôn, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì em cũng không được rời khỏi anh, mệnh lệnh của người khác em không cần chấp hành!” Hắn biết mình làm vậy rất mạo hiểm, nhưng hắn không thể không mạo hiểm, lỡ mất Ngôn hắn sẽ không chấp nhận nổi!
“Ừm, em hiểu anh đừng lo, em không sao.” Nhìn người bên cạn, trong lòng Lâm Tử Thịnh mềm mại, cậu nhất định sẽ ở cạnh người này, sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
【Kí chủ đại nhân, hình như mọi thứ đều trở về tuyến thế giới rồi, chuyện xảy ra tiếp theo chắc là nhiệm vụ khiến kí chủ chết, cho nên kí chủ nhất định phải cẩn thận.】
001 biết, tuyến thế giới chính rất cố chấp, dù nhiệm vụ trước Lâm Tử Thịnh không chết thì chưa chắc đã không sao, nhiệm vụ sau này, nhất định Lâm Tử Thịnh sẽ phải chấp hành, đây là vận mệnh.
“Tôi hiểu, nhưng tôi lo lắng cho Diêm Dục, anh ấy như vậy sẽ không đi theo tôi luôn chứ?” Nhìn người nọ hai mắt đã đỏ thẫm, Lâm Tử Thịnh không có lòng tin sẽ ngăn được người này.
【Kí chủ đại nhân anh yên tâm, tuyến thế giới sẽ không để nam chính làm chuyện không nên làm.】
Dù yêu đàn ông đã là chuyện vượt qua phạm vi giới hạn của tuyến thế giới.
【Nam chính là trụ cột của toàn bộ thế giới, một khi chết thế giới sẽ sụp đổ hết, cho nên tuyên thế giới sẽ không cho làm chuyện ngu xuẩn vì tình đâu.】
Nghe 001 nói, Lâm Tử Thịnh an tâm, chỉ cần Diêm Dục không sao, Lâm Tử Thịnh tin mình có thể tự bảo vệ bản thân, bổn sự khác cậu không có, nhưng ít ra huyết thống của Bá Tước Huyết tộc đã làm thân thể của cậu được cường hoá, cho dù bị người khác tập kích, hay gặp boom cũng không thể lấy mạng cậu được, cậu rất hài lòng với năng lực khôi phục của Huyết tộc, với lại cậu còn nữa, đúng không?
“Đừng lo, em không sao thật đó, em cũng sẽ không rời khỏi anh.” Tuy cam kết nhưng Lâm Tử Thịnh biết khả năng thực hiện được không lớn, nhưng không sao, chỉ cần cậu vẫn sống quay về là được.
Cậu biết Diêm Dục để ý nhất là mạng sống của cậu, chỉ cầu cậu có thể bình an trở về chắc là không sao đâu.
Vì bất an, nên trong đêm Diêm Dục không ngủ ngon giấc nổi, trời sắp sáng mới ngủ, lúc đó Lâm Tử Thịnh đã rời giường đi chuẩn bị bữa sáng, không ngoài ý muốn gặp Đại trưởng lão ngồi trong phòng khách.
“Đại trưởng lão ngài có việc muốn nói với tôi.” Cho dù nghi vẫn, nhưng giọng nói của Lâm Tử Thịnh lại khẳng định, vì hôm qua cậu thấy Đại trưởng lão muốn nói lại thôi.
Đại trưởng lão gật đầu, tổ chức lại ngôn ngữ mới từ từ nói, “Thật ra tôi không nên nói nhưng chắc trong lòng cậu cũng hiểu, tôi cảm thấy nên nói tốt hơn.” Đại trưởng lão nhìn Lâm Tử Thịnh, thở dài, đứa vé này là một đứa bé tốt, xứng với gia chủ, chỉ tiếc là đàn ông, “Chuyện của các con bọn ta đều thích nghe ngóng, nhưng không có nghĩa mọi người đều có thái độ tốt với việc này, ít nhất lão gia chủ sẽ không, với lại không chừng sau này lão gia chủ sẽ tìm cơ hội lấy mạng của con.”
Nói xong Đại trưởng lão xoa người rời khỏi, chỉ có thể nói đến vậy, tiếp theo phải nhìn chính bản thân của hai đứa bé này rồi!